Sau một trận yêu tinh đánh nhau lao tâm lao lực, Lý Mộ Tư nằm ở trên giường như con chó chết, thở o o —— đáng chết, hôm nay cô lại không hơi sức tiếp tục xuống đầm nước thăm dò rồi.
Vì sao mỗi lần đều là như vậy! ○(╬ ̄ mãnh  ̄)=○
Không phải nói là người nằm thì hoàn toàn hưởng thụ, hoàn toàn không phí sức lực sao?
Tiên sư bố nó đấy! Về sau người nào nói với cô lời như thế nữa, cô tuyệt đối sẽ giơ ngón giữa mạnh mẽ của cô lên với người nọ! Khoa học giả dối hại chết người!
Cái gì? Bạn nói chuyện này thật sự không sao, H nhiều hơn có lợi cho đường sinh sản khuếch trương, có trợ giúp cho việc sinh sản sau này? Bạn có bị ngu không? Bạn cho là phụ nữ mỗi ngày chịu khổ cưỡi ngựa gỗ thì đường sinh sản còn chưa đủ khuếch trương hở?
Tin tưởng cô đi, chỉ tính mấy "công cụ" vượt qua thời đại, vượt qua độ tiên tiến của thế giới của các người thú, thì tuyệt đối là khuếch trương một lần phải gánh mười lần, huống chi còn ngày qua ngày đây?
Nhìn xa . . . . .
Khiến tiểu JJ của đàn ông ở địa cầu đều tự ti!
Chỉ là, cô gái bánh ngọt, làm một vật chứa để bị XXOO, là chuyện thật đáng cho cô kiêu ngạo à?
Sau một đoạn thời gian, bộ lạc đã khôi phục được nguyên trạng, trong bộ lạc lại bắt đầu nảy sinh nhiều hoạt động như trữ hàng, lương thực, phân bố phạm vi săn mồi sau mùa mưa lần nữa, an bài bố phòng bộ lạc v.v... mặc kệ là giống cái hay giống đực, đều náo động bận rộn.
Chỉ là, chẳng ai nghĩ tới, lúc này, tộc thỏ lại làm ra một chuyện khiến tất cả người thú khiếp sợ.
Khi Mễ La ngượng ngùng lại hơi khẩn trương xin phép Ma Da, bọn họ cần một địa phương đệ trồng trọt thực vật, thì Ma Da cũng không để ý, trực tiếp đồng ý, thật không ngờ, vào một buổi sáng sớm mấy ngày sau, tiếng thét chói tai của A Lạc liền vang dội bộ lạc.
Nghe được tiếng kêu các người thú lập tức lao ra, trong nháy mắt liền ngổn ngang trong gió —— chung quanh bộ lạc từ lúc nào lại lả tả nhô ra một vòng hoa Tư Ba Đạt dữ tợn lớn thế?
Hoa Tư Ba Đạt, có thể coi là một trong các loài thực vật dữ tợn nhất trên đại lục của các người thú, khi Lý Mộ Tư vừa tới, tên Tư Nạp Khắc còn từng hái một đóa tặng cho cô, dùng để chứng minh sự dũng cảm của hắn —— chuyện đương nhiên, thứ có thể chứng minh dũng khí của các người thú, tuyệt đối không phải là thứ thiện lương gì.
Cả đám người thú cứ ngây ngốc vuốt mắt, nhìn một vòng thực vật vây quanh cả bộ lạc, không ngừng nhe hàm răng trắng hếu về phía bộ lạc, phát ra tiếng kêu hung mãnh quỷ dị, bộ lông trên lưng thiếu chút xíu đồng loạt dựng lên.
Lý Mộ Tư dùng tư thế vô cùng kỳ cục hai tay vịn tường di chuyển chầm chậm ra ngoài cũng bị một màn này làm rung động, nhất là, nghĩ lại ít ngày trước, thấy đám thỏ trồng thứ này ở nơi đó, trồng ra một đám một đám thực vật xanh, cô còn vui vẻ chào hỏi người ta.
