1. Xin hỏi tên của hai người?
Phong Mạc Thần: Tên của tôi, không phải do cô chọn sao?
Bạch Ly Nhược: Thần, ngươi phối hợp một cái á..., bây giờ là Vân Vân đang phỏng vấn.
Phong Mạc Thần: Sao ta phải phối hợp? Cô ấy ngược chúng ta, còn chưa đủ à?
Bạch Ly Nhược: ( ho khan hai tiếng, lúng túng nhìn Vân Vân, len lén giật nhẹ vạt áo Phong Mạc Thần, nhỏ giọng ) phối hợp một cái á..., cẩn thận không cô ấy lại ngược chúng ta. . . . . .
Phong Mạc Thần: ( cắn răng nghiến lợi, hừ lạnh trả lời ) Phong Mạc Thần.
Bạch Ly Nhược: ( cười ngọt ngào ) tên ta là Bạch Ly Nhược
2. Xin hỏi tuổi của hai người ( vấn đề này không muốn hỏi, nhưng mấu chốt là có độc giả ở chỗ bình luận truyện hỏi a )
Phong Mạc Thần: lần đầu tiên xuất hiện là khi ta 20, hiện tại đã 32, bị ngươi ngược mười hai năm, mười hai năm. . . . . .
Bạch Ly Nhược: ( lôi kéo tay Phong Mạc Thần, ý bảo hắn bình tĩnh, nhìn Vân Vân xin lỗi) tôi xuyên không lúc mười chín tuổi, số tuổi hiện giờ, chính cô tính đi.
Vân Vân đếm đầu ngón tay, rốt cuộc là bao nhiêu đây? Độc giả cùng bạn bè hãy tính toán giúp, thật sự Vân Vân tính mãi không ra, chẳng lẽ trình độ của Vân Vân dừng lại ở bậc tiểu học sao?
3. Giới tính?
Phong Mạc Thần lạnh lùng nhìn Vân Vân, mắt lộ vẻ kinh thường.
Bạch Ly Nhược lôi tay Phong Mạc Thần, hướng về phía Vân Vân áy náy cười một tiếng, "Hắn nam, ta nữ."
Vân Vân hài lòng gật đầu, ghi lại trên laptop, vẫn là khuê nữ nhà chúng ta tốt, chịu ngược thế nào cũng không hé răng, không giống người nào đó, không phúc hậu.
4. Xin hỏi tính cách mỗi người thế nào?
Phong Mạc Thần lạnh lùng, "Tính cách của ta, không phải do ngươi tạo nên sao? Thật thất bại, tự mình viết mà ngay cả tính cách của ta ra sao cũng không biết!"
Vân Vân tức giận ói ra máu. . . . . .
Bạch Ly Nhược cuống quít ấn chặt Phong Mạc Thần, sắc mặt khó coi nói, "Vân Vân, đừng tức giận, là ngươi tạo nên tính xấu xa này của hắn, cho nên ngươi không thể vì vậy mà ngược hắn."
Vân Vân im lặng hỏi trời, cái này, có tính hay tự làm tự chịu không? Thở dài một tiếng, nhìn Nhược nhi nói, "Khuê nữ, ngươi nói tính cách của mình đi."
"Ừm, nhu nhược, thiện lương, có lúc thì quật cường, nhưng rất hiểu chuyện." Bạch Ly Nhược mỉm cười, trên gương mặt lộ ra lúm đồng tiền, bẻ ngón tay mình, bộ dáng rất rấtđáng yêu.
Vân Vân hài lòng vuốt tóc Nhược nhi, khuê nữ, về sau không ngược ngươi.
5. Hai người cảm thấy, tính tình của đối phương như thế nào?
Phong Mạc Thần mỉm cười cầm tay Bạch Ly Nhược, trong mắt là tình cảm cưng chiều, cơ hồ ném Vân Vân sang một bên, "Nhược nhi, là một người ngoài nhu nội cương, tùy hứng nổi dậy sẽ làm người ta cắn răng nghiến lợi, khi dễ thương làm cho người ta ruột mềm trăm mối, một người con gái tốt."
