Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 168: Q.1 - Chương 168: Vén ra mây mù




“Da mặt của chàng thật dầy!” sắc mặt Bạch Ly Nhược trở nên ửng hồng, muốn chạy trốn từ trong ngực hắn, lại bị hắn giam cầm chặt hơn.

Phong Mạc Thần chặn ngang ôm lấy nàng trực tiếp đá văng cửa của Lưu Vân điện, tất cả bên trong đều giống như trước, sạch sẽ thanh nhã, giống như lần đầu tiên nàng ở nơi này.

Nguyệt xấu hổ, ảnh triền miên, mây che kín, đem cả vùng đất bao phủ một mảnh lo lắng.

Hôm sau, dân gian đột nhiên lưu truyền Phong Mạc Thần không phải long tử, một thời gian trước bị trấn áp đi xuống, nay một lại một lần nữa nổi lên gây ra sóng to gió lớn.

Chuyện chưa có chân tướng rõ ràng, thì vài vị nguyên lão trong triều đã cáo bệnh từ quan, âm thầm gia nhập thế lực của Thượng Quan gia.

Bạch Ly Nhược nổi đóa, rốt cuộc là ai đem thiên đại bí mật này tiết lộ ra ngoài? Phong Mạc Thần hờ hững, đi tìm Hoa Thái hậu.

Hoa Hinh lạnh lùng, khịt mũi khinh bỉ nói “Ngươi cho rằng ta là người đem bí mật này truyền ra ngoài sao?”

Phong Mạc Thần dàn xếp “Có thể thánh chỉ đã bị lộ ở thời điểm để tại Quan gia.”

“Không thể nào!” Mẹ chồng nàng dâu hai người cùng phản bác, Bạch Ly Nhược nhìn Hoa Hinh nói “Nếu lúc ấy đã tiết lộ, Thượng Quan gia sớm có hành động, sẽ không đợi đến hôm nay?”

Hoa Hinh xuy một tiếng “Lý Hân đem thánh chỉ giao cho ta, lúc ấy bị ngàn khóa đồng khóa, sao có thể tiết lộ ra ngoài?”

“Có thể do hôm chúng ta nói chuyện, bị cung nữ nghe lén hay không?” Phong Mạc Thần cau mày, mím môi.

“Càng không thể!” Bạch Ly Nhược lạnh lùng cười một tiếng “Mẫu hậu làm việc chu toàn cỡ nào? Hôm nay cung nữ nơi này đã được thay đổi hoàn toàn, sợ rằng đám người trước kia, bất kể có nghe hay nhìn được gì, đều bị mẫu hậu đưa đi gặp Diêm Vương.”

Hoa Hinh cười lạnh, ngồi xuống cũng không phủ nhận, chỉ nói “Đúng vậy, người tiết lộ bí mật là một trong ba chúng ta, đúng là người bụng dạ khó lường vừa ăn cướp vừa la làng, thế đạo bây giờ hoàn toàn loạn rồi!”

Bạch Ly Nhược tức giận đứng lên, cắn răng nhìn Hoa Hinh, Phong Mạc Thần vội vàng ngăn nàng “Được rồi, giờ không phải là lúc tranh luận!”

Hắn kéo Bạch Ly Nhược, nhanh chóng rời cung điện của Hoa Hinh, Hoa Hinh giống như bức tượng, ngồi ở đó không hề nhúc nhích, nàng đã thất bại thật sự, không thể không thừa nhận, con trai của nàng, căn bản không tin nàng.

“Tức chết ta, nàng cư nhiên ám chỉ là ta tiết lộ bí mật?” Bạch Ly Nhược tức giận, miệng thở dốc, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

“Ngươi cũng không phải ngày đầu biết mẫu hậu, ta tin tưởng ngươi là được, đi thôi, đi xem Huyền Đại, nếu không được, chúng ta liền rời khỏi cái hoàng cung như đầm lầy này!” Phong Mạc Thần nắm vai nàng, hướng đi trở về.

Bạch Ly Nhược dừng bước chân, đột nhiên phát được điều gì nói “Ta đi tìm Vân Cảnh Mạch, hắn có thể giúp chúng ta!”

Phong Mạc Thần cau mày “Vân Cảnh Mạch? Hắn tới kinh thành rồi sao?”

“Đúng vậy! Hắn cùng đi với Hàn Thiên Mạch, hôm trị nhức đầu cho ta...” Bạch Ly Nhược nói chưa hết đã hướng chỗ ở của Hàn Thiên Mạch đi tới.

Phong Mạc Thần dừng bước, lúc này, hắn không thể lộ diện, thế cục khẩn trương, nếu để người khác biết hắn gặp Vân Cảnh Mạch, sợ rằng sẽ mang đến phiền toái cho Vân Cảnh Mạch.

Nhưng tại thời điểm khẩn trương như vậy, sao Vân Cảnh Mạch lại chạy tới kinh thành?

“Nhược nhi, ta trở về trông Huyền Đại, ngươi đi đi, nhớ là không cần miễn cưỡng người khác.” Phong Mạc Thần buông tay Bạch Ly Nhược ra, xoay người đi Thần Hòa điện.

