Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 22: Chương 22




Các người thú cần dọn dẹp các tảng đá rơi xuống trong huyệt động, phân và nước tiểu của dã thú tồn trữ ở chỗ sâu trong huyệt động nhất định phải ném khỏi động, tránh hấp dẫn mãnh thú tới. Còn phải đào thêm mấy cái động làm phòng nghỉ ngơi cho giống cái ở những vị trí thích hợp trên vách động. Thật may là thể lực của giống đực cũng không tệ, móng vuốt cũng rất sắc bén, lại còn có hai người thú thuộc tộc trùng, móng vuốt y hệt như cái xẻng, hồng hộc đẩy qua thì mấy tảng đá lớn liền thành bùn đất.

Trong mấy ngày đào móc ngắn ngủi, nước lũ vốn đuổi sát sau lưng của bộ lạc liền tăng tới chân núi rồi. Chỉ trong một đêm, màu sắc đen vàng vẩn đục liền cắn nuốt hết khắp thảo nguyên. Lý Mộ Tư cảm thấy rõ ràng lúc tất cả các người thú đẩy đá vụn và bùn đất ra khỏi động, cũng ngẩng đầu liếc nhìn mặt nước thỉnh thoảng có nước xoáy, sau đó len lén thở phào nhẹ nhõm.

Mặt nước luôn khiến người ta có ảo giác vô cùng yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên mới có xoáy nước thổi nhanh qua, nhưng đợi buổi tối lúc ngủ, vừa nằm xuống, liền có thể nghe được tiếng ầm ầm khi nước lũ vỗ vào trên núi, một lớp sóng một lớp sóng giống như sóng biển dâng lên, khiến người ta run sợ trong lòng. Thí dụ như Lý Mộ Tư, mỗi buổi sáng tỉnh lại đều phát hiện mình chẳng biết lúc nào đã lăn vào trong ngực Ma Da, co rúc thành một cục, đầu tựa vào trên bụng cứng rắn ấm áp của Ma Da. Hiển nhiên, dù là ngủ thiếp đi, Lý Mộ Tư cũng rất sợ tiếng nước chảy.

Lúc này, Ma Da đều sẽ hóa thành nửa hình thú, lộ ra cái đuôi dài, từ phía sau cuốn qua, ôm Lý Mộ Tư vào trong ngực. Trong cổ họng phát ra một tiếng ừng ực nhỏ nhẹ trầm trầm, lên xuống, chỉ cần Lý Mộ Tư hơi động đậy sẽ nhẹ nhàng vang lên, hoặc là thu hẹp cái đuôi ôm cô càng chặt hơn, chóp đuôi nhẹ nhàng lay động sau lưng cô như an ủi.

Vì vậy, cũng không lâu lắm, Lý Mộ Tư ngủ thật ngon trong nhiệt độ ấm áp và tiếng ùng ục trầm trầm của đối phương, thỉnh thoảng còn có thể ôm lấy một cái cánh tay của Ma Da. Nhưng lúc này lại làm hôm sau Ma Da chậm chạp không có cách nào đi làm việc, thậm chí càng len lén che lỗ tai của cô, tránh cho cô bị âm thanh của hòn đá thỉnh thoảng rơi xuống đánh thức —— mặc dù lúc giống đực làm việc đã tận lực rón rén nhón chân lên đi bộ.

Mỗi sáng sớm, Lý Mộ Tư luôn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi tròng mắt màu vàng của Ma Da —— rõ ràng là màu sắc lạnh lùng giống như kim loại, nhưng khi nhìn cô, thì cô lại chỉ có thể phát hiện sự ấm áp từ trong.

Sau đó Ma Da sẽ gặp bờ môi cô mấy cái, hoặc là lại ôm ôm xoa xoa bóp bóp cô một hồi, mới bò dậy đi làm việc.

Bởi vì huyệt động vẫn chưa làm xong, bọn họ chỉ có thể trải da thú ra ngủ ở trên đất, tất cả mọi người ở chung với nhau, loại động tác vô cùng thân mật này cũng chỉ có thể làm ở trước công chúng.

Ma Da hình như không hề có áp lực trong lòng, Lý Mộ Tư lại không thể không che cái miệng có lẽ đã sưng lên đối diện với ánh mắt của Lạc Nhĩ đi ngang qua. Cô khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng quay đầu nhìn lại Ma Da, sau đó phát hiện, có lẽ là do đã ra làm trễ hơn một chút, nên Ma Da nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác, nhưng nửa người của hắn luôn có vẻ không linh hoạt lắm.

