Chết bà ràu..uu!
Tay chân người thú thật mau!
Giống như là muốn chứng minh lời của mình, Ma Da khò khè khò khè liền cởi sạch mình hết, trần truồng đứng ở trước mặt Lý Mộ Tư, đung đưa cái thứ to lớn "Chất lượng thắng được số lượng".
Lý Mộ Tư: ". . . . . ."
Trừng ai đó mang thai!
Lý Mộ Tư cùng cực không cách nào, chỉ có thể trừng mắt đứng đấy, cố gắng lấy ra khí thế mạnh mẽ.
Đáng tiếc, quân tử từ trước đến giờ luôn ngay thẳng, chỉ có tiểu nhân mới giấu tiểu JJ —— cỡ lớn như của Ma Da, thì vô luận cỡ nào cũng không giấu được rồi!
Cho nên, Ma Da chỉ nhíu mày, ngược lại mở rộng chân ra ngồi xuống, phách lối hướng về phía Lý Mộ Tư, trong cổ họng phát ra âm thanh hồng hộc hồng hộc, giở trò lưu manh rất rõ ràng.
Tôi tôi tôi. . . Chết bà ràu..uu a! Là một giống cái có rất nhiều bạn tốt hậu thuẫn (mặc dù những bạn tốt này đều là đàn ông), nếu cứ bị một người thú thao từng như thế, vậy. . . . Cô liền tự treo trên cành đông nam cho rồi!
Lý Mộ Tư học bộ dạng Lạc Nhĩ, nhẹ nhàng, nhếch một bên khóe mắt lên, khinh miệt hừ một câu: "Gần đây em thích đàn ông dè dặt."
Sau đó nhanh nhẹn xoay người, che giấu toàn bộ gương mặt đang nóng đỏ —— má nó! Tự nhiên ra vẻ gian phu dâm phụ trắng trợn thế làm gì, thật đúng là khiêu chiến!
Ừ, nói rõ nhé, chị không phải người tùy tiện đâu đó!
Vừa nghĩ như thế, Lý Mộ Tư lập tức tự hào ưỡn ngực —— đàn ông mà, dù là người thú, cũng nhất định phải cho hắn chút cảm giác bị áp bức! Nếu không sẽ thật sự cho rằng chị dễ nhào nắn!
Hừ hừ! Bây giờ đừng có nói chị NP, trùng hôn cũng không phạm pháp đâu! Còn dám giở trò lưu manh với chị! Ngày khác sẽ để anh có một phần trong N phần! Hừ!
Anh em bánh ngọt đang chơi đùa với nhau bên cạnh tò mò nhìn tới đây, không hiểu sao mặt của cha mình đột nhiên đen sì.
Cửa gỗ trong nhà chợt bị người ta đụng vỡ cái rầm, Tắc Nạp Lí Tư xông tới giống như trận gió, hai mắt sáng trong, huơ tay múa chân một hồi, lại lớn thở hổn hển nói không rõ ràng, cuối cùng dứt khoát dậm chân một cái, kéo Lý Mộ Tư bỏ chạy.
Mặt của Ma Da đang bị lời nói có ý đồ vượt tường rõ ràng của Lý Mộ Tư trấn áp liền đen đến thiếu chút nữa bốc khói.
Lý Mộ Tư bị Tắc Nạp Lí Tư kéo đến một sườn núi nhỏ bụi bẩn, chỉ thấy bột núi còn bốc hơi nóng đang bày trên mặt đất.
Lý Mộ Tư cẩn thận bắt lấy một ít bột bụi bẩn chà xát, xoa xoa, ngay sau đó mặt vui mừng quay đầu, nhìn về phía Tắc Nạp Lí Tư ngu toét miệng, ngay sau đó hoan hô một tiếng nhảy dựng lên, ôm lấy một cánh tay của Tắc Nạp Lí Tư liền cười lớn: "Anh thật lợi hại! Anh thật sự làm ra được rồi! Anh làm ra xi măng rồi!"
Lý Mộ Tư đã vận dụng trí nhớ của mình, làm một phụ nữ xuyên qua, cô rốt cuộc có thể mang đến một vật có ích cho bộ lạc.