Bạch Ly Nhược mỉm cười, nắm lại bàn tay Phong Mạc Thần, "Thần, cám ơn ngươi đối với ta luôn bao dung."
Phong Mạc Thần mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc trước trán của Bạch Ly Nhược, vẻ mặt ngọt ngào.
Vân Vân ho khan hai tiếng, "Các ngươi đủ rồi a, bây giờ là đang phỏng vấn. . . . . ."
Khuôn mặt Bạch Ly Nhược lên, thẹn thùng nói, "Thần, hắ là người bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lửa nóng, là một người đàn ông tốt, có thể gặp hắn, là tam sinh hữu hạnh của ta!"
Vân Vân oán thầm một câu, nói trắng ra Phong Mạc Thần là một người thâm trầm, tam sinh hữu hạnh cái quái gì, ngươi phải cảm tạ ta, để cho ngươi gặp tên nam nhân thâm trầm này.
6. Hai người lần đầu gặp nhau là ở đâu?
Phong Mạc Thần cùng Bạch Ly Nhược trăm miệng một lời, "Ngoại ô kinh thành."
Vân Vân gật đầu, tình cảnh lúc đó ta cũng nhớ như vậy, Bạch Ly Nhược cầm một khẩu súng lục, Phong Mạc Thần đang giương cung lên bắn, kết quả gặp được một mỹ nữ. . . . . .
7. Ấn tượng đầu tiên đối với đối phương?
Phong Mạc Thần cau mày, tựa hồ đang nhớ lại, sau đó thản nhiên nói, "Xinh đẹp, thoát trần, vừa nhìn liền thấy chính là nữ nhân ta muốn!"
Bạch Ly Nhược có chút khó xử nhìn Phong Mạc Thần, lại quay đầu nhìn Vân Vân, yếu ớt hỏi, "Phải nói thật sao?"
Vân Vân ngước mắt, uy hiếp nói, "Ngươi cứ nói đi?"
Bạch Ly Nhược liếc nhìn Phong Mạc Thần một cái thật nhanh, mím môi nói, "Máu lạnh, biến thái, còn nữa..., cuồng ngược đãi."
Phong Mạc Thần nhíu lại mày thật chặt, nắm chặt hai nắm tay, run nhè nhẹ, Vân Vân muốn cười, nhưng không dám cười thành tiếng, sợ hắn đánh người, ấn chặt hắn nói, "Tiểu thần thần, bình tĩnh, bình tĩnh, sau này không phải đã sửa lại rồi sao?"
Phong Mạc Thần hất tay Vân Vân ra, lạnh nhạt nói, "Ngươi câm miệng, đều do ngươi làm hại Nhược nhi có biết bao hiểu lầm đối với ta, loại người lạm dụng quyền tác giả như người, nên gặp báo ứng. . . . . ."
Vân Vân vô tội nhìn hai người, hảo tâm muốn an ủi người khác, cũng bị trúng chiêu?
8. Thích nhất điểm nào ở đối phương?
Phong Mạc Thần liếc Vân Vân một cái, lạnh lùng nói, "Điểm nào của nàng, ta cũng đều thích."
Bạch Ly Nhược nhìn Phong Mạc Thần, cười một tiếng, "Ta cũng không biết ta thích hắn ở điểm nào, tựa hồ, hắn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng không có biện pháp, thích chính là thích, ngay cả khuyết điểm của hắn, ta cũng thích."
Vân Vân lúng túng cúi đầu, đây không phải là trả lời giống nhau sao? Hừ, Bạch cô nương thật xảo trá, không nên đùa bỡn Vân Vân như vậy, cúi đầu, nghuệch ngoạc viết.
