Người thú vĩnh viễn không thể nào hiểu sự chán ghét của phụ nữ dành cho sắc lang và ngựa đực, bởi vì bản thân bọn họ đang thời thời khắc khắc phát dương quang đại tác phong này.
Khi William bị các người thú đở dậy từ trên mặt đất, đau lòng gào khóc một hồi, sau đó được A Lạc dịu dàng đưa đồ ăn nước uống tới trước mặt hắn để thu mua, vừa nấc lên vừa a ô a ô ăn như hổ đói.
Lạc Nhĩ ở bên cạnh đang ôm bụng hài lòng nhìn "Giống cái" mới tới, vẻ mặt tính toán còn cười trộm, giống như thấy được tương lai phồn vinh tốt đẹp của bộ lạc. Chỉ là, vừa quay đầu lại, ;iền phát hiện Lý Mộ Tư còn ở đằng kia nhìn chằm chằm, lập tức ghét bỏ phất tay một cái: "Được rồi được rồi, nơi này không có chuyện của cậu, Mộ Tư đi nghỉ ngơi đi."
Lý Mộ Tư: ". . . . . ."
Cắn răng: Má nó! Thái độ muốn bắt nhốt cô đây mà! Lạc Nhĩ anh tìm chết!
Cô xắn cánh tay không hề có mặc áo oán khí ngất trời, ngang hông lại đột nhiên có thêm bàn tay, nâng cô lên.
Lý Mộ Tư bị sợ đến kêu ô oa, phản xạ có điều kiện ôm lấy cái bụng còn chưa lộ vẻ, đám người thú vây xem cách đó không xa lập tức chỉ chỉ chõ chõ, cười lên ha hả.
Lý Mộ Tư xấu hổ nghiêng đầu, liền nhìn thấy Ma Da chớp chớp mắt vàng rực rỡ nhẹ nhàng cười một tiếng với cô, sau đó đặt cô ở trên vai của mình, sải bước đi về căn nhà hắn đã sửa lại.
"Này!" Lý Mộ Tư bị cười nhạo bất mãn ôm lấy đầu Ma Da lắc lư loạn xạ, làm mái tóc như bạch kim của hắn bị rối nùi
"Rãnh rỗi thì tới bố trí tân phòng đi!" Ma Da dịu dàng hôn bàn tay của cô một cái, còn dùng đầu lưỡi liếm một cái ở phía trên —— mùi vị của Lý Mộ Tư, vĩnh viễn đều đậm đà, dễ ngửi. Hắn thoải mái hé mắt.
Mặt của Lý Mộ Tư hơi đỏ lên, không thuần khiết suy nghĩ nhiều: "Cái . . . . Cái gì tân phòng! Nói lung tung!" Chân rơi vào ngực Ma Da thuận thế dùng gót hung hăng đạp mạnh, mặc dù đối với hắn mà nói có lẽ chỉ như gãi ngứa.
Thật may là Ma Da và mấy kẻ cơ bắp khác không như nhau, vô cùng có nhãn lực, khi Lý Mộ Tư đạp xuống liền phát ra một tiếng rên "Ưmh", lông mày nhăn vào chung với nhau, giống như bị trúng đòn nghiêm trọng nào đó.
Lý Mộ Tư nhịn không được, mặt mày lập tức liền cong cong, chỉ là, còn chưa kịp hài lòng xong, liền bị hắn trả thù bóp cái mông tròn trịa một cái.
Lý Mộ Tư thật sự không ngờ con chó háo sắc này dưới ban ngày ban mặt cư nhiên cũng dám đồi phong bại tục như thế, nhất thời phát ra một tiếng thét chói tai.
Ma Da nghiêng đầu lộ ra hàm răng trắng với cô, tròng mắt màu vàng híp lại, trong ánh mắt sáng loáng vẻ hài lòng, sau đó khẽ di chuyển, mơ ước nhìn chăm chú vào hai cái chân trắng lắc lư trước mặt hắn, giống như sau một khắc sẽ cắn một cái.