Ca hát khiêu vũ, ngâm thơ đối câu? Hờ, làm một giống cái, cô không cần biết mấy thứ này, chỉ cần chuẩn bị những kỹ năng thiên phú của Mary Sue;
Tạo thủy tinh? Chậc, ở đại lục người thú này, cái thứ đồ dễ bể chỉ có thể đứng xa nhìn không thể khinh nhờn kia, sợ rằng thật đúng là không có giá trị gì;
Về phần tạo hỏa dược? Mặc dù chỉ cần là học sinh từng học trung học phổ thông đều biết ba loại nguyên liệu chế hỏa dược, nhưng làm ra chỉ được hỏa dược đen có uy lực rất yếu, cũng không phải là ni-tơ-rô gly-xê-rin, cô rất hoài nghi, y cư tốc độ phản ứng của các người thú và năng lực chống cự sau khi hóa thú, món đồ kia rốt cuộc có thể có bao nhiêu tác dụng;
Vì vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cô mới đột nhiên phát hiện, làm một phụ nữ xuyên qua, cô cư nhiên rất vô năng, chỉ có thể tạo ra xi măng - thứ có tác dụng lớn. Mà cô vừa nói tác dụng của xi măng với Tát Tư, Tát Tư liền rất động lòng.
Phải biết, tại sao trừ mấy bộ lạc lớn ra, chưa từng có bộ lạc khác dám tiến vào địa phương thức ăn phong phú như bình nguyên Ngải Mễ Á đây? Trừ sự uy hiếp từ mấy bộ lạc lớn, mãnh thú sinh sôi nẩy nở trên bình nguyên Ngải Mễ Á quá nhanh, bộ lạc nhỏ thiếu hụt người, không có cách nào chống đỡ tất cả loài thú lớn nhỏ cũng là một nguyên nhân.
Thử nghĩ xem, nếu như bộ lạc Mộ Sắc thật có thể tạo ra xi măng, đến lúc đó năng lực phòng ngự và tốc độ xây dựng của bộ lạc cũng có thể lật lên mấy phen, dĩ nhiên là có thể đứng vững gót chân ở bình nguyên Ngải Mễ Á.
Cho nên, Tát Tư cũng mạnh mẽ ủng hộ chí khí do Lý Mộ Tư phát ra. Chỉ là, nguyên liệu xi măng mặc dù rất dễ tìm, Lý Mộ Tư cũng không thể nhớ tỷ lệ cụ thể để pha trộn mấy nguyên liệu đó, cho nên còn chuyện này cần thử mấy phen mới được.
Loại công việc dùng thể lực vừa nóng vừa mệt này, Lý Mộ Tư làm thật sự khổ cực, thật may là có Tắc Nạp Lí Tư - người thú nhiệt tình yêu thương công việc kỹ thuật này đã giúp cô.
Cũng may mà trên bình nguyên Ngải Mễ Á có thức ăn phong phú, không giống rừng rậm Mộ Sắc trước kia, dù là chia sẻ lao lực cá biệt như Tắc Nạp Lí Tư, cũng không khiến bộ lạc thiếu hụt người săn bắt, nên Tắc Nạp Lí Tư cứ từ từ thử. Nhưng Lý Mộ Tư không ngờ hắn sẽ làm nhanh như vậy.
Lý Mộ Tư kích động không ngừng nhảy về phía trước, cố gắng chụp bả vai Tắc Nạp Lí Tư, không chút nào chú ý tới hành động của mình có vẻ buồn cười cỡ nào.
Mặc dù phần lớn đều là công lao của Tắc Nạp Lí Tư, nhưng cũng không thể ngăn cản người nghĩ ra như cô kích động —— chúng chị em gái rốt cuộc cũng có vẻ giống phụ nữ xuyên qua!
Tắc Nạp Lí Tư ngượng ngùng cười, rất là tự nhiên cúi người xuống, khiến Lý Mộ Tư có thể nhẹ nhõm vỗ tới bờ vai của hắn. Nhưng khóe miệng cũng càng ngày càng nhếch lên, khiến trong dáng vẻ ngượng ngùng trước giờ của hắn, rốt cuộc thêm một chút tự hào —— xem, hắn cũng không phải Tắc Nạp Lí Tư gầy yếu, cái gì cũng không biết, chỉ có thể dựa vào anh trai nuôi sống, hắn cũng có thể, cũng có thể vì bộ lạc làm một số chuyện mình có thể đấy!
Hắn dịu dàng nhìn chăm chú vào Lý Mộ Tư đang treo trên một cánh tay của hắn lắc tới lắc lui, trong lòng có chút nhu hòa —— nếu như không nhờ Lý Mộ Tư, hắn có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội, làm ra một chuyện có công lớn với bộ lạc như vậy.
Khi hai người thâm tình nhìn nhau, sau lưng hai người đồng thời cơ hồ vang lên một tiếng ho khan nặng nề.
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ma Da và Uy Liêm dùng gương mặt sắc thối thúi nhìn hai người họ.
"Ha ha."
"Ha ha."