9. Ghét nhất điểm nào của đối phương?
Phong Mạc Thần suy tư chốc lát, nhìn Bạch Ly Nhược một cái, ước chừng có khả năng đả kích nàng, ý vị sâu xa nói, "Mỗi lần tức giận, luôn xoay người không để ý tới ta, sau đó yên lặng rơi lệ."
Bạch Ly Nhược nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần, có chút trả thù nói, "Ghét hắn luôn tự chọc giận ta, bộ dạng sau đó còn lẽ thẳng khí hùng."
Vân Vân cầm bút vò đầu, ở giữa tình lữ, đều là như vậy.
10. Mỗi người có cảm thấy đối phương xứng đôi với mình không không?
Phong Mạc Thần gật đầu, "Rất tốt a, ta liền thích nữ nhân như nàng vậy."
Bạch Ly Nhược còn đang tức giận, quay mặt qua chỗ khác, "Miễn cưỡng thôi."
Phong Mạc Thần không vui ngẩng đầu, vừa thấy nàng tức giận, liền đưa tay cầm tay của nàng, lại bị nàng hất ra, hắn không chết tâm, cầm lần nữa, lại bị hất ra, tâm không chết, lại cầm, rốt cuộc Bạch Ly Nhược không hất hắn ra nữa, mặc cho hắn nắm tay mình.
Lời nói bên ngoài: thấy chưa, nam theo đuổi nữ chính là cần có loại tinh thần bất khuất như vậy. . . . . .
11. Hai người xưng hô thế nào với nhau đối?
Phong Mạc Thần mỉm cười, ngọt ngào cùng Bạch Ly Nhược tay trong tay, "Nhược nhi. . . . . ."
Bạch Ly Nhược nhìn Vân Vân, sau đó cúi đầu, "Thần. . . . . ."
12. Hai người hi vọng đối phương gọi mình là gì?
Phong Mạc Thần khát khao cười, "Tướng công hoặc là thân ái, nếu không, gọi Thần cũng được."
Bạch Ly Nhược mím môi, "Hắn gọi ta là Nhược nhi, ta cảm thấy rất tốt."
13. Nếu như lấy động vật để so sánh, hai người cảm thấy đối phương là con gì?
Phong Mạc Thần thâm tình nhìn Bạch Ly Nhược, sau đó mỉm cười, "Tiểu Bạch Thỏ."
Bạch Ly Nhược ngượng ngùng mỉm cười, "Diều hâu cao ngạo."
Vân Vân vì vậy ghi chép lại, “Ruồi bọ . . . . . ."
14. Nếu như muốn tặng quà cho đối phương, hai người sẽ tặng gì?
Phong Mạc Thần tự tin cười, "Nàng muốn cái gì ta tặng cái đó, thiên hạ Đông Sở, cũng có thể tặng!"
Bạch Ly Nhược thở dài lắc đầu, "Thần, ngươi muốn trở thành Trụ vương."
Phong Mạc Thần nắm tay Bạch Ly Nhược, cười thần bí, "Ngươi mau trả lời Vân Vân, muốn tặng ta quà gì?"
Bạch Ly Nhược trầm tư một lát, sau đó nhỏ giọng nói, "Khúc dốc hết thiên hạ."
Phong Mạc Thần mỉm cười, đưa tay muốn vuốt ve má của Bạch Ly Nhược, lại bị Vân Vân ngăn cản, "Hai ngươi đủ chưa? Ngọt như mật vậy, làm ta ghen tỵ a!"
Phong Mạc Thần thu tay, hướng về phía Bạch Ly Nhược mỉm cười, "Chúng ta chiếu nữ nhân vẫn còn độc thân này vậy, sau khi trở về sẽ tiếp tục."
Bạch Ly Nhược cười vô cùng thẹn thùng, Vân Vân thì muốn nổi đóa, cái gì gọi là nữ nhân vẫn còn độc thân, ta đây thà thiếu chứ không ẩu!
