Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 259: Q.1 - Chương 259: Tư thái thật lớn




Phong Mạc Thần mỉm cười nhìn nàng, dung mạo anh tuấn tràn đầy vẻ cưng chiều, hắn suy tư trong chốc lát, lắc đầu nói “Nhan lão gia chắc sẽ không trừ độc giúp ta, chúng ta trở về, chỉ là tự rước lấy nhục.”

“Mỗi người, ai cũng có điểm yếu, không phải sao? Chúng ta trở về nghĩ biện pháp.” Bạch Ly Nhược dịu dàng, cầm tay Phong Mạc Thần, chuẩn bị trở về, bàn tay của Phong Mạc Thần bọc bàn tay nhỏ bé của nàng, hai người cầm tay nhau đi.

Trong vườn trúc ở Bắc Mai thôn, Nhan Tiểu Ngọc vùi ở trên ghế, Nhan Hán Tam ở bên cạnh hút thuốc, đập túi thuốc vào trán của Nhan Tiểu Ngọc như muốn thủng một lỗ lớn, “Mặt của ta cũng bị ngươi làm mất hết, ngươi cư nhiên giúp đỡ tên tiểu tử kia lừa cha ngươi, hiện tại, cả Bắc Mai thôn ai cũng biết chuyện ngươi bị từ hôn rồi, về sau ngươi làm thế nào gả ra ngoài?”

Nhan Tiểu Ngọc xoa trán bị đập đã xưng to, bĩu môi “Cha, đều tại ngươi, không chịu trừ độc cho Phong Mạc Thần, bằng không, chúng ta cũng không cần nghĩ ra biện pháp như vậy!”

“Ngươi, ngươi.” Nhan Hán Tam bị tức không nhẹ, trong phòng đi tới đi lui, chậc chậc hút thuốc.

“Cha, không ai thèm lấy, về sau ta cứ như vậy ở cùng với ngươi, cả đời hiếu thuận với ngươi, có được không?” Nhan Tiểu Ngọc nhảy xuống từ trên ghế, ôm lấy cánh tay của Nhan Hán Tam. Nhan Hán Tam trừng mắt nhìn Nhan Tiểu Ngọc, cắn răng nói “Ngươi nha đầu chết tiệt kia, nghĩ được lắm, muốn cả đời dựa vào cha ngươi ăn không ở không?”

“Cha -” Nhan Tiểu Ngọc hờn dỗi đong đưa cánh tay của Nhan Hán Tam, một bộ làm nũng, Nhan Hán Tam không còn cách nào, siết chặt cái mũi nhỏ của nàng “Chúng ta lại tìm tiếp, ta không tin, nữ nhi của Nhan Hán Tam ta sẽ không ai thèm lấy!”

Nhan Tiểu Ngọc nháy mắt, kéo cánh tay của Nhan Hán Tam, nhìn ngoài cửa xuất hiện một nam tử tuyệt mỹ cùng một nữ tử tuyệt sắc. Nhan Hán Tam theo ánh mắt của Nhan Tiểu Ngọc nhìn lại, chỉ thấy Phong Mạc Thần cùng Bạch Ly Nhược đứng ở cửa, giống như một đôi bích nhân.

Nhan Hán Tam giơ tẩu hút thuốc về phía cửa, nhìn chằm chằm “Ngươi tiểu tử chết tiệt, ta đập chết ngươi, đập chết ngươi!”

“Cha, bình tĩnh, bình tĩnh -” Nhan Tiểu Ngọc chặn Nhan Hán Tam, cả người nàng cũng bị kéo về phía trước, không ngừng la to với Phong Mạc Thần “Ngươi đi mau, đi mau, cha nói muốn giết chết ngươi đó!”

Nhan Hán Tam bị Nhan Tiểu Ngọc ngăn cản, liền đập tẩu thuốc về phía Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần sừng sững bất động, chỉ thản nhiên nói “Nhan đại thúc, ta tới, chính là tới thỉnh tội!”

Tẩu thuốc của Nhan Hán Tam dừng lại trên đầu của Phong Mạc Thần nửa tấc, thở hổn hển nói “Ngươi còn mặt mũi tới thỉnh tội? Mặt của ta cũng đã bị ngươi vứt sạch.”

Bạch Ly Nhược tiến lên, nhẹ nhàng cúi đầu về phía Nhan Hán Tam “Nhan đại thúc, thật xin lỗi, đều bởi vì ta, chúng ta tới thỉnh tội với người.”

Nhan Tiểu Ngọc nhảy lên, lôi cánh tay của Nhan Hán Tam làm nũng nói “Cha, ngươi cứu Phong Mạc Thần có được không? Hắn và Bạch tỷ tỷ thật sự rất đáng thương!”

Bạch Ly Nhược ném cho Nhan Tiểu Ngọc một ánh mắt cảm kích, đôi mắt chờ đợi nhìn Nhan Hán Tam, tức giận của Nhan Hán Tam còn chưa tiêu, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng, căm tức nhìn Bạch Ly Nhược, ấn tượng của hắn đối với nàng vốn không tốt, hiện tại, càng thêm hoạ vô đơn chí.