Hai người đồng thời buông đối phương ra, nhưng ánh mắt cũng không không biết xấu hổ liếc nhau một cái, trong lòng đều dâng lên chút tình cảm như bạn cùng làm cách mạng —— không phải có câu này sao? Giao tình bền chắc nhất, khái quát cũng liền bốn câu này: cùng nhau qua cửa sổ, cùng nhau măm măm kỹ nữ, cùng nhau chia đồ, cùng nhau cản súng.
Dầu gì, chúng ta cũng đã bị người ta dùng đôi mắt "chơi gái" nhìn chằm chằm mà?
Lý Mộ Tư cười xấu xa.
Ma Da lại cắn hàm răng vang kẽo kẹt: nếu như hắn bị Bảo La đánh bại, hay dù bị cái tên như Tư Nạp Khắc đánh bại, hắn cũng không lời nào để nói. Ai bảo đây vốn chính là thiên tính của người thú đây? Mặc dù hắn có dục vòng độc chiếm mạnh như các người thú khác, nhưng tuyệt sẽ không không tuân theo quy tắc ở giữa người thú, chỉ cần Lý Mộ Tư lựa chọn người thú khác, dù là không muốn, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn buông tay, nhưng tại sao có thể là Tắc Nạp Lí Tư?
Mọi người đều biết, Tắc Nạp Lí Tư gầy yếu, khiếp đảm, không có chút nào như người thú, đừng nói nuôi sống giống cái, nếu như không có Tắc Nạp trợ giúp hắn, chỉ sợ hắn ngay cả mình cũng nuôi không sống. Giống cái có quan hệ nóng bỏng với mình bị người thú như thế cướp đi, quả thực là một loại vũ nhục!
Ma Da hận hận nhìn chòng chọc Lý Mộ Tư một cái, thầm nghĩ loại hình này mà là dè dặt? Ánh mắt gì chứ!
Vì vậy không nói lời gì, ôm Lý Mộ Tư đi.
Lý Mộ Tư bị xách giống như con chim cút, cũng không quên len lén phất tay một cái với Tắc Nạp Lí Tư.
Chỉ thấy Tắc Nạp Lí Tư cũng len lén cười với cô, sau đó lắc đầu lập tức vẫy đuôi tới gần Uy Liêm. Uy Liêm lại rầm rì xoay xoay vặn vặn đạp hắn mấy đá, đạp đến mặ hắn nở hoa đào, mặt dâm đãng, thật dâm đãng. . . .
. . . . . Cái tên thấy sắc quên bạn!
Bộ lạc Mộ Sắc làm ra xi măng, dựa theo thể lực mạnh mẽ của các người thú, rất nhanh liền làm ra bức tường rào bê tông cao to vòng quanh bộ lạc. Cao khoảng năm mét, rộng hơn hai mét, đứng vững trên bình nguyên Ngải Mễ Á, giống như một pháo đài chắc chắn.
Tường rào dầy vậy, dù là Cách Lãng - người mạnh mẽ nhất mà Lý Mộ Tư từng gặp đánh một quyền, cũng chỉ có thể tạo ra một cái hố nhỏ, không có cách nào tạo thành tổn hại với cả bức tường.
Mà đặc tính của xi măng là giúp cái hố nhỏ đó tu bổ rất nhanh.
Thứ này khiến bộ lạc Bạch Hổ liên tục xưng thần kỳ. Biết xi măng do một người sinh đôi tạo ra, người cao to Cách Lãng trực tiếp liền rống lên: "Sinh đôi? Loại rác rưởi đó lợi hại như vậy?"
Trong nháy mắt sắc mặt Lý Mộ Tư liền khó coi —— má nó! Hai bé bánh ngọt nhà cô cũng là sinh đôi đó nha! Ai quy định sinh đôi nhất định sẽ vô cùng yếu? Cái loại trong óc chỉ có bắp thịt như mấy người, không có biện pháp cảm nhận được sức mạnh của suy nghĩ và trí khôn!
Lý Mộ Tư dùng ánh mắt tội lỗi nhìn Cách Lãng, Cách Lãng bị nhìn đến khó hiểu sờ lỗ mũi.
Chỉ là, có xi măng ra đời, cuộc đàm phán của Tát Tư và bộ lạc Mộ Sắc lập tức có tiến triển rất lớn. Bộ lạc Bạch Hổ rốt cuộc đồng ý di chuyển đến gần bộ lạc Mộ Sắc, dù sao, dù bộ lạc to như họ có thể chống lại rất nhiều loài thứ khác, nhưng cũng không muốn hi sinh vô ích.
Mục tiêu thành lập ngôi thành người thú của Tát Tư rốt cuộc bước ra bước đầu tiên, dựa vào sức quyến rũ của Hương Nại Nhi và xi măng —— chuyển phát không tốn sức, không gói hàng, chỉ có thể bán cho người chung thành!