Má ơi! Hiện tại cô mới hiểu được, bọn họ đã không hề đề phòng phòng tới phòng lui trong một đám hoa Tư Ba Đạt này sao? Lừa bịp à! Chuyện này. . . thứ này ngay cả rồng Khoa Mạc Đa cũng có thể nuốt sạch sẽ đó!
Các người thú cũng nhìn nhau, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt —— từ lúc nào, mấy ông dũng cảm uy vũ như họ cư nhiên kém một đám ông già thỏ rồi hả?
Trong bộ lạc nháy mắt rất an tĩnh rất an tĩnh, ngay cả A Lạc mới vừa rời giường đang chuẩn bị làm điểm tâm, sau khi thét chói tai cũng quên nhặt cái thau rơi trên đất lên.
Một đám một đám Tư Ba Đạt dùng tinh thần phấn chấn đứng trên cành cây mạnh mẽ chập chờn theo gió. Có lẽ do vừa mới ra nhụy, nên đóa hoa vẫn còn nhỏ, nhưng khi chúng nó lay động trong gió, phát ra tiếng khóc nỉ non như con nít thì hàm răng tuyết trắng bén nhọn lộ ra giữa phần nhụy liền khiến người ta không rét mà run
Cây hoa Tư Ba Đạt cũng rất cao, cỡ như chiều cao của giống cái bình thường, nếu có giống cái đi nhầm vào buội hoa Tư Ba Đạt, bọn họ hoàn toàn có thể vừa cúi đầu, liền cắn đứt đầu giống cái.
Những thực vật kinh khủng này lại vòng quanh bốn phía bộ lạc, bao bọc trọn cả bộ lạc. Số lượng của bọn nó rất nhiều, ước chừng vòng quanh bộ lạc bốn năm vòng. Bởi vì mỗi một đóa Tư Ba Đạt trưởng thành đều to cỡ cái chậu rửa mặt nhỏ, cho nên bốn năm vòng ước chừng chiếm cứ ba thước.
Bởi vì mọc quanh bộ lạc, nên cả đám cây hoa đều mọc có thứ tự, cũng không quá gần nhau, cho nên, chỉ nhìn sơ qua thì phạm vi ba thước vẫn chưa tạo nên biển hoa, chưa dặt tới trình độ cắn nuốt mãnh thú cực lớn như rồng Khoa Mạc Đa, nhưng đưa mắt nhìn tới, suy nghĩ đến số lượng tổng thể của bốn năm vòng này, liền khiến đông đảo người thú cùng nhau rùng mình một cái. Không biết là ai, còn nuốt nước miếng cái ực, khiến mọi người đưa tới ánh mắt khinh thường và chột dạ.
Đám ông già thỏ cư nhiên chui tới chui lui trong bụi hoa, vào lúc này cũng không thấy rõ ai là ai, chỉ thấy được mấy cái đuôi như quả cầu nhung trắng như tuyết lộ ở cạnh rể cây màu xanh của hoa Tư Ba Đạt, run lên run lên, có lẽ cũng bị tiếng thét chói tai ngoài ý muốn của A Lạc dọa sợ.
Đợi sau một lúc lâu, những quả cầu tuyết đầy lông mới run lên hai cái, sau đó, liền nhìn thấy mấy con thỏ trắng chậm chạp từ bụi hoa lui ra ngoài, nhanh chóng nhìn mấy người thú vây xem, rồi dùng hai cái chân trước ôm lấy đầu, bắt đầu giả chết.
Lý Mộ Tư xì một tiếng liền bật cười, các người thú cũng bị động tác đều nhịp của mấy ông già thỏ chọc vui, phát ra tiếng cười hào sảng, còn có người nói đùa: "Hi, đám thỏ, lỗ đít của các cậu đều lộ ra!"
Lỗ tai của đám thỏ liền kịch liệt run rẩy một hồi, đáng tiếc cái đuôi của bọn họ quá ngắn, tròn trịa, đầy lông, thật sự không tiện che kín lỗ đít của bọn họ.