15. Vậy quà bản thân hai người muốn là gì?
Phong Mạc Thần cau mày, "Hình như không có."
Bạch Ly Nhược cũng cau mày, "Đúng là không có."
Vân Vân tổng kết, bởi vì bọn họ cái gì cũng có. . . . . .
16. Đối với đối phương có điểm nào bất mãn không? Vì sao lại bất mãn?
Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược một cái, thản nhiên nói, "Cũng may, không có bất mãn gì, chỉ là nàng quá dễ tức giận, có lúc ta chỉ cùng Đai nhi nói giỡn thôi mà nàng đã tức giận rồi."
Bạch Ly Nhược lại bắt đầu tức giận cau mày, "Ngươi nói như vậy mà là nói giỡn sao? Đại nhi mới tám tuổi, ngươi liền xui hắn đi Đông Cung nhìn trộm, ngươi không phải là một người phụ thân tốt?"
Phong Mạc Thần theo thói quen cau mày, bất mãn nói, "Ngươi muốn Đại nhi trở thành người ngốc sao? Về sau hắn có lão bà cái gì cũng không biết, thì phải làm sao?"
Bạch Ly Nhược tức giận cắn môi, sắc mặt đỏ bừng, Vân Vân vội vàng hoà giải, "Được lắm, chúng ta đổi đề tài."
17. Tật xấu của bản thân là?
Phong Mạc Thần cười lạnh, "Ta dĩ nhiên không có tật xấu, ngươi mới có tật xấu!"
Bạch Ly Nhược bĩu môi, "Tật xấu thật ra thì ta có rất nhiều, có chút tùy hứng, còn có chút hẹp hòi."
Vẻ mặt Phong Mạc Thần một bộ ngươi cũng biết nhìn Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược trừng mắt nhìn lại hắn.
18. Tật xấu của đối phương là?
Phong Mạc Thần mỉm cười, "Ở trong mắt ta, nàng không có tật xấu."
Bạch Ly Nhược hiển nhiên không cảm kích, "Tật xấu của hắn chính là quá mức tự tin, tự cảm thấy mình không có tật xấu."
Phong Mạc Thần nổi đóa, "Ngươi. . . . . ."
Bạch Ly Nhược nhíu mày, "Ta sao?"
"Ngươi rất tốt, là ta không đúng!" Phong Mạc Thần thở dài, hắn cúi đầu thói quen, ai bảo hắn yêu nàng?
Vân Vân cắn bút, mặt tràn đầy nhiệt huyết, thật hâm mộ nha. . . . . .
19. Đối phương làm gì sẽ làm hai người không vui?
Phong Mạc Thần do dự hồi lâu, "Nàng ở trên giường cự tuyệt ta."
Bạch Ly Nhược, "Hắn không biết tiết chế cầu hoan."
Vân: . . . . . .
20. Lần ước hẹn đầu tiên của hai người là ở đâu?
Hai người cùng nhau trầm mặc, oán thầm, bị ngươi ngược tới ngược đi, làm gì có thời giờ để mà ước hẹn?
21. Ngài thích đối phương đến đâu?
Phong Mạc Thần có bộ mặt nghiêm trang nhìn Vân Vân, "Ta lấy sinh mênh của mình để thích nàng."
Bạch Ly Nhược cũng nhìn Vân Vân, thành kính nói, "Ta thích hắn, đến Vũ Trụ Hồng Hoang!"
Vân Vân: ai, cảm động a. . . . . .
22. Như vậy, hai người yêu đối phương sao?
Phong Mạc Thần rốt cuộc không nhịn được, "Ngươi là người ngu sao?"
Bạch Ly Nhược cũng cảm thấy bất lực, một bộ ánh mắt nhìn người ngu ngốc nhìn lại Vân Vân.
Vân Vân vô tội phồng miệng lên, người khác đều hỏi ta vấn đề này, cho nên ta cũng hỏi vậy . . . . .