Lý Mộ Tư giật mình, lập tức cuộn chân lên, cả đầu ngón chân cũng cong lại như mười cái vỏ sò, cảnh cáo níu lấy lỗ tai Ma Da, thở phì phò nói: "Anh dám!"
Lỗ tai Ma Da lắc lư một hồi, run rẩy không kiềm được, hơi sức lập tức tiết ra hơn phân nửa —— đối với bộ tộc bọn họ, lỗ tai chính là điểm mẫn cảm của họ. Sau khi Lý Mộ Tư phát hiện chuyện này trong mấy lần OOXX, đã thành công khai phá thành nhược điểm của Ma Da, chỉ là. . . . .
Mặc dù đoán cũng đoán được, Lý Mộ Tư vẫn nhịn không được, không biết xấu hổ liếc mắt xuống dưới một cái, sau đó liền lệ rơi đầy mặt —— quả nhiên! Quả nhiên! Cái đó lại cứng lên rồi! Cây cột chọc trời sáng loáng như thế, hắn lại còn dửng dưng đi về phía trước! Cô thật sự là tuyệt vọng với lòng xấu hổ của người thú! Cô đang ngồi trên bả vai của cây cột chọc trời này làm sao chịu nổi đây!
Xem, đây chính là hậu quả của việc lạm dụng điểm mẫn cảm ╮( ̄▽ ̄)╭
Nhìn Ma Da thị uy mang theo Lý Mộ Tư đi về phía căn nhà cơ bản đã sửa xong, một đám người thú vây xem đều phát ra âm thanh ừng ực ừng ực, mãnh liệt biểu đạt bất mãn trong lòng.
Vốn là, theo tập tục của người thú, sau khi kết thúc mùa mưa, các người thú có thể bắt đầu theo đuổi giống cái trong bộ lạc lần nữa rồi. Tựa như Lý Mộ Tư, mặc dù cô hơi gầy, không mạnh khỏe lắm, không quá phù hợp thẩm mỹ phổ biến của các người thú, nhưng mùi vị của cô thật sự rất có lực hút, vẫn có rất nhiều người thú mơ ước cô. Đáng tiếc Lý Mộ Tư lại dễ dàng mang thai con của Ma Da, quyết định này, dù là mùa mưa đã kết thúc, thì trước khi Lý Mộ Tư đẻ con, Ma Da cũng được quyền ưu tiên hưởng thụ cô.
Mặc dù các người thú không hiểu đạo lý nho nhã gần quan được ban lộc gì đó, nhưng bản năng của họ khiến họ nhận ra uy hiếp khổng lồ. Mà mùa mưa qua đi, bản năng tìm phối ngẫu bắt đầu thức tỉnh khiến các người thú xao động như bao thuốc nổ, khi bị hành động của Ma Da nâng lên bất mãn trong lòng, thì cái thứ đang dâng trào đòi biểu hiện của họ liền rục rịch ngóc đầu dạy.
Tư Nạp Khắc trước sau vẫn nhìn chòng chọc Lý Mộ Tư liền phát động thế công đầu tiên. Người thú khác lập tức dừng bước —— hiển nhiên, có một người dò đường không tồi. Ai bảo tìm phối ngẫu luôn là một quá trình khá dài mà gian khổ?
Hai chân Tư Nạp Khắc chậm rãi hóa thành đuôi rắn khổng lồ màu xanh lá cây, vuốt ve mặt đất, lặng yên không tiếng động đi theo bước chân của Ma Da.
Hắn lặng lẽ hé miệng, khóe miệng không tiếng động nứt ra. Nếu như lúc này Lý Mộ Tư quay đầu lại, sẽ thấy gương mặt Tư Nạp Khắc cơ hồ đã bị miệng chiếm cứ toàn bộ, cái khe giống như miệng vẫn còn không ngừng mở rộng, không ngừng mở rộng, đảo mắt đã kéo đến sau tai —— đây là thiên phú cắn nuốt của loài rắn, dù là vật thể lớn hơn chúng gấp mấy lần thì vẫn có thể bị nuốt vào.