Không chờ Nhan Hán Tam cự tuyệt, phía dưới rừng trúc đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, tiếp đó có gã sai vặt chạy tới, hốt hoảng nói “Nhan lão gia, không xong, binh mã của Tây Lương đã đến Nam Hoang thành.”

Mày rậm của Nhan Hán Tam nhíu lại, lạnh lùng nói “Ngươi có nhìn lầm không, Tây Lương quốc giàu có, sẽ quan tâm đến biên cảnh này sao?”

Mọi người đều biết, Nhan Hán Tam vốn là người Tây Lương, bởi vì đắc tội với quyền quý, chỉ có thể núp ở nơi hoang dã này, trong lòng hắn hẳn không nguyện tin tưởng Tây Lương sẽ đem binh xâm phạm nơi này.

Người tới gật đầu, hoang mang sợ hãi nói “Nghe nói, bọn họ tới nơi này chỉ vì tìm kiếm Hàn Cưu (con tu hú), hơn nữa người mang binh là thái tử Tây Lương.”

Trong mắt của Nhan Hán Tam lộ ra vẻ nặng nề, Hàn Cưu là thánh dược giải độc, cũng là truyền gia chi bảo của hắn, Nhan gia ở Tây Lương cũng coi là thế gia, nhưng vì Hàn Cưu đắc tội đến quyền quý, vẫn không được trọng dụng, liền trốn ở nơi hoang dã này, không nghĩ tới, bọn họ lại tìm tới đây.

“Nhan lão gia, Hàn Cưu là cái gì?” Gã sai vặt hốt hoảng hỏi, nơi này nào có Hàn Cưu gì, liền ngũ cốc còn không thấy, căn bản thua kém những mảnh đất giàu có ở chung quanh.

“Đi, đi, chớ quấy rầy ta!” Nhan Hán Tam không nhịn được đuổi gã sai vặt, nặng nề đi tới giáo trường.

Phong Mạc Thần vỗ tay Bạch Ly Nhược, “Nàng trò chuyện với Tiểu Ngọc, bọn ta đi xem sao.”

Bạch Ly Nhược gật đầu, có chút lo lắng nhìn hắn, nàng sao lại không hiểu ý của hắn, nếu hắn muốn giúp Bắc Man thôn giải quyết phiền toái này, sợ rằng sẽ đem Sở quốc kéo vào.

Phong Mạc Thần nhìn nàng nắm tay của mình không muốn buông ra, liền hiểu rõ nàng đang lo lắng, dịu dàng nói “Yên tâm đi, ta không dùng thân phận quốc vương của Sở quốc đi giải quyết vấn đề này, ta thiếu dân chúng ở Sở quốc, đã quá nhiều!”

Bạch Ly Nhược gật đầu, yên tâm buông tay của hắn ra, đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn rời đi, Nhan Tiểu Ngọc tiến lên, khoác tay Bạch Ly Nhược “Tỷ tỷ, ta có rất nhiều đồ tốt, cho ngươi xem, được không?”

Bạch Ly Nhược mỉm cười gật đầu, nha đầu đáng yêu này, không người nào có thể ghét, khó trách Phong Mạc Thần nhắc tới nàng, luôn bất đắc dĩ mỉm cười.

Trong giáo trường, Nhan Hán Tam khua xích chùy kín không kẽ hở, Phong Mạc Thần tay không đi vào, Nhan Hán Tam cười lạnh “Người trẻ tuổi, tư thái thật lớn!”

“Nhan lão gia, ta giúp ngươi giải quyết nguy cơ lần này.” Phong Mạc Thần thong dong nghênh địch, võ công của hắn đã khôi phục được tám phần, tay áo tung bay, xích chùy của Nhan Hán Tam không chạm được nửa điểm áo.

“Ta sẽ không giao Hàn Cưu cho ngươi.” Nhan Hán Tam rống giận, xích chùy trong tay càng thêm dùng sức mang thêm lực mấy phần.

“Ta chỉ muốn giúp cả Bắc Man thôn, không nghĩ lấy truyền gia chi bảo của ngươi.” Phong Mạc Thần lui về sau mấy bước, tránh thế công bén nhọn của Nhan Hán Tam.

“Ngươi có tư cách gì giúp cả Bắc Man thôn?” Nhan Hán Tam từng bước từng bước mà ép sát, khí thế lẫm liệt.

“Tây Lương Nam đến Nam Hoang, Sở quốc Bắc đến Bắc Mạc, hai nước xưa nay lấy phía bắc Man làm ranh giới, lần này bọn họ muốn độc chiếm Bắc Man, ta dĩ nhiên là không đồng ý.” Phong Mạc Thần tay trái khẽ nhếch, ép buộc xích chùy của Nhan Hán Tam, tay phải kìm trụ cổ tay của hắn, khiến hắn không thể tiếp tục nhúc nhích nửa phần.

“Giọng điệu thật lớn, Tây Lương nếu muốn Bắc Man, ngươi lấy gì đi ngăn cản?” Nhan Hán Tam nhìn Phong Mạc Thần, ánh mắt sắc bén.

“Ta là quốc vương của Sở quốc, ra khỏi Bắc Man, ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, Phong Mạc Thần, đến tột cùng là người nào.” Phong Mạc Thần lạnh lùng, buông tay của Nhan Hán Tam ra, ngọc thụ lâm phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.