Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 61: Chương 61




Trong bộ lạc có muối, lại có đám thỏ khai khẩn được mấy mảnh đất lớn dưới sự hỗ trợ của người thú cường tráng, bộ lạc Mộ Sắc ở chỗ thâm sơn cùng cốc rất nhanh giàu có lên, cuộc sống của mọi người ở trong một hai tháng ngắn ngủn đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bộ lạc Mộ Sắc dù sao cũng cư ngụ ở đồng bằng phù sa, mùa mưa hàng năm mang đến tử vong đồng thời cũng đem đến đất đai phì nhiêu, các cây nông nghiệp và cây thuốc trồng xuống đều mỗi ngày mỗi lớn, đám thỏ thiếu chút vui mừng ngoác cả miệng, gương mặt luôn ửng hồng.

Bọn họ cũng hài lòng với cuộc sống bây giờ, trước kia, bọn họ mặc dù cũng am hiểu trồng trọt, nhưng dù sao lực chiến đấu của cá nhân thật sự quá yếu, không thể không xây bộ lạc ở trong khe núi, không có phương tiện lấy nước không nói, một khi có gió thổi cỏ lay, bọn họ còn không thể không buông tha thành quả thật vất vả trồng ra để cả tộc di chuyển. Dã thú hung mãnh, người thú khác, tất cả đều là kẻ địch của bọn họ, cả ngày bọn họ đều sống ở trong hoảng sợ, nhát gan đến mức lúc nào cũng có thể từ trên giường nhảy dựng lên, nắm cái túi trên giường lên bỏ chạy. Mà bây giờ, có người thú cường tráng ở bộ lạc Mộ Sắc bảo vệ, thu hoạch quả thực là tăng lên gấp mấy lần.

Hôm nay, Lý Mộ Tư mới vừa đẩy cửa ra, chuẩn bị hoạt động cái bụng đã to như trái bóng một lát, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ sinh nở có thể tới bất cứ lúc nào, không ngờ lại rơi vào biển hoa.

Trên gương mặt hơi tiều tụy của William hiện lên vẻ đau đớn, nhanh chóng dời đi tầm mắt rơi vào trên bụng to của Lý Mộ Tư, lúc này mới nổi lên thâm tình ở trong bụi hoa, sau đó tay cầm một bó hoa dại đi tới chỗ Lý Mộ Tư.

Rốt cuộc là hoa hoa công tử nổi danh, dù tiều tụy thế nào đi nữa, chỉ cần không rối bù, hắn vẫn có tư chất đủ khiến phụ nữ chủ động dán lên. Mặc dù chỉ có thể mặc quần áo thô ráp làm từ quả ma khiến William mắng vô số lần trong lòng, nhưng vì không để ngực trần như mấy giống đực khác, William rốt cuộc vẫn đón nhận hình tượng hôm nay của mình, cùng sử dụng tiêu chuẩn thưởng thức cao hơn thế giới này của hắn để tạo ra bộ dáng hào phóng đơn giản, sau đó liền không ngờ được các giống cái theo đuổi.

—— ngoài định mức nói một câu, William lại còn vì vậy, đáng chết trở thành bạn tốt trong mắt tất cả giống cái ở bộ lạc, hơn nữa lấy được đánh giá "Mặc dù tính khí không tốt lắm, nhưng đích xác là một giống cái rất biết làm đẹp". Thậm chí ngay cả những người thú thô lỗ kia đều âm thầm bóp cổ tay, vì sao tài năng lấy lòng giống cái như thế lại không thuộc về họ

*%$! Rõ ràng hắn đã nói vô số lần mình là một người đàn ông, tại sao mấy tên gay kia cứ dùng ánh mắt bao dung lại tỏ vẻ "đừng làm rộn nữa" nhìn hắn?

Mặc dù càng nghĩ càng phiền não, nhưng William rốt cuộc vẫn chưa phải tới dị giới hai ba tháng đã quên sạch lễ nghi quý tộc từ nhỏ hun đúc ra ngoài, hắn ưu nhã bước dài tới chỗ cách Lý Mộ Tư không tới một bước, sau đó cúi đầu, sử dụng con ngươi xanh như biển của hắn thâm tình nhìn Lý Mộ Tư: "Hi, tiểu thư xinh đẹp, có thể nhận lấy tâm ý của tôi không?"

"Được, cám ơn." Lý Mộ Tư phản ứng gọn gàng đến khiến William ngạc nhiên.

Lý Mộ Tư đã nín cười kêu mấy người thú đã vây xem từ sớm, xin bọn họ giúp đưa những bông hoa này tới chỗ Tát Tư.