Các người thú còn lại thấy tất cả, đều cười trộm nín thở, cẩn thận không để cho Ma Da phát hiện.
Mặc dù một màn này xem ra kinh khủng, nhưng trên thực tế cũng không có nguy hiểm tánh mạng, dù sao, bọn họ là đồng bạn mà không phải kẻ địch, loại này tranh đấu ở trước mặt giống cái để giống đực khó chịu từ đó lấy được sự ưu ái của giống cái bọn họ đã gặp vô số lần, đã sớm xem như bình thường.
Chỉ thấy Tư Nạp Khắc chậm rãi giơ nửa người trên lên, miệng mở lớn từ bên trên buông xuống dưới, lặng lẽ nhắm ngay đầu Ma Da. Mặc dù chưa chiến đấu nhiều, nhưng Nạp Khắc đã thông minh tổng kết được lúc công kích phải tránh ánh mặt trời, để bóng dáng hình thành từ ánh mặt trời sẽ không rơi vào tầm mắt Ma Da, từ đó bị phát giác kỷ xảo trước thời gian.
Đáng tiếc, mặc dù như thế, khi hắn nhào xuống dưới nhanh như tia chớp, muốn ngậm đầu Ma Da vào trong miệng, đầu Ma Da chợt vung lên, mái tóc bạch kim bay vù vù, quấn quanh miệng và cổ của hắn như tấm lưới.
Tư Nạp Khắc chỉ mới bán thú hóa lập tức ho khan kinh thiên động địa, gương mặt kìm nén đến đỏ bừng.
Lúc này Lý Mộ Tư nắm lỗ tai Ma Da trừng phạt nhéo tới nhéo đi mới quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu: "Tư Nạp Khắc?"
Đối với đồng bạn đánh nhau từ nhỏ đến lớn này, Ma Da hiểu rõ hơn ai hết. Hắn chau chau mày, lạnh nhạt nói: "Đừng để ý đến hắn, cổ họng hắn ngứa ngáy mà thôi."
Tư Nạp Khắc lệ rơi đầy mặt, tức giận vẫy đuôi, bùm bùm vang dội: là bởi vì cậu đó! Cậu đó! Cư nhiên cố ý dùng lông của cậu khều cổ họng của tôi! Thật là quá đáng!
Chỉ tiếc hắn cũng không muốn bêu xấu ở trước mặt Lý Mộ Tư, Tư Nạp Khắc vặn vẹo uốn éo eo, cuối cùng chỉ có thể yên lặng gật đầu, một đôi mắt đỏ tươi đẫm lệ mờ mịt nhìn về phía Lý Mộ Tư, chớp chớp mắt tội nghiệp.
Lúc này Lý Mộ Tư đang ngồi ở trên bả vai Ma Da, khó được có thể sờ tới đầu Tư Nạp Khắc, vì vậy xoa nhẹ hai cái, mắt chuyển qua, lập tức nghĩ thông suốt vở diễn giữa hai người.
Cô che miệng cười trộm trong chốc lát, lúc này mới tiến tới bên tai Tư Nạp Khắc, cười hì hì nhỏ giọng nói: "Lần sau anh có thể thử thổi hơi vào trong lỗ tai Ma Da, anh ấy sợ nhột, thật đó."
"Thật?" Tư Nạp Khắc khó có thể tin trợn to hai mắt.
Lỗ tai Ma Da run lên, mặt đỏ lên, nâng bàn tay to như quạt hương bồ lên vỗ bành bạch hai cái lên mông của Lý Mộ Tư, sau đó vác Lý Mộ Tư vui vẻ vào nhà, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Tư Nạp Khắc gãi gãi đầu, một hồi lâu, mắt sáng lên, chỉ vào cánh cửa đóng lại, cười to phách lối: "Xem bộ dáng này của cậu, là sự thật? Ma Da tên khốn kiếp, cậu xong đời! Lần sau tôi sẽ cắt đứt eo của cậu, khiến cậu không bò dậy nổi nữa!"
Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, nghễnh đầu, mở bước chân chữ bát ngạo mạn hả hê rời đi như tìm được vũ khí bí mật gì.
Bên trong nhà, Ma Da bất đắc dĩ liếc mắt: "Ngu ngốc! Rõ ràng đánh nhau với tôi từ nhỏ đến lớn, cũng có thể quên lỗ tai của tôi có thể gập lại sao?"
Cách đó không xa, Bảo La đang cố gắng đào xới mương máng thoát nước, khiến cho một chút nước còn sót lại trong hố chảy vào đầm Hắc Thủy, lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía này thì vừa hay nhìn thấy một màn ấm áp đó (Tư Nạp Khắc: má nó! Con mắt nào của cậu thấy ấm áp hả? Tên thú chi mềm nhiều chân khốn kiếp này!), cũng không nhịn được cong cong khóe miệng —— cảm giác có bộ lạc thật tốt! Hắn cũng có thể quang minh chánh đại bảo vệ và chăm sóc mấy giống cái đáng yêu rồi !
Thấy lượng công việc vẫn còn lớn, cánh tay của Bảo La cũng bắt đầu bán thú hóa, hóa thành nhiều chi thịt mở rộng ra bốn phía, mặc dù thiếu hụt sức nổi của nước, khiến tứ chi của hắn vô cùng nặng nề, nhưng chỉ bán thú hóa, thì hắn vẫn chịu đựng nổi.
Hắn mau lẹ đào móc, vô số nước nghe lời chảy tới đây, chậm rãi tụ hợp vào đầm Hắc Thủy —— nơi Bảo La từng ẩn thân.
Ở dốc thoải bên cạnh, William rốt cuộc ăn no nửa bụng cho nên có tâm tình chuyển động đầu nhìn chung quanh, lại vừa lúc chuyển hướng bên này, nửa khối thịt nướng trên tay hắn bẹp một tiếng rơi trên mặt đất.
Hắn lập tức trợn to hai mắt, cặp con ngươi xanh mỹ lệ mê người giống như trong nháy mắt sẽ phải rớt ra từ trong hốc mắt của hắn.
Hắn kinh hãi muốn chết chỉ vào mấy cái chi thịt đang vung vẩy của Bảo La, đầu điên cuồng chuyển sang bọn Lạc Nhĩ bên cạnh, nỗ lực muốn biểu đạt kinh hãi và sợ hãi trong lòng, nhưng Lạc Nhĩ bọn họ chỉ khó hiểu nhìn hắn.
Mặt của hắn nhanh chóng kìm nén đến tử hồng, ửng đỏ nổi trên làn da trắng có vẻ cực kỳ dữ tợn. Hắn há mồm muốn nói điều gì, nhưng khép khép mở mở, lại chỉ nghe được hàm răng của mình không ngừng nhanh chóng đụng vào phát ra âm thanh cùm cụp cùm cụp.
Một hồi lâu, hắn mới la thảm lên, tay chân xụi lơ cùng sử dụng chống đỡ thân thể của hắn bò ra sau, tiếng thét chói tai nín thật lâu rốt cuộc xông ra cổ họng lúc trước luôn chỉ để diễn tả lời tâm tình của hắn, tạo ra âm thanh run rẩy vỡ tan: "Quái. . . . Quái vật! ! !"
Các người thú cùng nhau nghiêng đầu nhìn về phía bên này, lông mày đều chồng lên nhau.
Bọn họ vốn là mấy kẻ lang thang, bị bộ lạc vứt bỏ, có lẽ, trong bọn họ cũng không biết có bao nhiêu người từng ở khi còn bé bị người ta chỉ vào lỗ mũi gọi như vậy.
