“Ta không có, Ly Nhược, lúc đó ta đi thuyết phục mẫu hậu, mẫu hậu không chịu đáp ứng, ta chuẩn bị cưỡng chế lui binh, nhưng Liễu Y Y lại hạ mê dược trong đồ ăn, ta ngủ thiếp đi, ta không biết ngươi phải đối mặt với toàn bộ chuyện này, Ly Nhược, tha thứ cho ta, ta tình nguyện vứt bỏ tất cả, cũng sẽ không vứt bỏ ngươi.”
Giọng của Phong Mạc Thần ẩn nhẫn vô cùng đau khổ, hai cánh tay của hắn đỡ trên vách tường, đem Bạch Ly Nhược vây trong ngực, hô hấp khàn khàn, phun trên cổ trắng nõn của nàng, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào nàng.
Bạch Ly Nhược không hề động, cầm đèn lồng trong tay dãn ra một chút, hôm đó, nàng rõ ràng nhìn thấy hắn, cầm kiếm, chỉa về phía nàng hạ lệnh bắn tên, hiện tại, hắn lại nói, hắn ngủ thiếp đi, không biết tình cảnh của nàng lúc đó?
Phong Mạc Thần tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng, kiên định nói “Là Liễu Y Y, nàng mặc y phục của ta, đánh cờ hiệu, bắn tên, Ly Nhược, nếu như ngươi muốn báo thù.”
“Ta không muốn báo thù!” Bạch Ly Nhược ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt của hắn, bình tĩnh nói “Tất cả ra sao đã không còn quan trọng, Phong Mạc Thần, buông tay đi, nếu như ngươi còn có chút lương tri, hãy để ta cùng Thượng Quan Thái hậu rời khỏi hoàng cung, mang theo Huyền Diệp cùng Huyền Đại, rời nơi thị phi này!”
“Không thể nào!” Phong Mạc Thần đột nhiên buông tay ra, lui về sau mấy bước, hung tợn nói “Không thể nào! Cả đời này, ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi ta, cho dù là hận ta, ngươi cũng phải sống ở bên cạnh ta!”
“Tùy ngươi.” Bạch Ly Nhược mệt mỏi nhắm mắt lại trong giây lát, liền mở mắt đi ra ngoài, truyền đến từ sau lưng là âm thanh đập đồ của Phong Mạc Thần.
Trở lại Từ Ninh cung, Thượng Quan Viện ngồi trên giường quạt cho hai đứa hài tử, Huyền Diệp cùng Huyền Đại ngủ rất sâu, Bạch Ly Nhược cầm dược bắt đầu giúp Huyền Diệp bôi thuốc, Huyền Diệp có lẽ đã cực kì mệt mỏi, lầm bầm một tiếng, ngủ thật say.
“Đứa nhỏ này, sao lại chịu nhiều thương tích như vậy?” Thượng Quan Viện nhìn thương thế trên người Huyền Diệp, vừa đau lòng vừa tức giận.
“Là do đồng học, bọn họ khi dễ Huyền Diệp.” Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, đầu ngón tay đầy dược, bôi một tầng mỏng trên người Huyền Diệp.
“Sao có thể như vậy được, mặc dù Huyền Diệp không phải là thái tử, hắn cũng là bối lặc, ai không có mắt lại gan lớn, dám làm vậy với hắn?” Thượng Quan Viện tức giận, sắc mặt tái nhợt, đứng lên, không ngừng đi tới đi lui.
“Mẫu hậu, sau này, Huyền Diệp không cần đi thư phòng đọc sách, không nên ép hắn, hắn còn nhỏ, không thể bị bọn họ khi dễ như vậy nữa!” Bạch Ly Nhược bôi thuốc xong, kéo chăn mỏng đắp lên người Huyền Diệp, thản nhiên xoay người, lúc này Thượng Quan Viện đã không còn ở trong phòng.
Nàng lường trước được Thượng Quan Viện nhất định sẽ tức giận mà đi ngủ, nên không để ý, cởi áo ngoài ra nằm trên giường thản nhiên ngủ.
Thượng Quan Viện dĩ nhiên không có đi ngủ, nàng bình sinh tâm cao khí ngạo, hôm nay rơi vào nông nỗi này, trong lòng đã tức giận bất bình, nghĩ tới nghĩ lui, Huyền Diệp bị người khác khi dễ, đều là vì Phong Mạc Nhiên bại trận, sau lưng không có chỗ dựa vững chắc.
Vì vậy liền viết một phong thư, phong thư này, vì nàng mà trở thành một lá bùa đòi mạng, kết thúc kiếp sống bốn mươi năm của nàng, một phong cuối cùng.
Thư là cho Thượng Quan gia tộc, năm đó bởi vì chuyện của Thượng Quan Yến, không chịu xuất binh tương trợ Phong Mạc Nhiên, Thượng Quan Viện đối với ca ca này của nàng, vô cùng thất vọng, nhưng Huyền Diệp là ngoại tôn của hắn, hắn không thể bỏ mặc.
Câu chữ trong thư kịch liệt, đem chính mình trong lãnh cung chịu đãi ngộ bất công đã đẩy Huyền Diệp vào hoàn cảnh thê thảm, lại thêm mấm thêm muối miêu tả toàn bộ, câu cuối cùng nói, nếu có thể thành đại sự, Huyền Diệp chỉ cần cả đời bình yên, tuyệt không tranh đoạt thiên hạ, cho dù phải sửa họ Thượng Quan, nàng cũng không hề oán hận.