Các người thú không nói hai lời, hấp ta hấp tấp thu lại hoa cỏ liền xông đến phòng Tát Tư, thậm chí còn có người thú giành đến đánh nhau tùm lum, phát ra âm thanh ùng ùng —— a, phải biết, từ việc bảo vệ giống cái yếu đuối, nếu như giống đực nào không được cho phép mà tiến vào phòng của giống cái, thì chờ đợi hắn tuyệt đối là nanh và chân của giống đực trong cả bộ lạc —— chúng ta có thể cho rằng đây là kỷ luật sắt, cũng có thể cho rằng đây chỉ đơn giản là lòng ghen tỵ của sinh vật giống đực.

Đừng tưởng rằng chỉ có phụ nữ mới hay ghen ╮( ̄▽ ̄)╭

Lý Mộ Tư quay đầu lại, dùng ánh mắt thương hại nhìn William đã ngây người, đồng tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, thuận tiện nhận lấy luôn bó hoa duy nhất hắn còn cầm trong tay.

"Anh nhất định đã hỏi Lạc Nhỉ chỗ hái hoa phải không?"

Vẻ mặt sa sút tinh thần của William chuyển thành kinh ngạc.

Lý Mộ Tư liếc mắt nói: "Tôi nghĩ, có lẽ không ai nói cho anh biết Lạc Nhĩ là anh trai của Ma Da? Sẽ không có ai làm anh trai ruột lại giúp người khác cướp vợ của em trai."

"A, quên nói với anh, những hoa cỏ anh hái về đều là một số thuốc men và hương liệu thường dùng." Lý Mộ Tư bao hàm đồng tình bồi thêm một câu, "Dĩ nhiên, bọn chúng cũng xác thực rất đẹp, tôi rất thích, thật là tôi vất vả anh rồi, nhiều như vậy, nhất định từ buổi tối hôm qua đã bắt đầu bận rộn?"

Thấy đã đả kích William lảo đảo muốn ngã, Lý Mộ Tư quyết định không kích thích hắn nữa, không tiếp tục nói mấy lời trắng trợn như "Tôi biết rõ anh vì sao muốn theo đuổi tôi, bởi vì có lẽ anh đã phát hiện, tôi là người phụ nữ duy nhất ở nơi này".

Đáng thương William, tôi chịu đựng một Ma Da đã cảm thấy rất cố hết sức, anh lại còn phải chơi 3P với cả hai anh em một lúc, ách, tôi chỉ có thể đồng tình anh trên tinh thần.

Lý Mộ Tư không hiểu sao lại cảm thấy dễ chịu —— để cho anh cả người phụ nữ có thai cũng không bỏ qua! Khi dễ anh nha ngựa đực!

Ngựa đực phải bị trừng trị!

Lý Mộ Tư từ từ tại trong bộ lạc tản bộ, Bảo La ở bên người cô cùng với cô.

Cô có thai, thân thể càng ngày càng nặng nề, cô không biết tình huống dị chủng kết hợp như mình, đứa bé rốt cuộc sẽ thai nghén bao lâu, cho nên chưa bao giờ dám khinh thường, nhưng vẫn kiên trì rèn luyện mỗi ngày —— cô còn chưa muốn mình chết trong lúc sinh con bởi vì nơi này thiếu thốn điều trị chữa bệnh.

Vào lúc này, cha của đứa bé nên ở cạnh cô, nhưng Ma Da dù sao phải gánh chịu trách nhiệm của một giống đực, cho nên thường cách một đoạn thời gian phải đi ra ngoài săn bắt. Hơn nữa, cũng không ai biết một lần săn đuổi rốt cuộc sẽ phải cần bao nhiêu thời gian, có lẽ một ngày, có lẽ ba bốn ngày nói cũng không chừng.

Mặc dù năm nay có kỹ năng trồng trọt của đám thỏ ủng hộ, theo đề nghị của Lý Mộ Tư, bộ lạc đã bắt đầu thử nuôi nhốt con mồi, nhưng con mồi luôn có dã tính khó thuần, trước mắt tiến triển cũng không tốt lắm, giống như rất nhiều trẻ em bắt chim sẻ hoặc chim sẻ con để nuôi, nhưng có rất ít người có thể thành công nuôi lớn bọn chúng.

Đội đi săn lên đường thời gian nhất định sớm, thường thường trời còn chưa sáng. Nhưng Ma Da chưa bao giờ làm ồn khiến Lý Mộ Tư tỉnh lại, chỉ biết hôn hôn gương mặt của cô rồi đạp bóng đêm hội hợp với đồng bạn, sau đó rời khỏi bộ lạc. Nhưng Ma Da không giống mấy người thú tùy tùy tiện tiện khác, hắn mặc dù trầm mặc ít nói lại hết sức tỉ mỉ, đã sớm phát hiện Lý Mộ Tư mang thai mệt mỏi hơn các giống cái khác, cho nên, hắn cố ý tìm Bảo La, cố ý đổi thời gian săn bắt của mình và Bảo La, xin Bảo La chăm sóc Lý Mộ Tư trong thời gian hắn rời khỏi —— tính tình cảu Bảo La và tám cái xúc tua đều làm Ma Da tin tưởng, y là người tốt nhất ở bên cạnh cô khi hắn không có ở đây.

