Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 220: Q.1 - Chương 220: Nên rời đi




Mặt Bạch Ly Nhược biến sắc, quay đầu lại nhìn ngoài điện, Bạch Thanh Loan thở dài nói “Yên tâm đi, có Vân Cảnh Mạch ở đây, không người nào có thể đến gần nghe lén.”

“Tỷ tỷ, ta vốn không thuộc về nơi này, rời đi, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, lúc này, ta sẽ không làm liên lụy tới ngươi và Vân Cảnh Mạch nữa, Thiên Mạch sẽ mang ta lặng lẽ rời đi, sau đó hắn sẽ giúp ta tìm biện pháp trở về, tỷ tỷ, ngươi phải bảo trọng!” Bạch Ly Nhược nắm tay Bạch Thanh Loan, nhẹ nhàng dùng sức, dường như muốn truyền cho nàng sự kiên định.

“Ly Nhược, ta thực xin lỗi ngươi, ta đã từng căm thù ngươi, thậm chí nhìn ngươi nghèo túng, ta nhìn thấy có chút hả hê, Ly Nhược, lần này đi, về sau chúng ta còn có thể gặp lại không?”. Bạch Thanh Loan ôm lấy Bạch Ly Nhược, trong lúc nhất thời, nhiều cảm xúc tràn về, không nói nổi thành lời.

“Ta cũng không biết, nhưng trừ Huyền Đại, ta đã không có gì đáng để lưu luyến nữa rồi, ở chỗ này, ta thua, thua thất bại thảm hại, nếu như có thể, ta hi vọng đây là một giấc mộng, tỉnh mộng, ta lại thuộc về thế giới khác!”. Bạch Ly Nhược bị đè nén lâu như vậy, vào giờ khắc này, rốt cuộc cũng khóc ra tiếng, nước mắt trong suốt rơi trên bả vai của Bạch Thanh Loan, nhuộm ướt áo nàng.

“Ngươi không thua, người Phong Mạc Thần yêu là ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngày thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc là ngày Mộc Thất trở thành hoàng hậu Sở quốc.” Bạch Thanh Loan lau nước mắt cho Bạch Ly Nhược, nàng không biết, muội muội bền bỉ như cỏ dại làm thế nào để chịu đựng đến bây giờ, nếu là nàng, có khả năng sẽ trực tiếp cầm đao, đem tất cả nam nhân róc xương lóc thịt.

“Mộc Thất vĩnh viễn sẽ không làm hoàng hậu Sở quốc!” từ trên bả vai của Bạch Thanh Loan, Bạch Ly Nhược ngẩng đầu lên, nước mắt đã khô khốc, nàng hít sâu “Ta đi đây, tỷ tỷ bảo trọng!”

Bạch Thanh Loan gật đầu, nhìn bóng lưng Bạch Ly Nhược rời đi, xem ra, thương tổn nàng chịu đựng đã vượt quá giới hạn, lòng của nàng đã hoàn toàn ngăn Phong Mạc Thần ở bên ngoài rồi.

Phong Mạc Thần ngồi trong cung điện của Bạch Ly Nhược, không ngừng ho khan, sắc mặt hắn tái nhợt, trên đôi môi mỏng hiện lên một ít da khô nứt nẻ, hắn đã vượt qua mấy chục lần bị cổ trùng hành hạ, thân thể đã trở nên suy yếu, hắn cũng không biết lần sau, hắn có thể chịu đựng được nữa hay không, nhưng không có cái gọi là “nếu”, hắn chỉ cầu mong, trước khi hắn chết, có thể nhìn thấy nước mắt của Bạch Ly Nhược lần nữa, thấy nàng nói với hắn “Ta tha thứ cho chàng.”

Tất cả, cũng không còn quan trọng nữa.

Hắn không ngừng ho khan, thái giám sau lưng tiến lên, châm thêm trà cho hắn, hắn nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, kết quả ho khan tăng lên, trà đã lạnh.

Thái giám sợ đến mức quỳ xuống, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh, Phong Mạc Thần đang ho khan bên cạnh khoát tay “Không sao, ngươi đứng lên đi, ra bên ngoài phục dịch”.

Thái giám dập đầu, khom người lui ra ngoài, mặc dù hậu cung của hoàng thượng không đông, nhưng cũng có nhiều phi tần, mỗi phi tần đều là quốc sắc thiên hương, am hiểu lễ nghĩa, tài hoa xuất chúng. Nhưng hoàng thượng chỉ yêu thích mỗi Mộc Tần, có lúc, ở đây, một ly trà nóng hoàng thượng cũng không uống, nhưng hoàng thượng không hề buồn, vẫn như cũ kéo thân thể bệnh tật lâm hạnh Mộc phi.

Có người nhìn thấy dung mạo của Mộc phi liền nói, diện mạo của Mộc phi giống hoàng hậu nương nương như đúc, nhưng không thể nhầm lẫn bọn họ với nhau, đó là do họ khác nhau về khí chất.

Thái giám khom người đứng ở bên ngoài, mãi cho đến tháng lạc lõng tinh di, Khải Minh Tinh ở Đông Phương từ từ nhô lên, Bạch Ly Nhược mới dẫn cung nữ hồi cung, trên mặt nàng che sa mỏng, chỉ nhìn thấy con mắt sáng như sao, xinh đẹp như bảo thạch dưới biển sâu, rạng rỡ phát sáng.

