Lúc Hàn Thiên Mạch trở về, bên ngoài rất ồn ào, từ xa đã nghe thấy tiếng Hàn Thiên Mạch “Chu đại ca, chúng ta cũng coi như sống chết có nhau, vào bên trong uống chén trà nóng đi.”
“Vi huynh đệ, ngươi quá khách khí, lần này nếu không có ngươi, thì tất cả huynh đệ chúng ta đều vùi thây tại Tuyết Sơn.” Tiếng nói Chu Thanh sang sảng, hắn ngừng một chút “Nhưng mà lại liên lụy ngươi trọng thương như vậy, trong lòng chúng ta, băn khoăn.”
“Chu tướng quân ngàn lần đừng nói như vậy, mang về Hỏa Linh Chi, chữa khỏi thương thế hoàng thượng, mới là quan trọng nhất.” Hàn Thiên Mạch ôm quyền với Chu Thanh, rất có ý tiễn khách.
Chu Thanh vừa mới chuẩn bị bước vào cửa, bị Hàn Thiên Mạch nói như vậy, có chút ngượng ngùng lùi chân về, xấu hổ cười vài tiếng, sau đó mang theo thuộc hạ rời đi.
Bạch Ly Nhược nghe thấy âm thanh liền trốn vào phòng, nghe cửa phòng mở, nàng không ngừng vặn góc áo, muốn ra ngoài, lại sợ Chu Thanh đi theo, mãi đến khi Hàn Thiên Mạch vào phòng, kêu một tiếng “Nhược Nhi.”
Bạch Ly Nhược mò mẫm đi ra ngoài, hai tay nàng bị bỏng vẫn chưa khỏi, lại thêm rất nhiều vết thương do giá rét, Hàn Thiên Mạch đau lòng, hắn dịu dàng kéo tay nàng, giữa lông mày lại vô cùng thương tiếc “Nhược Nhi, tại sao, nàng không chăm sóc tốt cho mình?”
“Ta không sao cả, chỉ là không quen làm người mù, Thiên Mạch, Hỏa Linh Chi có tìm được không, có phải có Hỏa Linh CHi thì Phong Mạc Thần nhất định có thể khỏi bệnh hay không?” Khuôn mặt Bạch Ly Nhược khẽ nhếch, hy vọng nhìn Hàn Thiên Mạch, chỉ là đôi mắt đẹp, đã không còn giống như xưa, không có ánh sáng, chỉ là ảm đạm, giống như phủ lên đó một đám sương xám.
Hàn Thiên Mạch vuốt ve gương mặt nàng, lúc tay tiếp xúc bên má nàng, hắn vẫn duy trì một tư thế cứng ngắc, có chút bi thương nói “Nhược nhi, trong lòng nàng chỉ quan tâm đến hắn, đúng không?”
Bạch Ly Nhược hơi cúi đầu, thu đôi tay đang nắm lấy hắn lại “Thực xin lỗi, Thiên Mạch, hiện tại chàng đang đứng trước mặt ta, không phải sao?”
Hàn Thiên Mạch không nói gì, chỉ là chiếc áo trắng như tuyết của hắn đã loang lỗ những vết máu, nàng nhìn không thấy, cũng không cảm giác được, hắn chảy máu rất nhiều, nếu không phải trùng hợp có một phiến đá nhếch ra, hắn có khả năng sẽ không còn gặp lại nàng, mặc dù như thế, nội thương của hắn cũng nghiêm trọng, vết máu trên quần áo đều là của hắn.
Nửa tháng qua, hắn một vòng từ quỷ môn quan trở về, hắn từng hỏi mình, vì sao hắn muốn cứu Phong Mạc Thần, là Phong gia bọn họ có lỗi với hắn, hại hắn nhà tan cửa nát. Là Phong Mạc Thần đánh bại ca ca Vân Cảnh Mạch của hắn, là Phong Mạc Thần cướp đi Tiểu Thất của hắn, hắn vốn nên hận y, nhưng mà lại không có cách nào khoanh tai đứng nhìn, hắn sợ Tiểu Thất của hắn sẽ đau lòng.
“Ừ, ta không sao.” Hắn nhạn nhạt, chỉ là nhìn nhìn vào mắt nàng, có chút oán sắc, hoặc là nên rời khỏi nàng, hoặc là nên đem nàng giao lại cho Phong Mạc Thần, trong lòng nàng vĩnh viễn đều không có hắn.
“Thực xin lỗi, Thiên Mạch.” Bạch Ly Nhược cúi đầu, giống như một đứa bé làm sai chuyện, chân tay luống cuống, nàng biết không công bằng với Hàn Thiên Mạch, nhưng mà nàng lại là một người mù không thấy gì cả, không giúp được gì cho Phong Mạc Thần, nàng chỉ có thể xin hắn, xin hắn giúp Chu Thanh, tìm được Hỏa Linh Chi, là nàng ích kỷ, ích kỷ khiến nàng căm ghét chính mình.
