Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 164: Q.1 - Chương 164: Thề tùy tướng (sống chết cùng theo)




Phong Mạc Thần không thể nào nhúng tay vào chuyện hậu cung, những thứ này đều là quyền lực và trách nhiệm của Hoa Hinh, nàng nắm Tỳ Ấn Thái hậu, chỉ cần có chứng cớ là có thể xử trí tất cả.

Nhưng Bạch Ly Nhược đã đợi cơ hội này lâu như vậy, sao lại ngồi chờ chết, nàng sai cung nữ tâm phúc của mình đi tìm An Khả Nhi chứng minh người bức bách An Khả Nhi uống thuốc phá thai thật ra là người của Thái hậu, cũng thuận tiện nói cho nàng biết, trong cung, phàm là cung nữ biết võ công đều là đệ tử tuyệt sát cung ngày trước.

An Khả Nhi vẫn nghĩ Thái hậu rất tin tưởng mình, ai ngờ mọi chuyện lại như vậy, Phong Mạc Thần lại nói sẽ che chở cho nàng nếu nàng làm chứng cho Bạch Ly Nhược, lúc này lại bắt được cung nữ đã bức nàng uống thuốc, từ trước đến giờ, Hoa Thái hậu làm việc gì cũng cẩn thận, nhưng lần này, bởi vì hãm hại Bạch Ly Nhược mà bị nắm được nhược điểm.

Phong Mạc Thần đem tất cả chứng cớ có được thu hồi Phượng ấn của Hoa Hinh, hắn không muốn đắc tội với Hoa Hinh, nên chỉ sai An Khả Nhi nói mình tự nhận lầm thực dược vật dẫn đến sảy thai, giúp Bạch Ly Nhược rửa sạch oan tình, đồng thời, cũng bảo toàn mặt mũi của Hoa Hinh.

Hoa Hinh mất quyền nắm giữ hậu cung, thế cục triều đình xảy ra biến hóa rất lớn, Vân gia ở Lăng Châu khi đến đời Vân Cảnh Mạch đã có cơ hội để vươn lên, thay thế sự sa sút khi Phong Mạc Nhiên còn tại thế; từ sau khi Thượng Quan Yến chết, Thượng Quan gia ở Hạ Châu tay cầm trọng binh, cũng không để ý tới triều chính, nghiễm nhiên cát cứ một vùng; Liễu gia ở Tần Châu đã bị Hoa Hinh tiêu diệt, nhưng những phần tử còn lại của Liễu gia từ sáng chuyển vào tối, đang âm thầm chu toàn; ở trên triều tích cực nhất, riêng Hoa gia, kể từ khi Hoa Thái hậu mất quyền, đám người Hoa Thái sư luôn tìm kiếm cơ hội xoay mình cho Hoa Hinh.

Phong Mạc Thần ngồi trên long ỷ, thường ngồi đến nửa đêm, hắn không muốn ngồi ở vị trí này, nhưng cuối cùng, hắn lại không thể không ngồi ở đây, thay Bạch Ly Nhược làm tất cả.

Dường như, Bạch Ly Nhược cũng quên mất cuộc sống mà nàng mơ ước, mỗi ngày đều bận trù tính kế hoạch, dốc sức diệt trừ Hoa gia tận gốc.

Nhưng người định không bằng trời định, biến cố xảy ra khi Hàn Thiên Mạch vào kinh. Bạch Ly Nhược thường cảm thấy nhức đầu, nhất là những ngày mưa dầm, đầu nàng càng đau lợi hại, nàng cảm thấy, có cái gì đó đang di chuyển trong đầu mình.

Chẳng biết từ lúc nào, Hoa gia cư nhiên thông đồng cùng Thượng Quan gia góp nhặt chân tướng Phong Mạc Thần tấn công vào kinh thành năm đó, phố phường truyền ra ca dao, Phong Mạc Thần vứt bỏ thê tử, phản bội hoàng đế, giam lỏng mẹ đẻ, chuyện tình lãng đãng truyền ra.

Danh tiếng của Phong Mạc Thần càng ngày càng tệ, Thượng Quan gia lại tra ra chuyện Phong Mạc Thần sát hại Thượng Quan Yến, hãm hại Phong Mạc Nhiên, trong lúc nhất thời, nguy cơ tràn ngập tứ phía.

Ban đêm, khi sao Thái Bạch hiện lên, hướng Hạ Châu xuất hiện một con rồng bay, phát sáng rạng rỡ trong trời đêm, thân rồng khổng lồ bay lượn trên bầu trời, trong dân gian nổi lên sóng to gió lớn, thiên hạ phải đổi chủ sao?

Phong Mạc Thần nhìn Cự Long ở xa, khẽ mỉm cười, nói với Bạch Ly Nhược ở bên cạnh “Là rồng cơ đấy.”

“Đúng vậy, làm ra con rồng như vậy, nhất định tốn không ít công phu”, mắt Bạch Ly Nhược lạnh lùng nhìn nơi xa.

“Ta không hiểu, bọn họ làm cách nào để con rồng ấy phát ra ánh sáng vào ban đêm?”. Đôi tay Phong Mạc Thần ôm ngực, hứng thú nhìn phương xa.

“Chàng có muốn chơi hay không?”. Bạch Ly Nhược giảo hoạt cười.