Mà sau khi bộ lạc Bạch Hổ dời tới đây, Tát Tư cũng rời khỏi toàn thành người thú Á Đặc Lan Đế Tư to lớn chung với mấy người thú khác, bắt đầu hành động thuyết phục những người thú khác của hắn
Á Đặc Lan Đế Tư. . . . . .
Trước khi rời đi, Tát Tư đứng ở trong ánh mặt trời, nhìn tòa thành mới mẻ, cao cao đứng vững trên bình nguyên Ngải Mễ Á, nhìn các người thú và giống cái bận rộn qua lại trong thành, phẩy phẩy cái mũ của mình. Mà Ân Lợi Nhĩ, trước sau vẫn đứng ở sau lưng hắn.
Tòa thành này, mặc dù là tâm huyết của hắn, giấc mộng của hắn, nhưng tên gọi lại do Lý Mộ Tư đặt. Bởi vì ở trong một năm ngắn ngủi này, Lý Mộ Tư đã thúc mười mấy người thú, nên có danh tiếng là thánh giống cái, có địa vị vô cùng cao trong lòng của các người thú.
Dĩ nhiên, Tát Tư biết, trong này ít nhiều cũng nhờ vị tộc trưởng Thái Cách của bộ lạc Bạch Hổ cổ động, bởi vì, Lý Mộ Tư cho dù có danh tiếng cao hơn nữa, trừ mỗi tháng một lần buôn bán Hương Nại Nhi có thể tiếp xúc đến thanh niên của tộc Bạch Hổ, thì thường ngày cũng chỉ còn lại một cái bóng ảo, vô luận như thế nào cũng không thể có uy vọng như hắn, nhưng có thể giúp hắn làm suy yếu danh vọng của mấy thầy tế dùng danh hiệu thú thần làm mưa làm gió, cớ sao mà không làm?
Đây cũng thật là một vị thủ lĩnh dã tâm bừng bừng lại quả quyết anh minh!
Tát Tư cảm khái nghĩ đến, sau đó đội cái mũ thông khí, xoay người rời đi.
Thành Á Đặc Lan Đế Tư của hắn còn quá nhỏ, xa xa không có đạt tới kích thước tòa thành trong cảm nhận của người thú, hắn còn có con đường của mình phải đi.
Hắn muốn đoàn kết tất cả người thú lại, để cho bọn họ sống cùng nhau, để cho lực lượng của bọn họ ngưng tụ chung, cùng đối kháng những lực lượng tự nhiên nguy hiểm trên đại lục này.
Hiện tại, hắn phải đi thuyết phục những bộ lạc nhỏ kia, khiến bọn họ dời đến Á Đặc Lan Đế Tư. Hắn tin tưởng vậy sẽ không quá khó khăn, hắn ước lượng cái hộp trong ngực —— đó là cái hộp có khóa mà Lý Mộ Tư dùng gỗ mềm đặc biệt chế tạo, tính phong kín tương đối tốt, có thể giữ Hương Nại Nhi thời gian dài.
Dĩ nhiên, loại vật này trừ vài người trong bộ lạc Mộ Sắc, người khác đều không biết, nếu không, lực lượng ngưng tụ ở Á Đặc Lan Đế Tư sẽ lập tức tan hết.
Bộ lạc càng nhỏ, giống cái cũng càng thiếu, rất thiếu, bởi vì bọn họ không có năng lực bảo vệ tài sản trân quý như thế. Cho nên, bọn họ mới không dám đến gần bộ lạc lớn, chính là sợ bộ lạc lớn sẽ đoạt đi giống cái của bọn họ.
Chính vì vậy, bộ lạc nhỏ bình thường đều bị Đọa Lạc Giả uy hiếp, tựa như bộ lạc Mộ Sắc ban đầu. Tin tưởng, chỉ cần bọn họ thấy được lực lượng của Hương Nại Nhi, nhất định sẽ đồng ý dời đến Á Đặc Lan Đế Tư. Mà có bộ lạc Bạch Hổ đang có hiệp định với bộ lạc Mộ Sắc trấn giữ, nấy bộ lạc nhỏ từ từ dời vào thì cũng sẽ không mang đến phiền toái cho Á Đặc Lan Đế Tư.
Mà chờ bộ lạc nhỏ dung nhập vào Á Đặc Lan Đế Tư từng chút rồi, thì khi lực lượng của Á Đặc Lan Đế Tư càng ngày càng lớn mạnh, hắn tin tưởng, một ngày nào đó, hắn sẽ có lực hướng để mời những bộ lạc lớn kia.
Ngày đó, sẽ không quá xa . . . . . .
Á Đặc Lan Đế Tư, tòa thành hy vọng của chúng ta. . . .