23. Nếu như cảm thấy đối phương thay lòng, hai người sẽ làm gì?
Phong Mạc Thần mắt lạnh nhìn Vân Vân, ánh mắt buốt giá như băng hàn, "Ngươi muốn cheets sao? Thử làm nàng thay lòng xem. . . . . ."
Bạch Ly Nhược lúng túng cười, đưa tay cầm tay Phong Mạc Thần, "Yên tâm đi, ta sẽ không thay lòng!"
Phong Mạc Thần cũng được dẹp yên, cười một tiếng, coi Vân Vân như không khí.
24. Có thể tha thứ cho việc đối phương thay lòng không?
Phong Mạc Thần lạnh lùng, "Không thể!"
Bạch Ly Nhược cười khổ, "Ta không biết, nhưng thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ để hắn đi, bởi vì, ta hi vọng hắn hạnh phúc!"
Phong Mạc Thần cầm tay Bạch Ly Nhược, "Ngốc quá, không có ngươi, ta sao có thể hạnh phúc?"
Vân Vân muốn hộc máu. . . . . .
25. Nếu như vào ngày ước hẹn đối phương đã trễ hơn một giờ rồi hai người sẽ làm sao?
Phong Mạc Thần nhàn nhạt, "Tiếp tục đợi."
Bạch Ly Nhược cau mày, "Ta sẽ tức giận, sau đó sẽ không cùng hắn ước hẹn nữa!"
Khác biệt. . . . . . thật to lớn, Vân Vân đổ mồ hô, khuê nữ nhà chúng ta, so tiểu Thần Thần có chí khí!
26. Hai người thích bộ phận nào nhất trên khuôn mặt của đối phương?
Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược từ trên xuống dưới một cái, sau đó thu lại nói, "Mắt."
Bạch Ly Nhược mỉm cười, nhìn Phong Mạc Thần nói, "Miệng, đường cong trên miệng của hắn rất đẹp."
27. Hai người đi cùng nhau, thời điểm làm cho hai người tim đập rộn ràng là lúc nào?
Phong Mạc Thần nhếch môi, "Khi nàng cởi hết y phục ở trên giường."
Bạch Ly Nhược mặt lạnh đỏ lên, "Khi hắn nói chuyện hà hơi vào tai ta."
Vân Vân cười lạnh, sắc bại hoại!
28. Thời gian cùng địa điểm của lần đầu tiên lên giường?
Phong Mạc Thần trầm mặc hồi lâu, thản nhiên nói, "Đêm tân hôn, trên hỉ sàng."
Sắc mặt Bạch Ly Nhược trắng bệch, hồi tưởng lại đêm tân hôn, nàng liền sợ hãi.
29. Cảm giác ngay lúc đó?
Phong Mạc Thần ngước mắt, nhìn Vân Vân, sau đó lại quay đầu nhìn Bạch Ly Nhược, "Rất sảng khoái, kể từ sau khi cùng nàng, ta liền không muốn đụng vào nữ nhân khác."
Sắc mặt Bạch Ly Nhược càng thêm trắng, bị uy lực của Vân Vân bức ép, lại không dám không trả lời, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói, "Lúc ấy ta cảm thấy, khuất nhục, thù hận, hận không thể ngay lập tức chết đi được."
Phong Mạc Thần cầm tay Bạch Ly Nhược, "Thật sự xin lỗi. . . . . ."
30. Lúc ấy bộ dáng của đối phương ra sao?
Vẻ mặt Phong Mạc Thần tràn đầy thương tiếc, "Nhược nhi, lúc ấy rất nhu nhược, cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn vào mà lòng ta muốn bể nát."
Bạch Ly Nhược, "Ngươi nào có, lúc đó căn bản nhìn ngươi có chút hả hê, bộ dạng hận không thể hành hạ ta lần nữa!"
"Ai kêu người ngon miệng như vậy?" Phong Mạc Thần mỉm cười, chuyển ghế dựa gần Bạch Ly Nhược hơn.