Phong Mạc Thần nhíu mày “Lúc này thời cuộc khẩn trương, cẩn thận đùa với lửa”.

“Yên tâm, sẽ không cướp cò, ngày mai, khi vào triều, chàng hãy mặc áo bào màu tím, không cần mặc hoàng bào màu sáng nữa.” Bạch Ly Nhược lôi kéo Phong Mạc Thần đi vào Thần Cung điện, Tiểu Huyền Đại đã biết đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ, mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.

“Tại sao lại mặc màu tím?” Phong Mạc Thần không hiểu.

“Bởi vì thiếp cảm thấy, chàng mặc màu tím đẹp nhất, hơn nữa, nơi xa đã có con rồng màu vàng rồi, chàng muốn tranh với người ta sao?”. Bạch Ly Nhược tìm bộ long bào màu đỏ tía ra, bắt đầu thêu hoa ở bên trong.

“Không cần thiết chứ?”. Phong Mạc Thần nhìn nàng thêu cái gì đó vào trong quần áo thì có chút phát rét, những thứ kia đều là đồ dùng của nữ nhân.

“Có, nhất định cần thiết, nhớ, ngày mai, khi kém một khắc nữa là đến buổi trưa chàng hãy bãi triều, đừng bỏ lỡ”. Bạch Ly Nhược đem áo khoác lên trên người Phong Mạc Thần, xem đi xem lại.

Phong Mạc Thần mặc cho nàng loay hoay, sau đó ôm nàng vào trong ngực “Hoàng hậu, có phải nàng nên suy tính chuyện sinh thêm cho ta một hài tử không?”

Bạch Ly Nhược mất mát cười “Không sinh nữa, có Huyền Đại là đủ rồi”

Phong Mạc Thần thở dài “Huyền Đại sẽ rất tịch mịch.”

“Có chúng ta cùng với hắn, sao lại tịch mịch?” Lời nàng chưa kịp nói đã bị Phong Mạc Thần nuốt hết vào trong miệng, sau khi hai người triền miên, Phong Mạc Thần không cho nàng cơ hội cự tuyệt, trực tiếp gieo rắc mầm mống nóng rực trong cơ thể nàng, Bạch Ly Nhược cau mày “Nam nhân, quả nhiên đều là động vật không có trách nhiệm.”

Người Phong Mạc Thần dính một tầng mồ hôi mỏng, ôm chặt nàng “Không được uống thuốc, cho Bảo Bảo của chúng ta một cơ hội để sinh tồn”.

Bạch Ly Nhược mị nhãn như tơ, trong mắt lóe lên vẻ sầu lo, nàng cảm giác, tình trạng yên bình này sẽ không kéo dài được bao lâu, nàng ngẩng đầu lên hôn môi mỏng của Phong Mạc Thần “Thần, thiếp cảm thấy rất bất an, dường như, thiếp sắp phải rời khỏi chàng cùng Huyền Đại rồi.”

“Chớ có nói hươu nói vượn!” Phong Mạc Thần cưng chiều nắm cái mũi của nàng “Chỉ vì nàng, mẫu hậu ta cũng đắc tội, nàng dám bỏ ta đi, dù là chân trời góc biển ta đều không bỏ qua cho nàng!”

“Thần.” Bạch Ly Nhược cầm tay Phong Mạc Thần, thân thể hai người dánn chặt vào nhau đến mức gió thổi cũng không lọt “Nếu như có một ngày, thiếp phản bội chàng thì sao?”

“Nàng định phản bội ta cái gì?” Phong Mạc Thần đưa tay kéo gối đầu, khẽ ngồi dậy một chút, kéo Bạch Ly Nhược tựa vào trong ngực hắn.

“Ví dụ như, thiên hạ, quyền lợi.”

“Nàng muốn làm nữ hoàng sao?” Phong Mạc Thần bật cười.

Sắc mặt Bạch Ly Nhược khẽ biến “Đối với quyền lực, thiếp không có hứng thú, là mẫu hậu bức thiếp phải ngồi ở vị trí hiện nay”

“Điều đó không phải không được, đừng nói nàng không có, cho dù có, nàng cứ trực tiếp nói cho ta biết, ta nhường ngôi cho nàng.” Nụ cười trên khóe môi Phong Mạc Thần khóe từ từ khuếch tán đến đáy mắt, cuối cùng cười ra tiếng.

Bạch Ly Nhược căm tức nhìn hắn “Chàng chính là như vậy, một bộ cái gì cũng không để ý”

“Vậy ta nên tỏ vẻ như thế nào mới hợp?”. Phong Mạc Thần sờ sờ gương mặt tức giận của Bạch Ly Nhược, nụ cười trong mắt càng đậm.

“Chàng phải nói, bất kể thiếp đi nơi nào, muốn làm cái gì, chàng đều theo!”. Bạch Ly Nhược lên giọng, nhìn chằm chằm hắn.

Phong Mạc Thần cười càng lớn tiếng “Nàng thật ngốc, hai người chết một người là đủ rồi, ngộ nhỡ đều chết hết, Huyền Đại phải làm sao? Còn không phải là bị đám lang sói kia lột da ăn hết!”

Bạch Ly Nhược tức giận, xoay người nằm ngủ.

Phong Mạc Thần cười, ôm nàng từ phía sau “Đang êm đẹp, tự nhiên lại tức giận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.