Vân Cảnh Mạch lớn lên trong hoàng cung, hắn biết cách nhìn sắc mặt của mọi người, là một hài tử mà đã hiểu được cách nhìn sắc mặt người khác thật đáng buồn, cho nên hắn là một hài tử thật đáng buồn. Sau này, hắn gặp một vị lão thái giám, lão thái giám đã truyền thụ toàn bộ bí kíp võ học của mình cho hắn, và nói cho hắn biết tất cả bí mật trong hoàng cung, những điều hắn biết rõ ràng còn nhiều hơn so với hoàng đế .
Hồi nhỏ, hắn là một hài tử đáng buồn; lớn lên, hắn vẫn là một đại hài tử đáng buồn, hoàng đế thích đánh cờ, vì vậy hắn học đánh cờ, hoàng đế thích xúc cúc, vì vậy hắn học xúc cúc, nhưng hắn không dám thắng hoàng đế, cũng không dám thua quá khó coi, mỗi một lần hắn đều để lại một chút niệm tưởng cho hoàng đế, để lần sau hoàng đế tiếp tục tìm hắn đánh cờ, chơi xúc cúc.
Bởi vì, hắn muốn bảo vệ tánh mạng, hắn muốn hoàng đế không có bất kỳ lý do nào để giết hắn, vì vậy hắn - Vân Cảnh Mạch sống, nhưng sống một cách hèn mọn. Sau nữa, hắn lại mượn tay của lão thái giám sáng lập ra La Sát Môn, để bảo vệ bí mật, hắn chỉ còn cách giết lão thái giám. Tuy đó không phải là lần đầu tiên hắn giết người, cũng không phải là lần cuối cùng trong đời hắn nhưng đó là lần đầu tiên hắn thống khổ nhất, giết đi ân nhân của mình, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ được.
Gặp Bạch Thanh Loan là vào một buổi chiều ánh nắng tươi sáng, nữ tử xinh đẹp được cung nữ vây quanh đi theo, hắn né tránh từ rất xa, đứng nghiêm một bên cúi đầu.
Khi Bạch Thanh Loan đi qua, hắn hành lễ theo quy củ, mọi người trong thiên hạ đều biết, Loan Quý Phi điêu ngoa tùy hứng, không chịu hoàng đế sủng ái, cho nên người có thể hành lễ theo quy củ với Bạch Thanh Loan như thế, thì Vân Cảnh Mạch là người đầu tiên.
Bạch Thanh Loan lạnh lùng đến gần hắn, giầy thêu giẫm lên ngón tay của hắn, không ngừng dùng sức, âm độc mà nói, "Ngươi sống trong hoàng cung, đến tột cùng là có mục đích gì?"
Sắc mặt Vân Cảnh Mạch không hề biến đổi, quỳ một chân xuống, "Vì sao Quý Phi nương nương lại hỏi như vậy? Là do tiên hoàng lưu Cảnh Mạch ở lại trong hoàng cung, chứ Cảnh Mạch nào dám có bất kỳ mục đích gì!"
Bạch Thanh Loan cười lạnh, chậm rãi thu hồi chân, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cao ngạo nói, "Thứ người như ngươi, ta hiểu rất rõ, sống trong hoàng cung một cách khuôn phép, nhất định là đang âm thầm mờ ám gì đó!"
Con ngươi Vân Cảnh Mạch đã trở nên u ám, trong lúc Bạch Thanh Loan xoay người lại, hắn nhanh chóng khôi phục như thường, "Quý Phi nương nương thật thích nói đùa, thuộc hạ chỉ là một ngự trung sử nhỏ, không có quyền cũng chẳng có thế, nào có thể mờ ám gì được?"
Bạch Thanh Loan hừ lạnh, "Ta sẽ phái người đi dò xét ngươi, tốt nhất ngươi nên cẩn trọng một chút, nếu không, Vân gia các ngươi không chỉ đơn giản dừng lại ở việc bị tru diệt cửu tộc thôi đâu!"
Vân Cảnh Mạch nhìn bóng lưng Bạch Thanh Loan rời đi, ánh mắt lộ sát khí chợt lóe lên, hắn không nói một lời rời khỏi chỗ đó.
Ban đêm, trong Loan hoa cung, Bạch Thanh Loan nằm trên ghế, chơi đùa sa y buộc vòng quanh đường cong uyển chuyển trên người nàng, nàng ngáp một cái, cung nữ bên cạnh nàng nói, "Nương nương, không phải ngày mai người sẽ đi gặp hoàng thượng sao?"
Bạch Thanh Loan khép hờ mắt, lật người nói, "Ta đi gặp hắn để làm gì? Tranh thủ tình cảm sao?"
"Không phải hôm nay nương nương muốn điều tra lai lịch của Vân thế tử sao? Hoàng thượng và Thái hậu vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của hắn, nếu nương nương tra được điều gì nói cho hoàng thượng biết, nhất định hoàng thượng sẽ nhìn nương nương với con mắt khác xưa!" Cung nữ ở bên cạnh đưa ra chủ ý.
Bạch Thanh Loan lắc đầu, "Hôm nay lời ta nói chỉ là hù dọa tên họ Vân đó, hắn có mục đích gì không, mới không quan hệ đến ta, huống chi có ai có thể ở trước mắt của Thái Hậu mà làm ra điều gì? Ta liền phục hắn, bái hắn làm thầy hoặc gả cho hắn ta đều làm được!"