31. Mỗi tuần lễ hai người vận động trên giường mấy lần?
Phong Mạc Thần cau mày, "Không nhớ rõ."
Bạch Ly Nhược giận hắn liếc mắt một cái, thật ra thì, nàng cũng không nhớ rõ.
Vân Vân bất đắc dĩ. . . . . .
32. Như vậy, mỗi ngày mấy lần? ( cái này không nhớ mới lạ? )
Phong Mạc Thần không chút do dự nói, "Một lần."
Biểu tình của Bạch Ly Nhược một bộ như thiếu phụ bị khi dễ chỉ vào Phong Mạc Thần, "Vân Vân, hắn nói láo."
33. Hai người thích tư thế gì?
Phong Mạc Thần cười tà nhìn Vân Vân, Vân Vân xấu hổ cúi đầu, chỉ nghe thấy thanh âm từ tính của hắn truyền đến ta mình, "Ta biết ngươi muốn biết, nhưng Nhược nhi không thích."
Sắc mặt Bạch Ly Nhược Phi Hồng, dậm chân, "Ta cự tuyệt trả lời vấn đề này!"
Phong Mạc Thần cười yếu ớt ra tiếng, "Ta giúp nàng trả lời, thật ra thì nàng thích ở phía trên, bởi vì nàng luôn sợ đau."
Bạch Ly Nhược che hai tai mình, nhắm mắt nói, "Các ngươi xấu xa!"
34. Chỗ mẫn cảm nhất của mình?
Phong Mạc Thần cười xấu xa nhìn Bạch Ly Nhược, "Nàng luôn không chịu chủ động chạm vào ta, thật ra thì chỉ cần nàng đụng vào chỗ nào, ta đều nhạy cảm."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Ly Nhược hồng có thể rỉ máu, "Ta không có chỗ nào nhạy cảm địa!"
Phong Mạc Thần cười trộm, "Nàng nói dối."
35. Vậy chỗ mẫn cảm nhất của đối phương là?
Phong Mạc Thần cười ra tiếng, quả nhiên đã chờ đến vấn đề này, "Chỗ mẫn cảm nhất của Nhược nhi thật ra là tai và rốn, dĩ nhiên còn có chỗ khác nữa, nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi biết!"
Bạch Ly Nhược cắn môi nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần, cả giận nói, "Phong Mạc Thần, ngươi là người xấu!"
Vân Vân tiến lên, lại gần Bạch Ly Nhược nói, "Khuê nữ, nói cho ta biết, chỗ mẫn cảm nhất của Phong Mạc Thần là đâu?"
Mặt Bạch Ly Nhược áy náy, "Ta thật sự không biết. . . . . ."
36. Thẳng thắn nói, hai người có thích đối phương nồng nhiệt không?
Phong Mạc Thần gật đầu, "Ta rất thích, nhưng thân thể Nhược nhi không được tốt, cho nên ta rất ẩn nhẫn."
Bạch Ly Nhược lắc đầu, "Có đôi khi không thích, hắn quá dễ dàng xúc động."
37. Hai người có ai đã từng phát sinh quan hệ tình dục với người khác không?
Phong Mạc Thần một hồi trầm mặc, tầm mắt hướng tới nơi khác.
Bạch Ly Nhược lắc đầu, thẳng thắn nói, "Không có."
38. Ngươi có quan tâm việc đối phương bị người khác xâm phạm không?
Phong Mạc Thần mắt lạnh nhìn Vân Vân, ánh mắt hàn quang, khiến không khí xung quanh giảm đi mấy độ, hắn lạnh giọng chất vấn, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Vân Vân sợ rùng mình một cái, không dám lên tiếng.
Bạch Ly Nhược tò mò nhìn Phong Mạc Thần, "Ta rất tò mò, có ai có thể xâm phạm hắn không? Trừ phi là hắn tự nguyện?"
