Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 158: Q.1 - Chương 158: MỘT LÒNG BÁO THÙ




Sự việc thật ra rất đơn giản, Hoa Hinh là loại người nào? Sao bà có thể mang giải dược thực sực giao cho hai người lựa chọn? Hoa dược thảo quả thật là hoa dược thảo, chẳng qua là dược thảo đã bị tinh chế qua, giải dược thật sự, đã làm thành viên.

Liễu Y Y lựa chọn đúng là thân hoa dược thảo, mặc kệ ả chọn gốc cây nào, Hoa Hinh đều đem thuốc giải thật sự giao cho ả thắng, vĩnh viễn đều là bà. Kế hoạch hỏng là do tay Phong Mạc Thần chảy máu, hoa dược thảo bị tinh chế qua bên trong còn có thành phần thực vật sinh cơ, gặp máu sẽ biến thành kịch độc, ả không phát hiện ra sự tình bên trong, cho Huyền Tần ăn vào kịch độc, sau khi ăn thảo dược, lấy độc trị độc, mẫn đỏ của Huyền Tần tự nhiên biến mất một chút.

Nhưng mà tính mạng của Huyền Tần mất đi là do mẫu thân của hắn không thông minh, từ nay về sau, Liễu Y Y tự nhốt mình lại trong cung điện, cả ngày điên khùng, ai cũng không gặp.

Mà Phong Mạc Thần, cũng áy náy với ả, chẳng những không so đo chuyện lúc trước, vẫn triệu em gái họ của Liễu Y Y tiến cung chăm sóc ả.

Nói như thế nào thì hai người cũng cùng nhau lớn lên, cùng nhau luyện võ, hắn cũng không nghĩ đến, hai người lại thành ra thế này. Bạch Ly Nhược vẫn cực kỳ bình tĩnh, từ sau cái chết của Huyền Diệp, nàng cũng rất ít khi lộ vẻ hỉ nộ.

“Thần, việc của Huyền Đại, cám ơn chàng.” Bạch Ly Nhược ôm phía sau Phong Mạc Thần, đôi má dán sát lưng hắn.

Phong Mạc Thần mỉm cười, hai tay vòng lại trên cánh tay Bạch Ly Nhược “Huyền Đại là con của ta, cần gì phải cảm ơn.”

Bạch Ly Nhược không nói gì, bởi vì nàng biết, trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì. Tuy không thích Liễu Y Y, nhưng Huyền Tần cũng là cốt nhục của hắn.

“Thần, sau này, chàng phát hiện ra thiếp làm chuyện xấu, có thể tha thứ cho thiếp hay không?” Bạch Ly Nhược có chút lo lắng bước đến trước mặt Phong Mạc Thần, sâu xa nhìn hắn.

“Đừng nói bậy, nàng có thể làm chuyện gì xấu?” Phong Mạc Thần xoa gò má Bạch Ly Nhược, xoay người ôm lấy Huyền Đại.

'Đúng rồi, mấy ngày nay, nàng đừng đến gần cung của Liễu Y Y, ta sợ nàng ta làm nàng bị thương, còn nữa, ta đã để cho Chu Thanh âm thầm bảo vệ nàng, bản thân nàng làm việc cũng cẩn thận một chút, biết không?” Phong Mạc Thần ôm lấy Huyền Đại, tiểu tử kia cũng bắt đầu học nói, phụ hoàng, mẫu hậu, kêu cực kỳ rõ ràng.

“Liễu Y Y võ công rất cao hả?” Bạch Ly Nhược có chút kỳ quái.

“Cao hay không cũng dư đối phó với nàng.” Phong Mạc Thần đang chơi với Huyền Đại, Huyền Đại đang mọc răng, cắn ngón tay Phong Mạc Thần không chịu nhả, kết quả là Phong Mạc Thần la lên một tiếng, nhìn ngón tay của mình đã bị cắn chảy máu.

Hắn cắng răng, giơ bàn tay lên, Bạch Ly Nhược hoảng hốt “Chàng làm gì vậy?”

“Con cắn ta.” Phong Mạc Thần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Chàng có phải là cha nó không?” Bạch Ly Nhược liếc hắn một cái, ôm lấy Huyền Đại, dạy dỗ Huyền Đại “Về sau không được cắn người khác, rất là dơ.”

Phong Mạc Thần chán nản, đây là cách giáo dục gì? Rất là dơ?

“Chàng trông Huyền Đại, chiều nay thiếp muốn xuất cung một chuyến.” Bạch Ly Nhược đặt Huyền Đại trong lòng Phong Mạc Thần, xoay người thu thập đồ đạc.

“Nàng muốn đi đâu?” Phong Mạc Thần nhíu mày.

“Chàng quên hôm nay là thất đầu của Huyền Diệp.” Bạch Ly Nhược gói lại một chút điểm tâm và hoa quả bình thường Huyền Diệp thích ăn.