Lạc Nhĩ từ trước đến giờ tuỳ tiện, lập tức liền khôi phục lại, nâng cao bụng bự chậc chậc lên tiếng: "Ai nha, đây là lần đầu tiên tôi thấy hình thú của các cậu đó, thật sự là thật to. . . . Thật to. . . . thỏ!" Dáng vẻ yêu thích không buông tay như muốn sờ một cái.
Mấy con thỏ to lớn lập tức kêu lên chen sát vào nhau, thiếu chút nữa đụng đầu, chỉ lo run lẩy bẩy. Nhưng chú ý nhìn, vẫn có thể phát hiện lỗ tai vốn mềm mại của họ lập tức đỏ hết —— lại là xấu hổ.
Dáng vẻ đáng yêu như vậy, thiếu chút nữa cả Lý Mộ Tư cũng ngứa tay, thật may là hình thể khổng lồ của đám thỏ không mấy đáng yêu, khiến cô bỏ đi ý niệm.
Lý Mộ Tư thật vất vả mới nín cười nói: "Hì, các anh biến đổi sang hình thú, tôi liền không phân biệt được ai là ai, ai tới nói xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Các anh trêu ghẹp thế này, ckhông phải muốn chúng tôi sau này không ra bộ lạc luôn chứ?"
Mấy con thỏ xin lỗi dùng móng trước gẩy gẩy mặt, nhìn hai bên một chút, toàn bộ cúi đầu nhảy lên nhảy lên nhảy đến trong góc, lúc trở ra, mỗi con ngoài miệng đều tha một cái váy da thú. Bọn họ nhìn các người thú chung quanh, sau đó tất cả nhanh chóng nhảy về nhà gỗ cách đó không xa.
Tư Nạp Khắc thấy vậy, lập tức nói thầm: "Làm gì thế? Còn biết xấu hổ à?" Sau đó con ngươi đảo một vòng, chợt cười xấu xa he he he, nhìn hai bên một chút, phát hiện tiểu tử hư Hoắc Khắc ở gần hắn, lập tức ôm cổ Hoắc Khắc nho nhỏ nói thầm mấy câu.
Động tác chải chuốt mái tóc dài đỏ rực của Hoắc Khắc lập tức ngừng lại một chút, đầu hai người lập tức tiến tới cùng nhau, phát ra mấy tiếng cười hí hí hí như con chuột cười trộm, sau đó cực kỳ tự hào lắc lắc eo.
Ma Da bất đắc dĩ lườm bọn họ một cái, Lý Mộ Tư vội vàng cong khuỷu tay móc lấy hắn, mặc dù không khoác được bụng chỉ được bắp đùi, làm cho người ta rất bó tay, nhưng Lý Mộ Tư đã quen —— ừ, khó khăn à, thích ứng một chút liền khắc phục.
"Hí, hai tên hư hỏng đó đang nói cái gì?" đôi mắt của Lý Mộ Tư lóe ánh sáng tò mò mong đợi nhìn lỗ tai nhọn của Ma Da.
Ma Da nhìn hai người bên kia một cái, khóe miệng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, cúi đầu tiến tới bên tai Lý Mộ Tư, nhẹ giọng nói: "Tư Nạp Khắc đang nói..., chỉ có người thú không tự tin về mình mới không dám lộ cho người khác nhìn." Nói xong, thừa dịp Lý Mộ Tư còn ngây ngốc suy tư, nắm tay Lý Mộ Tư liền đặt lên cái thứ to lớn của mình.
Mặt Lý Mộ Tư lập tức xanh lá, nhanh chóng thu tay lại, hận hận xoa xoa trên người Ma Da, nghiêm mặt cố ra vẻ nghiêm túc nói: "Hiểu, ha ingười khốn kiếp này."
Má nó! Càng khốn kiếp hơn là cái tên ở bên cạnh! Tối hôm qua mệt nhọc cả đêm, phía trên lão nhị còn dính lại dấu vết gì không hả! A a a, sét a, đánh chết cái tên chết tiệt không biết xấu hổ này đi!