Nàng nhìn thái giám đứng ở cửa, cau mày nói “Hoàng thượng tới à?”

Thái giám cúi đầu thưa phải, Bạch Ly Nhược cau mày đi vào, Phong Mạc Thần tự mình động thủ châm một bình trà nóng, sau khi uống một chút nước nóng, ho khan khá hơn một chút, hắn thấy Bạch Ly Nhược vào cửa, vội đứng lên, hơi trách cứ nói “Buổi tối còn đi nơi nào?”

Bạch Ly Nhược khom người thi lễ, muốn giải thích hành tung, lại bị Phong Mạc Thần nắm hai tay, lông mày hắn nhíu chặt, xoa tay nàng, nói “Lạnh như vậy, tại sao ra ngoài mà không mặc nhiều một chút?”

“Tối nay chẳng phải hoàng thượng phải thiết yến chiêu đãi sứ thần nước láng giềng sao?” Bạch Ly Nhược ngước mắt nghi hoặc nhìn hắn, tay của nàng duy trì tư thế cứng đờ trong lòng bàn tay hắn, đáy mắt lóe lên lưu quang, lúc sáng lúc tối.

“Các ngươi lui xuống đi!” Phong Mạc Thần phất tay về phía đám cung nữ và thái giám đứng xung quanh, kéo Bạch Ly Nhược ngồi xuống, rót cho nàng một ly trà nóng, dịu dàng nói “Tối nay ta không thoải mái, liền đem chuyện thiết yến giao cho Lễ Bộ Thị Lang rồi.”

Bạch Ly Nhược khẽ nhấp một ngụm trà nóng, mặt mày không động “Tối nay tỷ tỷ cùng Vân Cảnh Mạch rời đi, cho nên ta đi tiễn bọn họ!”

“Ừ.” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, chuẩn bị châm thêm trà cho mình, lại phát hiện bình trà đã trống không, Bạch Ly Nhược chưa bao giờ làm những chuyện này, nàng đứng lên chuẩn bị kêu cung nữ, lại bị Phong Mạc Thần ngăn cản “Nghỉ ngơi đi, không cần gọi bọn hắn!”

Bạch Ly Nhược gật đầu, vâng một tiếng, Phong Mạc Thần đi tới cởi áo giúp nàng, đối với áo váy rối rắm này, nàng chưa thích ứng kịp, mỗi lần mặc quần áo đều phải có người giúp nàng.

Chỉ cần Phong Mạc Thần ở đây, hắn cũng không cần cung nữ hầu hạ, mỗi đêm đều cởi quần áo giúp nàng, sau đó, mới cởi áo của mình, tiếp đó mới lên giường ngủ. Nếu như cung nữ, thái giám mà nhìn thấy một màn này, đoán chừng sẽ nghị luận rằng, Mộc tần cậy sủng sinh kiêu rồi.

Nằm trên giường, Bạch Ly Nhược lăn lộn khó ngủ, Phong Mạc Thần vẫn ho khan, lò sưởi bên dưới dường như đã tàn, chân nàng lạnh không thể ngủ, sắc mặt Phong Mạc Thần ửng hồng, chậm rãi mở mắt, nhích lại gần thân thể của nàng, “Còn lạnh không? Nằm sát vào ta một chút.”

Bạch Ly Nhược không lên tiếng, Phong Mạc Thần kéo tay nàng vòng qua hông hắn, ôm lấy nàng, nàng có thể nhìn thấy bộ dạng hắn cố nén ho khan, đáy lòng đau xót, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tờ mờ sáng, bên cạnh trống không, nàng mở mắt, nhìn thấy Phong Mạc Thần mặc quần áo trắng như tuyết đi ra ngoài, hắn đi rất gấp, một tay nắm chặt thành quyền chống đỡ ở trên môi, ra cửa, hắn không ngừng lớn tiếng ho khan. Bạch Ly Nhược khoác áo đi theo phía sau hắn, hắn đang tìm cung nữ trực đêm để lấy khăn, sau đó lau cái gì đó ở trên mu bàn tay cùng khóe môi, khăn tơ vàng bị hắn tiện tay ném ở trong gió, phía trên có mấy giọt máu màu hồng.

Hắn xoay người đi vào trong điện, Bạch Ly Nhược vội vàng bỏ quần áo ra, nằm xuống giường, trong không khí truyền đến tiếng ho khan ẩn nhẫn của Phong Mạc Thần, hắn đè nén nằm ở trên giường, đem bàn tay ấm áp đặt ở bên hông Bạch Ly Nhược, nhiệt lượng không ngừng truyền ra từ tay hắn, Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, mắt sáng bắt đầu dâng lên hơi nước.

Hắn yêu nàng thật sao? Nhưng thật đáng tiếc, nàng đã không yêu nổi nữa rồi, nàng chỉ muốn rời khỏi, nàng đã mệt, đã đau đến mức không thể nào yêu thêm được nữa, nước mắt không tiếng động nhỏ xuống trên gối uyên ương, nên rời đi thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.