Phong Mạc Thần chuyển mắt nhìn Bạch Ly Nhược, "Ta tự nguyện bị ngươi xâm phạm. . . . . ."
39. Cảm giác kỹ thuật của mình thế nào?
Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược một cái, mỉm cười, "Cũng không tệ lắm."
Sắc mặt Bạch Ly Nhược đỏ bừng, trầm mặc không nói .
Vân Vân: được rồi, ta đã biết rõ kết quả.
40. Đối với đối phương thì sao?
Phong Mạc Thần nín cười, nửa ngày, mới miễn cưỡng nói, "Ừm, bình thường thôi. . . . . ."
Bạch Ly Nhược thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, "Bởi vì hắn luyện tập tương đối nhiều, cho nên rất am hiểu loại vận động này."
Phong Mạc Thần không vui nhìn nàng, nào có ai tổn hại tướng công mình như vậy? Huống chi hắn mới vừa giúp nàng giải vây.
41. Thời điểm thân thiết, chuyện khó xử nhất là gì?
Phong Mạc Thần cau mày, suy tư chốc lát, sau đó thản nhiên nói, "Nàng bắt ta nhanh kết thúc, nhưng ta thế nào cũng không mau được."
Bạch Ly Nhược cau mày, oán trách nói, "Hắn nhường nhịn ta một chút, thế mà là nhịn hả? Không phải là cường bạo sao?"
42. Thời điểm thân thiết, chuyện tình buồn bực là gì?
Phong Mạc Thần nói, "Ta nói một lần nữa, nàng nói tắm một cái rồi đi ngủ."
Bạch Ly Nhược thở dài, "Ta nói tắm một cái rồi đi ngủ, hắn nói một lần nữa."
43. Còn hi vọng có thêm bảo bảo không?
Phong Mạc Thần gật đầu, "Hi vọng có thêm một nữ nhi."
Bạch Ly Nhược vuốt ve bụng mình, "Hình như đã có rồi."
Vân Vân đổ mồ hôi lạnh, tại sao lại nhanh như vậy?
44. Các ngươi hi vọng lên dáng vẻ khi trưởng thành của Huyền Đại là gì?
Phong Mạc Thần, "Đại nhi đã sớm trưởng thành rồi."
Bạch Ly Nhược, "Một minh quân."
45. Còn hi vọng Vân Vân là tác giả không?
Phong Mạc Thần nhếch môi cười lạnh, híp mắt lại, nhìn Vân Vân nói, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Vân Vân ảo não nhìn Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược lắc đầu, "Vân Vân, ngươi là mẹ ghẻ."
Vân Vân cắn bút, ngược là không chưa đủ thì phải. . . . . .
Bạch Ly Nhược vỗ tay Vân Vân, "Được rồi, được rồi, Vân Vân tức giận rồi, lần sau chỉ cần không quá ngược, ta vẫn hi vọng Vân Vân là tác giác."
Bị ép buộc, Phong Mạc Thần tiến lên, vẻ mặt bàng quang nói, "Dù sao chỉ cần Nhược nhi làm nữ chính, ta khẳng định mình chính là nam chính!"
Vân Vân vui vẻ nhếch miệng cười một tiếng, Bạch Ly Nhược bổ sung, "Thật ra thì ta không bỏ được độc giả của《Khí phi khynh thành của Vương gia》, cảm tạ sự đón đọc của mọi người, nhờ sự ủng hộ của mọi ngươi, Vân Vân văn tài có thể viết hết được, hi vọng mọi người sẽ luôn ủng hộ Vân Vân, thật sự cám ơn mọi người!"
Phong Mạc Thần gật đầu, cưng chiều nắm vai Bạch Ly Nhược, "Hi vọng mọi người ủng hộ tác phẩm mới《Khí phi hiện đại của điện hạ》của Vân Vân, hẹn gặp lại mọi người, không gặp không về!"
--- ------oOo---- -----
The end!!!!!!