Sự xấu hổ của Lý Mộ Tư nhất thời biến thành nụ cười trộm ở khóe miệng, ngay cả tay che miệng cũng lập tức đổi thành ôm kín ngực.

Cảm thấy trái tim mình đập loạn thình thịch, cô không thể không thừa nhận, cô thật sự thích người đàn ông lạnh lùng, không giỏi nói chuyện nhưng luôn thoải mái chăm sóc tốt cho cô, mặc dù đến bây giờ cô cũng chưa có biện pháp làm rõ ràng đây có tính là một người thú nặng miệng không.

Đáng chết. . . . Lại vì bút và ngòi bút!

Lý Mộ Tư tin chắc, một khi huyệt động làm xong, cô chắc chắn phải đối mặt chuyện này.

Có lẽ là do nước lũ vừa dâng lên, trên mặt nước còn nổi lơ lửng không ít động vật không chạy trốn kịp, khàn giọng kêu thảm chìm nổi trôi giạt. Những người thú vừa biến thân kia không biết có phải do tính trẻ con quấy phá không, vừa thấy liền đỏ mắt giựt giây Tư Nạp Khắc đi nhặt mấy con, các người thú cùng nhau len lén chạy tới dưới chân núi, níu lấy cái đuôi Tư Nạp Khắc để cho hắn đi cuốn những động vật trôi qua kia.

Con rắn lớn dài hơn 10 thước liền đau thương la óe óe nằm ngang trên mặt nước, cư nhiên lại thật sự vét được một đám, mấy người thú lập tức vui mừng cười he he nhìn đám động vật run lẩy bẩy liếm đôi môi.

Đáng tiếc, hành động lười biếng của các người thú rất nhanh liền bị Ma Da đang vùi đầu đào động cho Lý Mộ Tư phát hiện —— dĩ nhiên, mấy tiếng thú rống hưng phấn mà các người thú thỉnh thoảng phát ra dưới chân núi, chỉ cần không phải tai điếc thì ai cũng nghe được. Vì vậy, Ma Da ra ngoài dò xét, vung tay lên, một phần người thú trở về giữa sườn núi tiếp tục đào lỗ, một phần người thú thì dứt khoát coi chừng chân núi để vớt con mồi, thu hoạch nhất thời tăng nhiều.

Hai ngày nay mấy giống cái vội vàng xử lý lại những da thú bị ướt, và mài tảng đá trắng như tuyết được gọi là quặng ni-trát ka-li đào được từ trong huyệt động ra thành bụi phấn, vẩy từng tầng vào trên da thú. Nghe nói, có thể khiến da thú đã bị ướt trở nên vừa dẻo vừa rắn chắc lần nữa.

Dĩ nhiên, nếu thủ nghệ không tốt, không khống chế được phân lượng quặng ni-trát ka-li và thời gian điều chế, sẽ rất dễ dàng khiến da thú bị giòn, đứt đoạn. Ít nhất, khi Lý Mộ Tư vừa học tập, liền tạp ra mấy cái lỗ lớn trên váy da thú của Ma Da. . . . Vừa lúc có thể làm lộ ra cái thứ to lớn đó của người khác, khiến Lý Mộ Tư ngớ mắt, quyết định len lén dấu diếm váy da thú, đổi thành đồ cho cô mặc, sửa sang lại chút là có thể làm ra cái áo quấn ngực rồi.

Điều chế da thú là một việc rất khô khan, lại còn rất mỏi mắt, cho nên khi phát hiện hành động vớt "đồ" của các người thú, giống cái cũng ý thức chạy đi vây xem, cười hì hì đứng một bên chỉ chỉ chõ chõ ầm ầm ĩ ĩ những thức ăn đang trôi qua. Tư Nạp Khắc bị nắm chặt cái đuôi nhất thời không còn đau mông, làm việc cũng có sức hơn.

Chỉ có tù binh Hoắc Khắc đáng thương, bởi vì bị khấu trừ thức ăn mà mái tóc lửa đỏ đã rũ cụp không còn hơi sức, mặc dù hắn đã nói mình có cánh, có thể giúp vớt thức ăn, nhưng lại không ai để ý hắn.

