Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 155: Q.1 - Chương 155: Tranh giành hậu vị (hai)




“Không sao, bên trong vừa đủ.” Phong Mạc Thần cởi y phục liền lên giường, đem Bạch Ly Nhược nằm ở chính giữa.

Bạch Ly Nhược không biết làm sao, chỉ đành xoay người ôm Huyền Diệp, Phong Mạc Thần cũng xoay người, ôm nàng cùng Huyền Diệp, đến nửa đêm, Huyền Diệp tỉnh lại, ban ngày hắn đã ngủ nhiều, ban đêm liền dễ dàng tỉnh.

Nhìn mặt mũi an tường của Bạch Ly Nhược và Phong Mạc Thần ôm hắn, trong lòng có chút ấm áp, ánh đèn mông lung ánh nến rơi trên người mấy người, chăn mỏng tơ lụa màu xanh sáng bóng, Huyền Diệp kêu một tiếng thật nhỏ, “Phụ mẫu-”

Bạch Ly Nhược từ từ mở mắt, nhìn Huyền Diệp một cái, nhỏ giọng nói “Đã tỉnh rồi sao? Vẫn còn sớm, ngủ thêm lát nữa.”

“Thẩm thẩm, ta muốn uống nước.” Huyền Diệp bị phát hiện ở một khắc gọi mẫu thân, có chút ngượng ngùng, ngồi dậy, tóc tai hỗn loạn tóc đụng phải vết thương, đau đến xuýt xoa.

Phong Mạc Thần cũng đi tỉnh lại theo, gọi cung nữ dâng trà, tự mình bưng trà cho Huyền Diệp uống nước, tâm tình Huyền Diệp thật tốt, uống nước xong, cũng không còn tâm tình ngủ tiếp.

“Hoàng thúc, người tại sao muốn cùng thẩm thẩm đắp chăn bông?” Huyền Diệp nhận lấy ly trà trong tay Phong Mạc Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười nhàn nhạt.

“Bởi vì, ta sợ thẩm thẩm lạnh.” Phong Mạc Thần cười nhạt, đưa tay cầm tay Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược trừng mắt liếc hắn một cái, hắn cau mày “Sợ cái gì? Mấy năm nữa Huyền Diệp có thể lấy vợ rồi, hiện tại dạy hắn, có gì không được.”

Mặt Bạch Ly Nhược nhanh chóng ửng hồng “Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy? Huyền Diệp mới mấy tuổi?”

“Hài tử hoàng thất, vốn qua mười tuổi là có thể lấy vợ, ngươi cho rằng giống như tiểu tử nghèo ở dân gian không kiếm được vợ?” Phong Mạc Thần lạnh nhạt nhìn lướt qua Bạch Ly Nhược, sau đó đem tầm mắt rơi vào trên người Huyền Diệp, ngồi bên cạnh Huyền Diệp nói “Huyền Diệp, như thế nào? Đã có người trong lòng chưa?”

Huyền Diệp thẹn thùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, Bạch Ly Nhược nũng nịu đánh Phong Mạc Thần một cái “Ngươi đừng nói bậy bạ, dạy hư tiểu hài tử?”

“Ta nào có nói bậy bạ? Do ngươi tư tưởng bảo thủ, chuyện như vậy ở hoàng gia mà nói, là chuyện bình thường nhất, nam nhân đến mười hai tuổi, sẽ có Thái phó dạy những chuyện này, hơn nữa đặc biệt còn phải phá trinh nha hoàn.”

Phong Mạc Thần còn chưa nói hết, tai liền bị Bạch Ly Nhược véo tới, kêu đau ai ui, Bạch Ly Nhược tức giận nghiến răng “Ngươi còn nói? Về sau ta sẽ dạy cho Huyền Diệp cùng Huyền Đại, không học tư tưởng phong kiến của các ngươi.”

“Được rồi, được rồi, chớ ngắt!” Phong Mạc Thần gạt tay Bạch Ly Nhược, nhìn thấy Huyền Diệp ở một bên cười ha hả, ôm chầm lấy Huyền Diệp, tình ý sâu xa mà nói, “Thấy không, sau này lấy thê tử, nhất định phải cưới một người thành thục dịu dàng, ngàn vạn đừng theo bước hoàng thúc!”

Bạch Ly Nhược tức giận cầm gối đánh lên đầu hắn, Phong Mạc Thần tránh né, trốn ở sau lưng Huyền Diệp, cao giọng kêu lên “Đánh phải Huyền Diệp rồi, mau dừng tay.”

Mấy người ở trên giường vẫn chơi đến bình minh, Phong Mạc Thần thượng triều, Bạch Ly Nhược cùng Huyền Diệp đi trêu chọc Huyền Đại, cuối cùng hài tử Huyền Diệp cũng lộ ra núm đồng tiền sáng lạn.

Ngày đó, đêm trước khi tiến hành nghi thức phong Vương cho Huyền Diệp, Bạch Ly Nhược cùng Phong Mạc Thần đến Thần vương phủ, hai người tính toán sau khi Huyền Diệp trưởng thành, để hắn ở tại Thần vương phủ, coi như đây là phủ đệ của Huyền Diệp.

Thời điểm trở lại hoàng cung, Huyền Đại đang khóc, bà vú dỗ nửa ngày vẫn không hết khóc, Bạch Ly Nhược nhìn thấy, liền ôm Huyền Đại, Huyền Đại vẫn khóc như cũ.