Về phần Tư Nạp Khắc, mặc dù hắn tin tưởng tên kia vẫn rắp tâm không tốt với Lý Mộ Tư như trước, nhưng hắn cũng khẳng định, để một tên dường như vĩnh viễn cũng không trưởng thành ở cạnh thật là nguy hiểm, không để hắn đi trêu chọc Lý Mộ Tư đã có cái bụng bầu rất to mới là lựa chọn đúng nhất.

Bị đoạn thời gian trở thành Đọa Lạc Giả trước kia ảnh hưởng, Bảo La cho tới bây giờ đều không phải là một giống đực tự tin, hắn sẽ len lén làm rất nhiều rất nhiều việc vì giống cái mình thích, nhưng mặt đối mặt lại ngay cả một lời lấy lòng cũng không nói ra được. Tựa như trước mắt như vậy, rõ ràng một ngày trước mỗi lần có cơ hội ở bên cạnh Lý Mộ Tư, hắn đều kích động đến ngủ không ngon giấc, thậm chí nghĩ xong những lời nên nói với Lý Mộ Tư ngày hôm sau, nhưng khi hắn thật sự đi tới bên cạnh Lý Mộ Tư, hắn lại chỉ biết thỉnh thoảng cười trộm, có vẻ cực kỳ xấu hổ —— hắn luôn thoả mãn với một chút xíu ngọt ngào mà thật sự không tính là ngọt ngào.

Lý Mộ Tư có biết Bảo La có hảo cảm với cô hay không? Đó là khẳng định! Bảo La biểu hiện thật sự quá rõ ràng rồi.

Nhưng với tính tình của Bảo La, trước khi kích thích ra tình yêu của phụ nữ, luôn rất dễ dàng khơi dậy tình yêu của mẹ. Lý Mộ Tư cũng rất bất đắc dĩ, huống chi quan niệm của cô rốt cuộc có chút không giống các người thú, đợi cô suy nghĩ đến tám cái xúc tua giấu ở nơi nào. . . . Lý Mộ Tư liền không nhịn được cúc hoa căng thẳng: so với "Cái chân thứ 3" mạnh khỏe của Ma Da, mấy cái này hiển nhiên đáng sợ hơn nhiều!

Con đường tản bộ mỗi ngày của Lý Mộ Tư là từ bộ lạc đến đầm Hắc Thủy, lại trở về bộ lạc. Đường cũng không xa, vừa vặn với một bà bầu như cô. Bảo La đã quen thuộc đoạn đường này rồi, hắn thậm chí biết con đường này phải đi bao nhiêu bước, bởi vì mỗi ngày hắn đều đi qua đi lại.

Hắn không muốn đi hết rất nhanh, cho nên khi đến đầm nước thì Bảo La đề nghị: "Mộ Tư, nghỉ ngơi một chút đi."

"Bảo La anh muốn vào trong đầm nước bơi một vòng à?" Lý Mộ Tư cười ngồi vào trên tảng đá bên bờ đầm.

Tảng đá kia rất bằng phẳng, ngày thứ nhất Lý Mộ Tư tản bộ tới đây còn chưa có, nhưng ngày thứ hai lại có. Cô dĩ nhiên biết là ai để ở chỗ này, nhưng hai người đều không có nói toạc.

Bảo La xin lỗi gãi gãi đầu.

Bởi vì hắn là người thú sống dưới nước, cho nên cần thỉnh thoảng xuống nước bơi một vòng bổ sung dưỡng khí, giống như bổ sung năng lượng vậy đó. Mà hắn tham luyến thời gian ở chung với Lý Mộ Tư, cho nên mỗi lần cũng đều cố ý dùng cớ này kéo dài thời gian.

Bảo La xấu hổ cười, ừ một tiếng.

Hắn không rõ lắm Lý Mộ Tư có biết tính toán của hắn không, nhưng Lý Mộ Tư chưa từng trách hắn, cho nên hắn cứ vui vẻ tiếp tục.

Bảo La quay lưng đi, cởi váy da thú bên hông xuống, sau đó nhảy vào trong đầm nước.

Lý Mộ Tư trên bờ cười híp mắt nhìn, đã hoàn toàn quen với trình độ bại lộ này, thậm chí, ngay từ đầu, cô lại còn vì Bảo La không cởi ra mà âm thầm cười trộm một chút —— được rồi, cô hoàn toàn đã không có hạn cuối rồi, chỉ là, nếu như người nào cũng gặp qua nhiều n"Kẹo que" và "cá vàng" như cô, cũng sẽ từ một Loli biến thành bà dì!

