Phong Mạc Thần rời Nam hoang, Bạch Ly Nhược một mình canh giữ hai đạo thiên hiểm, đội quân của thái tử Tây Lương mãi không thấy tới, nàng đã phái thám tử đi và trở về hồi báo, đoàn quân của Tây Lương tựa hồ cũng bận tâm, dù sao xuất binh đến Bắc Man, tấn công một thôn trang nhỏ yếu nơi biên cảnh, cũng không phải là chuyện vinh quang gì.
Phong Mạc Thần đi Ma giáo cứu A Nhã, tạm thời không đề cập tới, chỉ nói đến chuyện của Bạch Ly Nhược, một người mang theo mấy trăm người ngựa ở bên thác nước vĩ đại đợi thái tử Tây Lương, có lẽ là trong thôn Bắc Man đã có người là gian tế, nên binh mã của Tây lương đều có thể đạp đổ và đi qua những bố trí của Phong Mạc Thần, mắt thấy đội quân của Tây Lương sẽ đạp phá Nam hoang, Bạch Ly Nhược nhìn thác nước khổng lồ thác trầm tư.
Bảo trưởng đã giục người chuẩn bị rút lui, chỉ có Bạch Ly Nhược là suy xét biện pháp cuối cùng để giải cứu Bắc Man.
Nếu đánh một trận, đối với Bắc Man chỉ là vấn đề sở hữu, cùng lắm thua thì thần phục Tây Lương, nộp thuế giao nộp cống, nhưng đối với Phong Mạc Thần mà nói, đây là vấn đề danh tiết, người trong thiên hạ đều trông coi trận đánh này, hắn thua, Sở quốc trở thành tá túc địch, còn Nhan Hán Tam sẽ không cho hắn thêm bất kỳ thuốc giải nào nữa, Phong Mạc Thần không quan tâm sinh mệnh của chính hắn, nhưng nàng quan tâm, Phong Mạc Thần không quan tâm danh tiết Chiến Thần của Sở quốc, nhưng nàng cũng rất quan tâm.
Lấy ra viên đạn cuối cùng trên người, Bạch Ly Nhược nhìn lòng bàn tay, ánh mắt bình tĩnh.
Ở bên thác nước, Bạch Ly Nhược nhìn thấy Nhan Tiểu Ngọc đang rời nhà trốn đi, tâm trí nàng ấy có chút rối loạn đứng trong bụi cỏ, run rẩy cầm súng lục, Bạch Ly Nhược có điểm buồn cười nhìn nàng ấy “Tiểu Ngọc, khẩu súng này, không có đạn sao?”
Nhan Tiểu Ngọc đứng lên “Bạch tỷ tỷ, phụ cận nơi đây có rất nhiều binh mã của Tây Lương, bọn chúng đại khái chỉ là đến thăm dò tình huống, còn đại quân sẽ lập tức tấn công tới đây.”
“Ta biết.” Bạch Ly Nhược bình tĩnh.
“Phong Mạc Thần đâu?” Nhan Tiểu Ngọc thu hồi súng, có chút lo lắng nhìn Bạch Ly Nhược.
“Đi cứu A Nhã rồi, còn có chuyện của Bạch Thanh Loan, hắn đều phải tự thân xử lý.” Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, nhìn thác nước, trong lòng đã có ý tưởng.
“Tiểu Ngọc, ngươi có thể giúp ta tìm các đồ vật có mũi nhọn tới đây không?” Bạch Ly Nhược nhìn Nhan Tiểu Ngọc, bình tĩnh nói.
“Bạch tỷ tỷ, ngươi muốn làm thuốc nổ, nổ tung thác nước này sao?” Nhan Tiểu Ngọc chớp mắt, mặc dù tâm trí chưa thông suốt, nhưng cũng không ngốc.
“Bạch tỷ tỷ, làm như vậy có đáng không? Người của Bắc Man đều trốn thoát, hơn nữa Phong Mạc Thần biết tỷ làm thế này, nhất định hắn sẽ thương tâm!”
“Bất kể kết quả như thế nào, ta cũng phải thử, trên đời này không có gì quan trọng hơn so với tánh mạng Thần cùng lòng dân.” Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, tìm nhánh cây tới, bắt đầu tính toán ở trên mặt đất, Nhan Tiểu Ngọc nhìn và hiểu được, nàng đang vẽ điểm chịu lực của thác nước, muốn không phá hủy rừng cây và thôn trang lân cận, nhất định phải tính toán vị trí đặt thuốc nổ thật tốt.
Nhan Tiểu Ngọc suy tư chốc lát, gật đầu “Ta đi tìm thuốc nổ giúp tỷ, nhưng Bạch tỷ tỷ, tỷ phải đáp ứng với ta, nhất định phải chú ý an toàn bản thân, tỷ chết, Phong Mạc Thần cũng sẽ chết!”
Bạch Ly Nhược gật đầu, tiếp tục tính toán, Nhan Tiểu Ngọc đi đại khái hết nửa ngày, mua được không ít pháo hoa pháo trúc, tinh thần có chút chán chường nói “Bạch tỷ tỷ, thời gian vội vàng, chỉ có những thứ này thôi.”