Thật tốt, không có ngã bệnh, nhưng cũng không biết làm sao, hài tử vô duyên vô cớ khóc thành như vậy, thật kỳ quái.

Ngay sau đó Bạch Ly Nhược hỏi Huyền Đại bắt đầu khóc từ lúc nào, bà vú nói, sau khi Huyền Diệp rời đi, Huyền Đại liền khóc.

Bạch Ly Nhược chợt giật mình, cau mày nói “Huyền Diệp đi đâu?”

“Thái hậu gọi Huyền Diệp đi thử xiêm áo mặc ngày mai, đi được một lúc lâu rồi.” Bà vú nhìn sắc mặt Bạch Ly Nhược, trong lòng có chút sợ hãi.

Phong Mạc Thần kéo tay Bạch Ly Nhược tay “Chúng ta đi tìm mẫu hậu!”

Dáng vẻ Hoa Hinh một bộ cao cao tại thượng, móng tay mang bôi kim dài nhọn, chống tay trên trán thản nhiên nói “Huyền Diệp không ở trong cung của ta, hắn đã đi rồi, thử y phục xong, mặc quần áo lại mới liền rời khỏi.”

Sắc mặt Bạch Ly Nhược tái nhợt, tiến lên một bước nói “Huyền Diệp là một hài tử thông minh, nếu hắn đã đi rồi, khẳng định đã về đến Thần Hòa điện, hắn không thể du ngoạn bên ngoài!”

“Càn rỡ! Ngươi ở đây nói Bổn cung giấu hài tử kia sao?” Hoa Hinh nổi giận, ngồi thẳng lên nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Bạch Ly Nhược còn nói được gì nữa, Phong Mạc Thần kéo nàng xuống, nháy mắt với nàng, hai người cùng nhau lui ra ngoài, sai hàng loạt thị vệ cùng thái giám tìm kiến Phong Huyền Diệp ở khắp hoàng cung.

Đến tận lúc mặt trời lặn, vẫn không thấy bóng dáng Huyền Diệp, dự cảm chẳng lành đánh tới, Bạch Ly Nhược nắm chặt hai tay, nhất định Hoa Hinh giam giữ Huyền Diệp, Huyền Diệp không biết có bị hành hạ hay không?

Phong Mạc Thần thở hổn hển trở lại cung điện, căm hận nói “Ngươi ở lại Thần Hòa điện, ta sai Chu Thanh âm thầm bảo vệ mẫu tử các ngươi, bất kể ai kêu ngươi, đều không được ra ngoài, hiểu chưa?”

Bạch Ly Nhược cau mày, có chút lo lắng nói “Chàng dự định sẽ vạch mặt Thái hậu sao?”

“Nếu như người không chịu thả người, chỉ còn một con đường này thôi!” Phong Mạc Thần lẫm nhiên, lấy ra bội kiếm đã lâu không dùng đến, điểm đủ nhân thủ, liền hướng cung điện Hoa Hinh xông vào.

Hoa Hinh nhìn hắn dẫn người xông tới, sắc mặt cũng thay đổi, mắt đẹp tóe ra tia lửa ác độc “Nếu như hôm nay ngươi lục soát ở chỗ Bổn cung mà không tìm ra Huyền Diệp, thì sẽ thế nào?”

“Nhi thần sẽ để mẫu hậu trách phạt!” Phong Mạc Thần nhàn nhạt, giọng nói chân thật đáng tin.

Hoa Hinh vung tay áo lên “Ngươi lục soát đi, hảo hảo lục soát, ta là mẫu thân ngươi, mà ngươi lại dám làm như thế này.”

Thần sắc của nàng thậm chí có chút thê lương, Phong Mạc Thần không đành lòng nhìn nàng, quay mặt qua chỗ khác, ra dấu tay “Lục soát! Đào sâu ba thước, không bỏ qua bất kỳ khả nơi nào khả nghi!”

Cả cung điện bị lục soát thành một mảnh bừa bãi, chỉ còn thiếu chưa cạy sàn nhà lên, đèn trong cung đã sáng, nhưng không thấy nửa phần bóng dáng Huyền Diệp.

Phong Mạc Thần lạnh lùng nhìn Hoa Hinh, giọng nói lạnh lẽo “Mẫu hậu, người mang Huyền Diệp ra đi, trong cung không có, có phải người đã đem hắn ra ngoài?”

Hoa Hinh tức giận run rẩy, đứng lên, hung hăng tát một cái lên mặt Phong Mạc Thần, tiếp theo gọi tất cả cung nữ cùng thái giám làm nhiệm vụ trong cung hôm nay đến.

Mọi người trăm miệng một lời, xác thực nhìn thấy Huyền Diệp mặc quần áo mới ra khỏi cung điện của Thái hậu, có người đang làm nhiệm vụ, có ngươi vừa tiến cung, Phong Mạc Thần dự đoán, Hoa Hinh cũng không có bản lãnh lớn đến vậy, khiến nhiều người nói láo vì nàng.

Hơn nữa, mặc dù lời nói của mọi người không nhất trí, nhưng Phong Mạc Thần cũng cảm thấy, Huyền Diệp thật sự không phải mất tích ở cung điện của Hoa Hinh.

Mọi người ở đây giằng co, thì truyền đến tin tức, tìm được Huyền Diệp, khi Phong Mạc Thần chạy tới, Bạch Ly Nhược đã ở bên cạnh Huyền Diệp đang hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.