"Nha, nương nương, những lời này không thể nói tùy tiện, đây là hoàng cung !" Cung nữ lo lắng nhìn bốn phía, ly trà trong tay do sợ hãi mà lay động phát ra tiếng.
Bạch Thanh Loan lườm nàng một cái, sau đó ngồi dậy nhận trà, thở dài rồi nói, "Ta đây cả đời đoán chừng không thể rời khỏi hoàng cung, thật hoài niệm những ngày tháng ở ngoài cung trước kia."
Bạch Thanh Loan bưng chung trà, ngón cái cùng ngón trỏ cầm nắp chung trà, ngón út hơi nhếch lên, nàng sờ lá trà đang lơ lửng, chuẩn bị uống trà, kết quả chung trà "Bùm" một tiếng bị bể nát, nước trà bắn tung tóe, nàng đứng lên, phủi lá trà cùng nước trà bắn lên người, có chút kinh ngạc, thật lạ sao chung trà đột nhiên bị phá vỡ.
Vân Cảnh Mạch ở trong chỗ tối thở một hơi thật dài, sau đó thu hồi ngón giữa cùng ngón cái bắn chỉ phong, hắn xoay người, hướng tiểu viện của mình đi tới, không biết vì sao bản thân trong một khắc cuối cùng lại mềm lòng. Nàng ấy vốn nên chết, chỉ bằng lời nói ban ngày của mình, nàng ấy đã đáng chết rồi, nhưng hắn lưu tình, ở khắc cuối cùng không bỏ độc vào ly trà nàng uống, hắn đúng là lưu tình.
Trở lại tiểu viện của mình, hắn nằm xuống có chút cô tịch, người thế thân vừa thấy hắn trở lại, rất lưu loát lăn xuống dưới giường rồi nói, bên ngoài có thị vệ đang kêu, muốn cầu kiến Vân thế tử.
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài, thị vệ nhìn thấy hắn, cung kính ôm quyền thở dài, sau đó lui đi, hắn cười lạnh, mỗi ngày ba lượt, phương thức tra gác như vậy, bọn họ không thấy mệt sao?
Hàn Thiên Mạch lại tới, hắn tới lặng yên không một tiếng động, thị vệ, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn đứng ở nơi đó, cau mày chất vấn hắn, "Vì sao huynh lại muốn đem tiểu Thất cho Phong Mạc Thần? Không phải huynh không biết, nàng là nữ nhân đệ thích sao?"
Vân Cảnh Mạch cười lạnh, thích là cái gì chứ? Có thể là cơm ăn khi đói bụng? Có thể là trà khi khát nước? Còn thể là áo bông để mặc khi trời lạnh có thể? Hay có thể làm cho Vân gia bình yên vô sự sao?
Cái gì cũng không được, cho nên hắn xem thường nhìn Hàn Thiên Mạch, hai mắt Hàn Thiên Mạch lộ ra ánh lạnh, đau lòng nói, "Ca, trừ quyền lợi, cái gì ngươi cũng đều không thích, phải không?"
"Đúng!" Vân Cảnh Mạch gật đầu đáp, trừ quyền lợi, quả thật cái gì hắn cũng đều không thích, cũng không có cái gì ngoài nó đáng giá để hắn thích.
Hàn Thiên Mạch lạnh lùng rời đi, sauđó, hắn không còn tới hoàng cung thăm hắn lần nào nữa, Vân Cảnh Mạch một mình cô tịch, thương hàn cô tịch, khi tận mắt hắn nhìn thấy cha của mình bị thiên đao vạn quả, hắn đã không còn bất cứ cảm tình nào.
Bạch Thanh Loan cảm giác mình rất may mắn, bởi vì nàng chân trước bị đầy vào lãnh cung, chân sau ở lãnh cung nàng phát hiện ra rất nhiều bí tịch võ công, bí tịch nhìn một lần không thể hiểu hết, vì vậy nàng sống thê lương trong lãnh cung cùng với chúng, mỗi ngày nàng đều luyện võ công, không ngờ phát hiện, như vậy mà đã có thể đánh bại thị vệ canh gác bên ngoài.
Vì thế, liền truyền ra ngoài lời đồn nàng ở trong lãnh cung tu luyện tà công, xuất hiện, người đều tiên đến chính là Thái hậu, tiếp theo là hoàng thượng, ai cũng kinh ngạc, trong lãnh cung cư nhiên cất giấu bí tịch võ công, sau đó cho điều tra kết quả tra được là của một vị lão thái giám, nhưng lão thái giám đó đã chết, do trượt chân rớt xuống sông chết đuối.
Chuyện bí tịch võ công trở thành một điều không phân giải được, còn Bạch Thanh Loan vẫn sống trong lãnh cung, một ngày, có một nam tử che mặt xông vào lãnh cung, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó, lá gan Bạch Thanh Loan cũng không nhỏ, nàng cư nhiên cùng nam tử so chiêu, sau ba chiêu, tay nam tử đặt trên thái dương nàng, nàng sợ hãi kêu lên, "Đừng giết ta, ta biết rõ thứ ngươi muốn tìm đang ở đâu. . . . . ."