Vóc người Lý Mộ Tư nhỏ thấp, không thể vây xem, cảm thấy mình trì hoãn Ma Da làm việc, còn chơi bời lêu lổng thì càng thêm không đúng, vì vậy kéo một sợi dây dài đã chà xát xong tới đây, trói những thức ăn bị vét lên vào chung với nhau, để lát nữa dễ kéo lên trên núi.

Những động vật này vốn bị sợ choáng váng, bị Lý Mộ Tư cột vào, lập tức tỉnh táo lại, nhất thời hoang mang sợ hãi chạy loạn khắp nơi. Mặc dù Lý Mộ Tư có phòng bị, nhưng cô không ngờ con này không phải dê, không phải kéo túm hay cầm roi vung là có thể ngoan ngoãn nghe lời, liền bị một con mồi đụng vào mông, chỉ kịp kêu một tiếng đã chìm vào trong nước cái tủm.

Núi Ba Sa Khắc chủ yếu do nham thạch tạo thành, bị nước mưa cọ rửa nên đạt được độ cao chót vót, thỉnh thoảng đất lỡ cũng là nguyên khối nguyên khối nham thạch lăn xuống núi, tạo thành những tảng đá gãy lìa lớn, giống như đao gọt. Ngược lại hơi giống với núi Hoa nổi tiếng do hiểm trở. Lúc này nước lũ lại tăng, bao phủ chân núi, nhìn có vẻ không sâu lắm, nhưng thật ra lại là vạn trượng.

Lý Mộ Tư đã đen đủi ngã vào một chỗ hiểm. Dòng nước chảy yên ả thì luôn sâu thẳm, chỗ mặt ngoài nhìn không thấy gì lại có vô số dòng nước ngầm. Khi bị một dòng nước ngầm quấn hai chân kéo xuống, chẳng biết tại sao, Lý Mộ Tư lại kỳ dị không hề sợ hãi, chỉ hết sức phẫn hận, nghĩ xem một người lặn nước nghiệp dư phóng khoáng lạc quan như cô sao mà lại luôn xung khắc với nước thế?

Cô mở to mắt, phí công giãy giụa, bị vô số nhánh cây hòn đá dưới nước chà xát đến mức vết thương chằng chịt, nhưng vẫn thấy rõ ràng, giữa dòng nước mờ tối, mấy người thú không hề chậm trễ chút nào, nhảy xuống nước điên cuồng lội về phía cô.

Sau đó, sau một lúc lâu, mặt nước bị phá vỡ, bóng dáng của Ma Da liền không hề sợ hãi lội về phía cô giống như lúc ở đầm nước đen trước kia.

Trong lòng của cô nhất thời vừa chua vừa chát, có sự vui sướng vì hy vọng đã thành, lại còn có sự lo lắng cực kỳ.

Cô nghĩ, hắn tới thật nhanh, nhất định là vừa nghe tin tức liền từ trên nửa lưng núi xông xuống.

Đôi tay Lý Mộ Tư dùng sức, đẩy ra một cành cây to bị nước tạt về phía cô, một ngụm không khí cuối cùng còn trong bụng cũng bởi vì động tác này mà bị dồn ép ra ngoài, nhất thời hơi hoa mắt, chỉ có thể bị dòng nước xoáy kéo mạnh xuống địa phương sâu không thấy đáy.

Trước khi hôn mê, cô nỗ lực làm mấy dấu tay với các người thú, dấu tay kia có ý tứ là: trở về! Trở về!

Thật ra thì lúc này, cô rất muốn nói một câu với Ma Da, con bà nó! Không cần biết cái gì 0.5 hoặc là 1.0, lão tử bất cứ giá nào, cũng sẽ sinh con cho anh!

Đáng tiếc, thế tay này quá phức tạp, cô không làm ra được. Vì vậy chỉ có thể cực kỳ miễn cưỡng nhắm mắt lại, tứ chi vộ vàng giãy giụa trong dòng nước mờ tối, bắt lấy lông dài màu trắng của con thú đang xông về phía cô. . . .

Một khắc trước khi mất ý thức, cô cảm thấy mình đang nằm trên thứ gì đó mềm mại, trong lòng không khỏi vui mừng: nước này hình như cũng không phải rất sâu? Có lẽ, cô còn có mạng sống trở về?

Ưmh, nếu như nói như vậy, chuyện sinh con, có thể tạm thời trì hoãn hay không? Ít nhất cô cũng phải thông cái lỗ 0.5, ít nhất làm ra 0.7 mới sẽ không bị đâm chết!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.