Lúc này một cánh cửa cách đó không xa mới két một tiếng, hậu tri hậu giác bị người từ giữa kéo ra, William vuốt mắt mơ mơ màng màng đi ra vừa vặn thấy mấy thứ trắng muốt từ bên cạnh hắn chạy tới, rầm rầm rầm chui vào căn nhà bên cạnh hắn.
Động tác dụi mắt của William lập tức dừng một chút, hé miệng, thật lâu mới sững sờ toát ra một câu: "Thật to. . . . Cái mông thật to!"
Lý Mộ Tư đang tức giận bừng bừng lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, hung dữ mắng: "Sắc lang!"
William nhất thời uất ức ngồi chồm hổm vẽ vòng vòng —— hắn vốn muốn nói thật là con thỏ thật to nhưng mà. . . . Nhưng mà hắn đã tới chậm, chỉ nhìn thấy cái mông của một con thỏ! Chuyện này. . . . Điều này có thể trách hắn sao? Hắn rốt cuộc sắc lang chỗ nào chứ! Vì sao cứ ghim hắn? Đây quả thực là kỳ thị mà!
William đang tức giận mà uất ức vẽ các vòng tròn, chợt một cái đầu sói từ bên cạnh đưa qua, an ủi liếm mặt của William, một đôi mắt lóe ánh sáng xanh mơn mởn. Một lát sau, một cái đầu sói khác nhỏ hơn chút cũng duỗi tới, liếm liếm má bên kia của William.
William lập tức một trái một phải ôm lấy hai con sói, thở phì phò nói: "Hừ, tính khí của người phụ nữ kia thật xấu, dáng vẻ xinh đẹp, ngực lớn hơn nữa, bản thiếu gia cũng không ưa thích. Chỉ có hai cậu tốt nhất!" Nói xong, còn hôn thưởng hai con sói một cái —— sau khi hắn ở nơi này mấy ngày thì phát hiện, hai con sói hiểu tính người này rất thích hắn thân cận chúng, thỉnh thoảng hôn một cái, khi phân phó hai con sói đi làm việc, thì hai con sói quả thật thông minh hơn hẳn súc sinh.
William đã sớm tính toán ở trong lòng, suy nghĩ lúc nào thì chạy khỏi bộ lạc đáng sợ này. Hắn tin tưởng, mang theo hai con thú cưng thông minh và lợi hại này, thì. . . sẽ không dễ dàng bị ngoẻo!
William lại bắt đầu suy tư kế hoạch chạy trốn của hắn, không chút nào chú ý tới ánh sáng kinh người lóe ra từ mắt hai con sói kia. Chỉ là, sự tự hỏi của William vẫn luôn chết yểu trong nước miếng nhiệt tình của hai con sói.
Các người thú vây xem bắt đầu cắn răng nghiến lợi đối với hành động đồi phong bại tục đó, bàn luận xôn xao.
"Anh em Tắc Nạp quá con mẹ nó giảo hoạt!"
"Đúng đúng! Quả thật chính là ăn gian! Nếp sống thế này không thể tiếp tục, nhất định phải kéo ra ngoài! Kéo ra ngoài hành hung!"
"Nhưng, giống cái mới tới này chẳng lẽ thật nguyện ý cùng giao phối với cả hai anh em Tắc Nạp à? Nhìn hắn ta giống như có quan hệ không tệ với an em Tắc Nạp."
"Có. . . . Có lẽ thế?"
"A a a, quá sai lầm, giống cái phóng khoáng thế này, tôi cũng rất thích! Tại sao có thể rơi vào trong tay anh em Tắc Nạp!"
"Anh thôi đi! Giống cái nào anh cũng bảo rất thích!"
"Khốn kiếp, cậu nói cái gì?"
"Nói anh đó, như thế nào? !"
Rầm rầm rầm ——
Binh binh binh ——
Thật là từng quyền đến thịt!