Lúc Chu Thanh mang Hỏa Linh Chi ra khỏi thôn, tất cả dân chúng đều ra đưa tiễn, duy nhất không thất là Vi Bách - Hàn Thiên Mạch, hắn có chút bất an, dù sao nội thương bị nghiêm trọng như vậy, toàn bộ đều là vì bọn họ, hắn quay đầu có chút tự trách, tính cho vợ chồng bọn họ một chút bạch hoặc là một câu cảm tạ.
Lúc đến nhà tranh của Hàn Thiên Mạch, có ông lão bước từ nhà bọn họ ra, khom lưng xuống, ho khan nói “Tìm Hàn đại phu hả, hắn bị thương, phu nhân hắn xem bệnh, một nữ tử rất đẹp đó.”
Chu Thanh không nói, ẩn cư tại một nơi hẻo lánh này, dùng tên giả là Vi Bách cũng bình thường, chỉ là, Hàn đại phu, cách xưng hô này hắn khá quen thuộc. Ngày xưa, có vị khách quý ở Thần vương phủ, y không thích người khác gọi y là Hàn đại phu, chỉ thích người khác gọi y là Hàn công tử, người đó tên là Hàn Thiên Mạch.
Hắn có chút tự cười mình, tác phong Hàn Thiên Mạch nhanh nhẹn, cuộc đời xem trọng nhất là ngoại hình của mình, hiện tại làm sao lại là một thiếu niên chân bị thọt, sắc mặt vàng vọt được. Hắn không đi cửa chính, mà là vươn người nhảy lên mái tường.
Bạch Ly Nhược và Hàn Thiên Mạch đứng ở bên cạnh lò thuốc, sắc mặt Hàn Thiên Mạch vẫn vàng vọt như cũ, vẫn xài mặt nạ da người bệnh tật, Bạch Ly Nhược đưa lưng về phía Chu Thanh, sợi tóc trên trán bị gió thổi loạn, đừng nói phía sau, chính diện cũng nhất định không thấy được mặt nàng.
Nàng bưng thuốc cho Hàn Thiên Mạch nói “Chàng dùng thuốc ngâm mặt đi, mang lâu như vậy, lúc lấy xuống rất đau.”
Hàn Thiên Mạch đón lấy chén thuốc trong tay nàng để một bên, nhìn ngón tay nàng bị nóng đến đỏ lên, thở dài nói “Nhược Nhi, chúng ta rời khỏi nơi này đi, nơi này đã không còn an toàn.”
“Tại sao phải đi? Chàng giúp Chu Thanh lấy được Hỏa Linh Chi, nếu Phong Mạc Thần không có việc gì, hắn nhất định sẽ phái người báo tin cho chàng, không phải sao?” Bạch Ly Nhược có chút khờ dại, khóe môi mỉm cười thanh thoát, lúm đồng tiền sáng lạn lún sâu.
“Lại là Phong Mạc Thần.” Hàn Thiên Mạch cười lạnh, nhìn hơi nóng dày đặt nói “Nàng có nghĩ tới hay không, là ta muốn rời khỏi, ta bị trọng thương, tất phải đổi một chổ an dưỡng tỉ mỉ, nơi này căn bản không có dược liệu ta cần. Cho dù trong lòng nàng chỉ có Phong Mạc Thần, còn ta thì sao, Ly Nhược, thậm chí coi ta là bằng hữu bình thường, cũng không quan tâm ta được sao?”
Tiếng nói hắn thê lương bi thiết, mang theo tức giận bất bình, Bạch Ly Nhược như bị sét đánh trúng, ngơ ngẩn đứng ở đó, rất lâu, nàng vươn tay nói “Thiên Mạch, chàng bị thương sao? Ngàn vạn lần đừng làm ta sợ, chúng ta đi, bây giờ chúng ta lập tức đi.”
“Không cần, chúng ta ở chỗ này chờ đi, nói không chừng, Phong Mạc Thần sẽ đến đón nàng, hắn là vua một nước, trong thiên hạ không có việc gì hắn không làm được, nàng đi theo hắn, mắt cũng sẽ nhanh khỏi.” Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt, lui ra sau vài bước, nhìn chén thuốc đã nguội lạnh, đôi mắt đào hoa của hắn tĩnh mịch, không nói gì nữa, tay nhấc mặt nạ sau tai lên một cái, dùng lực mạnh mẽ, da mặt dường như bị kéo rách, cằm bị rách máu, hắn giơ tay, mặt nạ khinh bạc bay trong gió.
“Thiên Mạch, thực xin lỗi, chàng không nên tức giận, ta không có cố ý, chàng bị thương ở đâu?” Bạch Ly Nhược mò mẫm tiến lên, đôi mắt trong veo ngấn lệ, khóc thúc thít.
Hàn Thiên Mạch nhìn Chu Thanh ở mái tường mỉm cười, lắc đầu nói “Thương tổn của ta, ở trong lòng, thực xin lỗi, tâm tình ta không tốt, tạm thời nàng không cần để ý ta.”