Giờ khắc này, dù đối phương là giống cái, trong mắt bọn họ cũng lộ ra một chút không thoải mái.
Sau khi Lạc Nhĩ ngẩn ra, liền đẩy ra ngón tay của hắn, nhào tới quyền đấm cước đá với William đang kinh hãi muốn chết.
Mặc dù hắn nâng cao bụng bự, nhưng điều kiện ác liệt ở thế giới này khiến thân thể của bọn họ mạnh hơn người bình thường trên địa cầu, cho dù là giống cái cũng vượt qua một số vận động viên và binh lính trong quân đội. Huống chi, giống cái lúc mang thai có thể được một phần năng lực của thai nhi trong cơ thể. Cho nên, gương mặt tuấn tú của William rất nhanh bị Lạc Nhĩ đánh sưng lên.
Lần này, không có ai kéo ra Lạc Nhĩ giống như kéo ra Lý Mộ Tư, mà tranh đấu ở giữa giống cái, các người thú toàn cơ bắp từ trước đến giờ không biết nên giúp ai.
Một lúc lâu sau, Lạc Nhĩ mới thổi thổi quả đấm của mình, ngồi ở trên bụng của William đáng thương, nở nụ cười không hề khách khí với hắn, hừ nói: "Khó trách Mộ Tư muốn đánh anh, vừa thấy liền đáng đánh!"
William rớt nước mắt —— hắn. . . . . gương mặt tuấn tú của hắn!
William ôm mặt sưng vù của mình vô cùng chua xót vô cùng uất ức khóc lớn lên —— vì sao cả người phụ nữ có thai cũng muốn đánh hắn! Hắn trừ có chút ngựa đực, rốt cuộc chỗ nào không tốt? Cả đua xe hắn cũng chưa từng mà, mặc dù hắn có mấy chiếc xe thể thao tốt! Ngay cả anh của hắn đều nói hắn là đứa bé ngoan trong mấy công tử ăn chơi!
Đôi mắt đẫm lệ trong ánh trăng mờ, một trận gió thổi qua, thổi ra váy da thú của Lạc Nhĩ.
Tiếng khóc của William lập tức nghẹn ở trong cổ họng, con ngươithiếu chút xíu nữa sẽ phải nhảy ra hốc mắt —— hắn nhìn thấy cái gì! Cái gì! Người phụ nữ có thai. . . . phụ nữ có thai này . . . . Con mẹ nó lại có tiểu JJ!
A a a a a!
Lần đầu tiên dưới sự kích thích, William rốt cuộc hạnh phúc hôn mê bất tỉnh —— thần ơi! Để cho hắn tỉnh lại từ cơn ác mộng này đi! Hắn bảo đảm về sau sẽ khấn cầu đàng hoàng!
Lý Mộ Tư nghe được tiếng thét chói tai chạy tới liền thấy một màn thê thảm này, cô sờ lỗ mũi một cái, nhớ tới bộ dáng đáng thương lúc đầu của mình, đột nhiên cảm thấy. . . . Cô có phải quá đáng với đồng hương cũ không?
Đồng hương cũ. . . . ?
Đợi đã nào...!
Vì sao lại có thêm một người xuyên qua? Người này là từ đâu xuyên qua? Có thể xuyên qua, có phải. . . . Có phải đại biểu. . . . . .
Tim của Lý Mộ Tư chợt đập lên kịch liệt, cô đứng ở nơi đó, tay dính vào trên bụng của mình, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, cho đến khi một luồng ấm áp nóng rực dán chặt lên lưng của cô, trói buộc cô thật chặt.
Ma Da dùng sức ôm Lý Mộ Tư, sự nhạy cảm của người thú khiến hắn trong nháy mắt đã nhận ra nguy cơ to lớn, nội tâm lần đầu tiên dâng lên một nỗi sợ hãi khổng lồ.