Lý Mộ Tư ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ, quả nhiên, mặc kệ là thế giới nào, đàn ông rời giường lúc sáng sớm đều không chịu nổi trêu đùa.
Cô ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho William và anh em Tắc Nạp, hi vọng bọn họ sẽ không cùng nhau phát điên sau khi phát hiện ý đồ của đối phương.
Cô dầu gì cũng đến bộ lạc bốn, năm tháng rồi, cũng có chút hiểu biết về anh em Tắc Nạp.
Hai anh em trước kia đều là người ở bộ lạc Phong Lang, nhưng bởi vì bọn họ là cặp sinh đôi rất hiếm có, cho nên, một người trong đó tất nhiên yếu hơn một chút, đây cũng là tại sao phần lớn đời sau của người thú đều chỉ có một.
Giữa hai anh em, em trai Tắc Nạp Lí Tư vô cùng yếu đuối, lúc mới vừa sanh ra, thậm chí ngay cả hơi sức đứng lên cũng không có. Nếu như không phải nhờ anh trai Tắc Nạp che chở cho tới nay có lẽ căn bản không thể trưởng thành, ngay cả cái tên Tắc Nạp Lí Tư, cũng là một loại châm chọc, nó có ý là "cái đuôi của Tắc Nạp" hoặc "theo đuôi Tắc Nạp".
Loại hiện tượng này thtậ ra thì rất thường gặp trong giống đực sinh đôi, bình thường, sẽ vứt bỏ người nhỏ yếu, để người mạnh khỏe có thể sống dễ dàng cũng là cách làm bình thường. Nhưng Tắc Nạp không cho phép.
Hắn vẫn luôn chăm sóc em trai yếu đuối, phân khẩu phần lương thực của mình cho em trai ăn, gầm thét hoặc khiêu chiến những người cùng tộc châm chọc em trai. Nhưng khẩu phần lương thực của một người chia đều cho hai người, lâu dài, Tắc Nạp cũng bắt đầu suy yếu. Khi hắn phát hiện Tắc Nạp Lí Tư muốn tìm chết, Tắc Nạp rốt cuộc quyết định mang theo em trai trốn khỏi bộ lạc, sau khi lưu lạc thật lâu, bọn họ tiến vào rừng rậm Mộ Sắc, hơn nữa may mắn gặp được đội ngũ bộ lạc Mộ Sắc đổi muối trở về, từ đó gia nhập bộ lạc Mộ Sắc, cho tới bây giờ.
Tắc Nạp là một anh trai tốt, hắn rất cường tráng, cũng có bản lãnh chăm sóc mình, nếu như không phải luôn mang theo Tắc Nạp Lí Tư, có lẽ hắn sẽ sống tốt hơn, ngay cả thời điểm theo đuổi giống cái, hắn cũng hy vọng có thể cùng với em trai.
Điều này làm cho đại đa số giống cái đều rất ghét, bởi vì thể lực của giống đực dư thừa, nếu đồng thời ở chung với hai con giống đực, dù một con trong đó hơi yếu, phần lớn giống cái cũng không chịu nổi, dù Tắc Nạp bảo đảm mình sẽ rất có tiết chế, đại đa số giống cái tự nhiên cũng chỉ tát Tắc Nạp một cái mạnh.
Điều này làm cho Tắc Nạp vô cùng khổ não, bởi vì tuổi của hắn và Tắc Nạp Lí Tư cũng không nhỏ rồi, hắn hi vọng mình và em trai đều có thể có đời sau của từng người, cho nên, sau khi phát hiện William hồ đồ lờ mờ xông vào bộ lạc, Tắc Nạp suy nghĩ một lát liền không hiền hậu ra tay chiếm lợi thế trước, hơn nữa sau khi xảo trá lấy được hảo cảm của William, còn bảo Tắc Nạp Lí Tư cũng từ từ nhích lại gần.
Dĩ nhiên, hiện tại thiếu gia William đáng thương hoàn toàn. . . . . Không biết. . . . .