Bạch Ly Nhược mỉm cười “Có những thứ này, đã là đủ rồi!”
Nàng hủy viên đạn cuối cùng, đem đạn đặt bên trong hỏa dược cùng pháo hoa pháo trúc hỏa dược bên trong hòa vào nhau, lại cho thêm chút bột đá mũi nhọn, Nhan Tiểu Ngọc ở bên cạnh sửng sốt nhìn, Bạch Ly Nhược nhìn đỉnh núi, thản nhiên nói “Tiểu Ngọc, ta cần một người ở trên đỉnh núi giúp ta nhìn quân địch, khi bọn chúng tới, ngươi liền phất áo, ta liền châm thuốc nổ, hiểu chưa?”
“Không được, Bạch tỷ tỷ, làm vậy tỷ sẽ rất nguy hiểm.” Nhan Tiểu Ngọc phản đối, nàng không biết võ công, châm thuốc nổ, căn bản không chưa kịp trốn, đã bị nước lũ bao phủ.
“Tiểu Ngọc, ngươi yên tâm, bên cạnh thác nước có một sơn động, ta sẽ núp ở trong động châm thuốc nổ, căn bản không có chuyện đâu.” Bạch Ly Nhược nhìn nàng mỉm cười.
Nhan Tiểu Ngọc gật đầu “Nha” một tiếng liền bắt đầu leo núi, nàng leo vô cùng mau, bởi vì nàng cơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa của đại quân Tây Lương, nàng leo lên đỉnh núi, trong hẻm núi rậm rạp chằng chịt đều là đại quân Tây Lương, nàng hơi hoảng hốt, thời điểm nhìn thấy binh mã Tây Lương đã gần đến chính diện thác nước, vội vàng cởi áo ngoài.
Không còn kịp quơ múa, tiếng phá hủy đinh tai nhức óc đã vang lên, Hồng Sơn như mãnh thú từ trên trời giáng xuống, gầm thét cắn nuốt tất cả, Nhan Tiểu Ngọc nhìn trời đầy Hồng Sơn, hai mắt trợn lớn hoảng sợ, nàng tận mắt nhìn thấy, Hồng Sơn nhổ tận gốc đại thụ che trời, dùng bất âm mưu quỷ kế gì hay dùng bất kỳ lực lượng quân đội gì, đối với tai hoạ tự nhiên trước mặt, cũng đều trở nên mỏng manh yếu đuối như một con kiến.
Nhan Tiểu Ngọc ngây người mất mấy giây, đột nhiên sực nhớ ra, nàng còn chưa kịp báo bất kỳ tín hiệu gì cho Bạch Ly Nhược, trên đất một sợi dây dây thừng nhỏ kéo thẳng đến chân thác nước, trái tim của nàng không thể đè xuống cứ nhảy lên không dừng, Bạch Ly Nhược đã sử dụng sợi dây để nghe âm thanh xung quanh núi, nói như vậy, nàng ấy chỉ muốn nàng ly khai, tránh cho nàng gặp nguy hiểm.
“Bạch tỷ tỷ -” Nhan Tiểu Ngọc thét chói tai lên hướng nước lũ phía dưới núi chảy tới, trong sơn cốc vang vọng trung âm thanh thanh thúy của nàng cùng tiếng nước chảy đinh tai nhức óc.
Đại quân Tây Lương xuất năm vạn binh, hao tổn hai vạn, Bắc Man vẫn như thần phục Tây Lương như cũ, chỉ không có người biết được, rốt cuộc vật Tây Lương đã từng muốn có lấy được không, thái tử Tây Lương ở nơi này đánh một trận chiến làm danh tiếng lên cao, bởi vì hắn thắng, mặc dù hao tổn hai vạn đại quân, hắn vẫn là thắng, hắn thắng Sở quốc chưa từng bại trận Chiến Thần Phong Mạc Thần.
Tim của Phong Mạc Thần đột nhiên trào dâng đau đớn, hắn không thể ngăn run rẩy lại, tự dưng nước mắt ngập tràn mắt phượng, miệng hắn mở to thở dốc, A Nhã cuống quít tiến lên, lo lắng nhìn hắn.
Hắn cười khổ, “Nhược nhi đi rồi. Nàng bỏ lại một mình ta, mà đi rồi.”
A Nhã dù sao tuổi còn nhỏ, không hiểu ý tứ trong lời hắn, Bạch Thanh Loan ngược lại nghe rất hiểu, đứng lên “Khi Vân Cảnh Mạch chết, ta cũng có loại cảm giác này, tê tâm liệt phế, giống như tim bị khoét đi một mảnh rất sâu.”
A Nhã nhìn khóe môi Phong Mạc Thần tràn ra tia máu, lo lắng nhìn chằm chằm Bạch Thanh Loan, Bạch Thanh Loan coi thường ánh mắt của A Nhã, thản nhiên nói “Có lẽ, chỉ là nàng đã gặp nguy hiểm thôi.”
Phong Mạc Thần mỉm cười, vết máu chưa khô ở khóe môi “Đúng vậy, có lẽ nàng không sao, nàng vẫn còn ở thôn Bắc Man chờ ta.”