“Ta đưa nàng đi.” Phong Mạc Thần không nghi ngờ gì.

“Vậy con phải làm sao? Thiếp lo lắng con một mình ở trong cung.” Bạch Ly Nhược gói đồ cột lại, quay đầu nhìn Phong Mạc Thần “Mà chiều nay chàng không có việc gì sao?”

Phong Mạc Thần nhíu mi “Có việc gì nói sau, chúng ta mang theo Huyền Đại đi.”

“Mang theo Huyền Đại.” Bạch Ly Nhược thở dài, cảm thấy không được tốt lắm, Huyền Đại còn nhỏ quá, đi đến mộ của Huyền Diệp.

“Nàng đi một mình khiến ta lo lắng.” Phong Mạc Thần đặt Huyền Đại trên đất, để nó bước đi chập chững.

“Không phải còn có Chu Thanh sao?” Bạch Ly Nhược có chút do dự.

“Không sao, ta đi với nàng, bất quá, ta ôm Huyền Đại chờ ở bên ngoài hoàng lăng, để cho Chu Thanh đi theo nàng đi vào.” Phong Mạc Thần đề nghị nghiêm túc, hiện tại trong lòng hắn không muốn thêm bất kỳ ai rời bỏ hắn đi.

Cuối cùng Bạch Ly Nhược gật đầu, buổi chiều mấy người cùng nhau khởi hành, Chu Thanh cũng không âm thầm bảo vệ nữa, hắn đánh xe, trên xe ngựa Bạch Ly Nhược dựa sát vào Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần ôm Huyền Đại, bởi vì bên mình không có người nào đáng tin, cho nên cũng không mang theo bà vú.

Tiểu Huyền Đại lần đầu xuất cung rất hưng phấn, ở trên xe ngựa cười khanh khách không ngừng, Bạch Ly Nhược tựa vào bả vai Phong Mạc Thần, thỏa mãn chưa từng có.

Bên ngoài hoàng lăng, Phong Mạc Thần xuống xe chờ, Bạch Ly Nhược và Chu Thanh đi vào trong, nàng không cho Chu Thanh đến gần mộ Huyền Diệp, chỉ để cho hắn chờ ở xa.

Bởi vì Huyền Diệp được truy phong thân vương, cho nên mộ địa uy nghiêm vô cùng, mộ hắn cùng với mộ Phong Mạc Nhiên và Thượng Quan thái hậu cực kỳ gần, Bạch Ly Nhược ngồi trước mộ, vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo, đốt một chút giấy tiền vàng bạc, dâng tế phẩm.

Ngọn lửa cháy trước mộ, nàng cúi đầu xuống thấp, mơ hồ nghe như có tiếng thút thít, tiếng nói trong trẻo của Huyền Diệp “Đại mỹ nhân thẩm thẩm, về sau, con gọi người là mẫu thân có được không?”

“Thẩm thẩm, con không đau, thật sự không đau...”

“Thẩm thẩm, con không nghịch ngợm, cũng không đem tất giấu dưới gối đệ đệ Huyền Đại nữa...”

“Thẩm thẩm, con nhớ phụ hoàng và mẫu hậu, con rất nhớ bọn họ...”

Bạch Ly Nhược nước tuôn như mưa, Liễu Y Y, Hoa Hinh, nàng nhớ rõ mối thù này, nàng nhớ rõ Tiểu Huyền Diệp chết như thế nào, món nợ này, nàng sẽ đòi lại từng người từng người một.

Cắn chặt môi dưới chảy máu, nếm được mùi máu tanh trong miệng, tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia lạnh, nàng kiên định nói “Huyền Diệp, con trên trời có linh thiêng phù hộ Thẩm thẩm báo thù cho con.”

Móng tay nàng trước bia mộ khắc lên từng chữ, cố gắng như muốn đem thù hận khắc lên từng chữ, mơ hồ có thể thấy được, nàng viết là Phong Huyền Tần, Liễu Y Y, Hoa Hinh, nhìn ba cái tên này, móng tay nàng liền quẹt, đem chữ Phong Huyền Tần gạch đi.

Móng tay tách một tiếng gãy ra, nước mắt nàng động lại trên mặt đất, sau đó nàng lạnh lùng đứng dậy, ba cái tên mộ bia bị gió thổi bụi che đi.

Bình tĩnh bước đến bên mộ Thượng Quan Viện và Phong Mạc Nhiên, cung kính dập đầu vái lạy mấy cái, gió thổi bay tóc đen trên mặt, nước mặt loang lỗ, đôi mắt sắt lẹm, kiên định chưa từng có.

Nàng cô đơn rời khỏi mộ địa, tóc đen theo y phục màu hồng sen bay lượn không ngừng trong gió, thân thể nàng nhỏ bé có chút cô tịch tiêu điều, nhưng đôi mắt lại trấn tĩnh vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.