Phong Mạc Thần thấy nàng đi rất chậm, trên mặt bèn lộ vẻ không vui, lãnh đạm nói “Đi chậm như vậy làm gì thế?”
Sắc mặt Bạch Ly Nhược mặt càng thêm tái nhợt, bước chân nhanh hơn một chút, không chờ nàng ngẩng đầu, người đã bị Phong Mạc Thần một phen ôm vào trong ngực.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn trên đỉnh đầu nàng vang lên: “Ngươi rất sợ bổn vương sao?”
Bạch Ly Nhược níu chặt cổ áo của mình, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, lắc đầu ấp úng nói “Không, không có.”
Đôi mắt Phong Mạc Thần nhíu lại, nhìn tay nàng nắm chặt cổ áo, đột nhiên tức giận, lạnh nhạt nói: “Đừng quên hôm nay ngươi tới làm gì.”
Bạch Ly Nhược đành mặc cho số phận nhắm mắt lại, từ từ buông tay mình, nghe tiếng vải bị xé rách, tiếp theo đó không khí kích thích lạnh như băng bao quanh thân thể mềm mại trắng nõn trần truồng của nàng.
Trong mắt đã đầy lệ, qua lớp nước mờ, nàng tựa hồ nhìn thấy sắc mặt trầm mê của hắn, không cho nàng thời gian thích ứng, hắn đã xông vào trong cơ thể nàng.
Cố nén đau đớn, khóe mắt Bạch Ly Nhược tuôn ra hai giọt lệ, nhưng sau đó nhanh chóng ẩn vào tóc mây, dần dần tan biến.
Phong Mạc Thần thấy vẻ mặt thống khổ ấy, gầm nhẹ một tiếng hôn đôi môi mềm mại như cánh hoa. Lạ thật, mặc dù thị thiếp nhiều vô kể, nhưng lại chưa bao giờ hôn miệng thân mật như vậy.
Nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của nàng, lần đầu tiên, hắn nổi lên cảm giác thương tiếc, nhẹ nhàng ở mỗi một chỗ nhạy cảm trong cơ thể nàng.
Càng về sau, đau đớn đã biến thành nhức mỏi, Bạch Ly Nhược kiềm tiếng rên rỉ, mở mắt chứng kiến mình trong gương đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi mắt quyến rũ như tơ, cô gái mê hoặc trong đó thật sự là nàng sao?
Cắn chặc môi dưới, nén thở gấp, nàng hung hăng nắm lấy tấm vải trải giường, hàng tơ lụa thượng hạng bị nàng vò nát đến nhăn nhúm.
Trên thân thể Phong Mạc Thần lấm tấm mồ hôi, ngón trỏ thăm dò miệng của nàng, thấy vẻ mặt chán ghét tránh né của nàng, mày rậm nhíu chặt, cúi đầu xuống, hung hăng bắt lấy bờ môi anh đào.
Cái lưỡi linh hoạt tách răng của nàng quấy chất mật trong miệng nàng, buộc lưỡi nàng cùng hắn dây dưa.
Bạch Ly Nhược nóng rực cơ hồ bị hắn ép điên, nàng thở hổn hển nỉ non, bất lực níu chặt khăn trải giường phía dưới.
Phong Mạc Thần nắm hai tay của nàng, để nàng bám vào lưng hắn, hôn giọt lệ ngay khóe mắt, động tác phía dưới không dừng lại chút nào.
Bạch Ly Nhược cấu chặt móng tay trên bả vai hắ lưu lại một đường, thanh âm đứt quãng, “Vương gia. Van cầu ngươi cứu Thanh Loan.Tỷ ấy đã từng là nữ tữ mà ngươi yêu.”
Ánh mắt Phong mạc thần đột nhiên tối lại, dừng động tác dưới thân, nâng cằm của nàng “Vương phi thật to gan, vào lúc này mà ra điều kiện với bổn vương.”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, nước mắt tuôn rơi “Vương gia, Ly Nhược chỉ là một nữ tử yếu đuối, cho dù ngươi hôm nay cưỡng bức ta, ta cũng không thể tránh được. Tỷ tỷ vô tội, chẳng qua là con cờ hy sinh tranh đoạt quyền lợi, xin ngươi hãy cứu tỷ ấy đi.”