Vóc người của Bảo La không mấy cường tráng khiến Lý Mộ Tư cảm thấy không khó tiếp nhận loại này. Mặc dù cũng cao hơn 2m3, nhưng có lẽ do là người thú sống dưới nước, bắp thịt của hắn không hề to lớn khoa trương, mà là cân xứng bền chắc giống như quân nhân, lại thêm da trắng non mềm bóng loáng, Lý Mộ Tư cảm thấy, nếu như không phải do chiều cao kinh khủng của hắn, Bảo La càng giống như một thiếu niên mềm mại non mịn.

Thưởng thức mỹ nhân đi tắm thật sự là một việc vui!

Lý Mộ Tư mặt ngoài bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng nói vài câu với Bảo La chỉ lộ một cái đầu ra khỏi mặt nước.

"Lại nói, Bảo La, tôi vẫn có một vấn đề rất tò mò, nhưng vẫn ngại hỏi anh." Lý Mộ Tư đột nhiên nhăn nhó.

"Ah? Vấn đề gì? Không sao, Mộ Tư hỏi đi, chỉ cần anh biết rõ, nhất định sẽ nói với em." Bảo La đang ở cách bờ không xa bơi qua bơi lại, không thèm quan tâm Lý Mộ Tư rốt cuộc muốn hỏi cái gì, cũng đã đồng ý, còn quay đầu nở nụ cười với Lý Mộ Tư, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề.

Lý Mộ Tư chậm rãi dời tầm mắt, cố làm vẻ nghiêm chỉnh ho một tiếng, nói: "A, như vậy, vậy tôi liền hỏi."

"Ừ." Bảo La lộ vẻ tò mò.

"Là. . . . Anh không phải có tám cái xúc tua sao? Cái đó. . . . Tôi muốn hỏi. . . . . . Hình như không nhìn thấy mấy vật có hình côn khác? Tám cái tay của anh thỉnh thoảng cũng có thể ấy ấy à? Ha ha ha, trước kia thường thấy loại đó trong truyện tranh, sau đó ấy ấy, cho nên thật tò mò!"

Lý Mộ Tư lúng túng gãi mặt, nghĩ thầm, tôi tò mò đã lâu rồi, thật sự muốn hỏi vô cùng. Nếu như xúc tua thật có thể dùng ấy ấy, có thể quơ múa đẩy lùi quân địch, đó không phải cường đại nhất, mạnh mẽ nhất trên đời này, không sợ con khỉ trộm đào rồi sao?

Bảo La há to mồm ngây người, sau đó gương mặt nhanh chóng đỏ lên, thiếu chút nữa chìm xuống đáy nước.

"Ưmh. . . . Việc này. . . . . Việc này. . . . Quả thật. . . . . ." Bảo La lắp bắp, mắt quả thật không biết nên nhìn chỗ nào, giống như phụ nữ đàng hoàng bị người ta đùa giỡn.

Là một giống đực, hắn thật sự không có chuẩn bị tâm lý bị giống cái đùa giỡn, cho dù có, chuyện như vậy cũng nên do giống cái hung dữ như Lạc Nhĩ làm ra chứ?

Bảo La cảm thấy, có lẽ là đầu của hắn sắp bị những lời này đánh cho bất tỉnh rồi, hình tượng của Lý Mộ Tư ở trong lòng hắn có chút lảo đảo muốn ngã.

Đang lúc này, một làn sóng vô hình từ dưới nước truyền tới, Bảo La đang hoảng loạn chỉ cảm thấy đầu ông ông, trong nháy mắt đau đớn giống như nổ tung. Hắn còn chưa gọi ra, làn sóng này đã lướt qua hắn, nhanh chóng khuếch tán về phía bộ lạc Mộ Sắc.

Cũng không biết có phải đặc biệt chăm sóc không, Lý Mộ Tư chỉ ở cạnh làn sóng, bị ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng tình trạng cơ thể không bằng người thú nên cô vẫn hoa mắt, phịch một tiếng chìm vào đầm nước.

Bảo La đang lâm vào mất hồn bị âm thanh của sóng nước thức tỉnh, vậy mà, khi hắn mạnh chống cái đầu đau nhức nhìn sang thì lại chỉ nhìn thấy một cái đuôi to màu bạc vung trên mặt nước, bóng dáng của Lý Mộ Tư đã nhanh chóng biến mất.

"Người cá!" cặp mắt Bảo La nhanh chóng đỏ lên, bọt sóng trên mặt nước cuốn một cái, thú khổng lồ chi mềm nhiều chân xuất hiện ở trong đầm nước, sau đó lập tức đuổi theo xuống nước.

Các người thú ở bộ lạc Mộ Sắc bị làn sóng này ảnh hưởng nên đuổi theo, thì chỉ thấy một xoáy nước khổng lồ còn lại trên mặt nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.