Thư đồng thời cung cấp rất nhiều chứng cứ đắc tội Hoa Hinh, bao gồm năm đó nàng mị hoặc tiên đế, ở ngoài cung kết bè kết phái, cùng với nghĩ ra cớ giúp Phong Huyền Diệp danh chính ngôn thuận xuất sư.
Thư được Thượng Quan viện giao cho cung nữ ngày xưa của mình mang ra ngoài cung, nhưng nàng không biết, trước khác nay khác, những cung nữ chịu lưu lại cùng nàng âm thầm phối hợp, đã sớm bị Hoa Hinh mua chuộc, thư qua tay vài người, liền rơi vào trong tay Hoa Hinh.
Tạm thời bỏ qua cho Thượng Quan viện, Hoa Hinh là đã xem trọng mặt mũi của Phong Mạc Thần, hôm nay tất cả chứng cứ đều ở đây, xem như Phong Mạc Thần muốn bảo vệ, Thượng Quan Viện cũng khó thoát khỏi cái chết.
Từ hôm gặp chuyện không may, Huyền Diệp đã mấy ngày không đến thư phòng, mỗi ngày đều có Bạch Ly Nhược dạy hắn học chữ đoạn thơ, từng ngày trôi qua tương đối hòa thuận, đến khi một nhóm Ngự Lâm quân bao vây Từ Ninh cung, Bạch Ly Nhược biết, chuyện sẽ không giống như trước kia dễ dàng kết thúc.
Nàng đi vào trong lấy súng lục của mình, mặt lạnh nhìn Hoa Hinh hạ lệnh, bắt lại Thượng Quan Viện cùng Phong Huyền Diệp.
Thượng Quan Viện sắc mặt tương đối lãnh đạm, chỉ là Tiểu Huyền Diệp, nhìn ánh mắt của Bạch Ly Nhược, gần như đập nát tâm của nàng.
Hoa Hinh lấy ra chứng cứ bí mật tạo phản của Thượng Quan Viện, cười lạnh một cái, “Giặt cỏ quả nhiên phải trừ tận gốc, Thượng Quan Thái hậu, đa tạ ngươi cho Bổn cung lý do để trừ tận gốc!”
Bạch Ly Nhược mặt không chút thay đổi đến gần Hoa Hinh, bà không kịp đề phòng, súng lục của nàng đã đặt ngay trên huyệt thái dương của bà “Hoa Thái hậu, Ly Nhược biết võ công của ngươi cao cường, chỉ là ngươi có tin không, vũ khí trong tay ta, mau hơn tất cả hành động của ngươi!”
Hoa Hinh vẫn không nhúc nhích, hàm răng nghiến “Khanh khách” vang dội, Liễu Y Y đã sớm phái người đi gọi Phong Mạc Thần, thời điểm Phong Mạc Thần đến, nhìn thấy chính là tình cảnh giương cung bạt kiếm này.
Hắn nhìn Bạch Ly Nhược ánh mắt lạnh đi mấy phần, cả giận nói “Ly Nhược, buông tay!”
Bạch Ly Nhược bóp chốt, Phong Mạc Thần biết động tác này đại biểu cho cái gì, con ngươi thắt chặt, mắt phượng hung hăng híp lại, lạnh lùng nói “Ly Nhược, giết mẫu hậu, đám người các ngươi khó thoát khỏi cái chết!”
Bạch Ly Nhược trấn định nhìn hắn, thản nhiên nói “Ta chỉ muốn Hoa Thái hậu thả mẫu hậu mà thôi, mấy người chúng ta chỉ là nữ nhân và hài tử, hoàng thượng, ngươi cần gì phải gây khó dễ cho chúng ta?”
“Trẫm hạ lệnh, thả Thượng Quan Thái hậu cùng Huyền Diệp, ngươi buông tay, trẫm đảm bảo, không ai có thể tổn thương bọn họ!” Phong Mạc Thần lạnh lùng, nhìn vào mắt của Bạch Ly Nhược, có tia lửa ẩn hiện toát ra.
Nàng cư nhiên, gọi mẫu hậu của hắn là Hoa Thái hậu, còn gọi mẫu hậu của Phong Mạc Nhiên là mẫu hậu, nàng thật không biết, mình rốt cuộc là chánh thê của ai sao?
Phong Mạc Thần vô cùng tức giận, vẻ mặt xanh xao, hai tay chắp sau lưng, nắm chặt lại, khớp xương bởi vì dùng sức mà hơi trắng bệch.
“Như vậy, hoàng thượng, ta cần nhất chính là thánh chỉ, đưa mấy người chúng ta xuất cung, hơn nữa vĩnh viễn không truy cứu!” ánh mắt trong suốt của Bạch Ly Nhược mang theo tia sáng, chớp động, khiến trái tim Phong Mạc Thần băng giá.
“Trẫm có thể hạ chỉ, đưa Thái hậu cùng Huyền Diệp rời xa kinh thành, bất luận kẻ nào cũng không thể truy cứu nửa điểm, nhưng Bạch Ly Nhược, ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi hoàng cung!” Phong Mạc Thần bình tĩnh, gần như cắn răng nghiến lợi nói ra câu này.