Bạch Ly Nhược nhìn bóng lưng gầy gò cao ngất của hắn, trong lòng phảng phất một ngôi sao đã tắt, đuổi theo hắn, nàng kêu lên “Thần -”

Phong Mạc Thần quay đầu lại, nghiêng mặt “Ta yêu ngươi, bất kể xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ cùng với ngươi.” Bạch Ly Nhược khép hai tay lên miệng, hướng về phía hắn hô to.

Phong Mạc Thần cười ra lúm đồng tiền, lông mi dài dưới ánh mặt trời càng trở nên rõ ràng, hắn mỉm cười hướng Thần Hòa điện đi tới, nói ở trong lòng “Nhược nhi, ta cũng yêu nàng.”

Bạch Ly Nhược đến biệt uyển của Hàn Thiên Mạch, Vân Cảnh Mạch đang ở cùng hắn, hai người biết nàng tới, giống như nhau nhàn nhã thưởng trà.

“Tiểu Thất, ngươi đã đến rồi?” Vân Cảnh Mạch để chung trà xuống, đứng lên, Hàn Thiên Mạch đóng kỹ các cửa, ngăn tất cả ánh sáng bên ngoài.

Mặt Bạch Ly Nhược liền biến sắc “Vân Cảnh Mạch, ai là tiểu Thất?”

“Ngươi.” Vân Cảnh Mạch nhàn nhạt, mỉm cười nói “Lấy được đồ rồi sao?”

“Thứ gì?” Mặt Bạch Ly Nhược tái mét, tay chân lạnh như băng.

“Thánh chỉ tiên hoàng ban cho cái chết Hoa Hinh và Phong Mạc Thần.” Vân Cảnh Mạch cười dịu dàng như cũ, khóe môi có chút độ cong quỷ dị.

“Muốn thánh chỉ, đừng mơ! Vân Cảnh Mạch, ta không biết ngươi lại là người lòng lang dạ sói.” Bạch Ly Nhược tức giận run rẩy, muốn đi khỏi, lại bị Hàn Thiên Mạch ngăn lại, hắn bất đắc dĩ nói “Tiểu Thất, trước hết nghe đại ca nói hết đã.”

Bạch Ly Nhược nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Hàn Thiên Mạch, cái tên tiểu Thất này, hình như kích động lòng nàng, nàng cơ hồ run rẩy ý lạnh bao phủ toàn thân.

“Tiểu Thất, ngươi đã mang đến, cần gì phải lừa mình dối người ở đây?” Vân Cảnh Mạch chậm rãi tiến lên, một tay bắt lấy tay Bạch Ly Nhược, một tay lấy thánh chỉ từ trong tay áo của nàng.

Hắn mở ra nhìn, lộ ra nụ cười thỏa mãn, Bạch Ly Nhược run rẩy, sao thánh chỉ lại ở trên người nàng? Rõ ràng nàng đã đem thánh chỉ khóa trong phòng tối, vật trọng yếu như vậy, nàng không thể mang theo trên người.

Nàng nhớ lại khả năng duy nhất, con mắt mở lớn nhìn Hàn Thiên Mạch “Ngươi thôi miên ta, sau đó hỏi ra bí mật thân thế của Phong Mạc Thần? Còn khống chế ta lấy thánh chỉ cho các ngươi?”

Hàn Thiên Mạch cúi đầu, im lặng không lên tiếng, Bạch Ly Nhược bị đả kích lảo đảo mấy bước, phẫn hận nói “Vẫn cho là Thượng Quan gia, không nghĩ tới, sài lang chân chính lại là Vân gia các ngươi!”

Vân Cảnh Mạch thu hồi thánh chỉ, như có điều suy nghĩ quét nhìn Hàn Thiên Mạch và Bạch Ly Nhược một cái “Chúng ta đi thôi, còn một số việc, trở về Lăng châu xử lý.”

Bạch Ly Nhược đột nhiên rút súng lục từ bên hông ra, lẫm nhiên chỉ vào hắn, nói từng chữ “Đem thánh chỉ giao ra đây!”

Vân Cảnh Mạch lắc đầu, chậc chậc nói “Tiểu Thất, ngươi nhập vai quá rồi.”

Hàn Thiên Mạch tiến lên cau mày nói “Đại ca, nàng chưa khôi phục trí nhớ.”

“Tại sao không để nàng khôi phục trí nhớ? Thiên Mạch, ngươi sợ gì? Sợ nàng hận ngươi?” Vân Cảnh Mạch tiến lên, không chút nào sợ hãi với súng lục trong tay Bạch Ly Nhược, nói từng chữ ra “Thiên Mạch không dám nói, ta nói, Bạch Ly Nhược, tên ngươi không phải là Bạch Ly Nhược, mà tên ngươi là Mộc Thất, là dị thời chuyển kiếp mà đến, Thiên Mạch là vị hôn phu của ngươi, ngươi tiếp cận Phong Mạc Thần, là vì cứu ta ra và Vân gia.”

Trong lồng ngực Bạch Ly Nhược như là vật gì đó muốn nổ tung, tay run rẩy cầm súng lục chỉ vào Vân Cảnh Mạch “Ngươi nói hưu nói vượn! Nói hưu nói vượn!”

“Thiên Mạch, ngươi còn để nàng càn quấy?” Vân Cảnh Mạch nghiêm nghị, trước khi nàng bóp cò đã bị Hàn Thiên Mạch đưa tay điểm huyệt đạo của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.