Mạc Phỉ vừa mở mắt ra,
liền phát hiện Tiêu Duyệt đang “hành hung” mình. Bàn tay hắn hết lần này đến
lần khác nhéo nhéo khuôn mặt nàng.
“Ta tỉnh rồi, ngươi có thể bỏ tay ra.” Nàng đầu lông mày vì đau mà nhíu lại,
thanh âm cũng trầm hơn chút ít.
Tiêu Duyệt vừa buông lỏng tay, vừa lộ ra vẻ mặt thoải mái như thành công trải
qua cuộc chiến đấu lâu dài với chứng táo bón: “Nếu tỉnh liền ăn cháo đi.”
Hắn nói xong cũng rất lỗ mãng ôm Mạc Phỉ vào trong ngực, để cho nàng ngồi trên
đùi mình, múc một thìa cháo thổi cho nguội một chút chuẩn bị đưa vào trong
miệng nàng.
“Ta cũng không phải là ốm sắp chết, ngươi có cần thiết lao sư động chúng như
vậy không?” (lao
sư động chúng: chỉ việc sử dụng nhân lực, sức lực lớn)
“Ngươi không thích ta như vậy?” Tiêu Duyệt ngừng tay, nhíu chặt chân mày hỏi.
“Dĩ nhiên.” Mạc Phỉ bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, trên người rất tự giác
nổi lên một tầng da gà, nàng bây giờ không chịu nổi loại ánh mắt ‘nhu tình như
nước’ của nam nhân này.
Vì vậy một giây kế tiếp dứt khoát thực hiện chính sách “nói ít làm nhiều”, ra
tay muốn đoạt lấy bát cháo, đáng tiếc tư thế này khiến nàng không thể dùng hết
sức lực, hiển nhiên bị Tiêu Duyệt chiếm thế thượng phong — hắn giương một tay
lên né được, nhân tiện còn kèm theo một câu” “Ta đút cho ngươi ăn”.
“Đầu óc ngươi bị côn trùng gặm?” Thật ra thì hành động này của Tiêu Duyệt cũng
không có gì kỳ quái, chẳng qua là Mạc Phỉ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn lúc
này, sẽ liên hệ với câu nói cuối cùng của Mạc Đạo Hồn, có chút sinh nghi thôi.
“Lấy miệng đối miệng, ngươi không thích ta như vậy?” Hắn giống như hoàn toàn
không nghe thấy lời nàng, thốt ra những lời này liền ngửa đầu uống vào một ngụm
cháo lớn, trực tiếp áp xuống.
“Làm cái gì vậy?” Mạc Phỉ trừng hắn một cái, lần đầu cảm thấy hắn như một con
quái vật khổng lồ. Muốn trước khi hắn mãnh liệt tấn công liều chết giãy giụa,
đáng tiếc thân thể nàng ba ngày chưa ăn cơm, bây giờ suy yếu đến mức không chịu
nổi chút ‘mưa gió’ này.
Mạc Phỉ yếu ớt đánh một quyền vào đầu hắn, liều mạng dùng sức cũng chưa bằng
nửa điểm lực của Tiêu Duyệt.
Mặc dù đối với một nữ nhân hiện đại mà nói, bị hôn cũng có thể không tính là
cái gì, ít nhất không đến mức ầm ĩ muốn sống muốn chết, quỳ gối van xin đối
phương nhất định phải chịu trách nhiệm, dùng kiệu lớn tám người khiêng rước về
nhà. Nhưng Mạc Phỉ chính là ghét hôn nhân, ghét chạm phải tình cảm, cho nên
trong đáy lòng khinh bỉ việc có bất kỳ tiếp xúc thân mật như keo 502 với nam
nhân.
Không cam lòng trỗi dậy, cũng không biết khí lực ở đâu ra, nàng chỉ cảm thấy
tiểu vũ trụ hoàn toàn bùng nổ, ra quyền rất nặng đánh vào hạ thân của Tiêu
Duyệt. Có thể là bởi vì quá đau, cũng có thể là bởi vì quá đột ngột, Tiêu Duyệt
chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt còn đỏ hơn đèn lồng trấn Hồng
Lung, cháo loãng trong miệng toàn bộ phun thẳng vào mặt và cổ Mạc Phỉ.
Ngồi ở bên giường sặc thật lâu, hắn mới cảm giác mình còn sống trên cõi đời
này.
“Ngươi đã tỉnh?” Hai người đôi mắt to trừng đôi mắt ti hí, đồng thanh hỏi.
“Đúng vậy a, ta tỉnh.” Mạc Phỉ trước hết thu hồi tầm mắt, dùng tay áo tận lực
lau khô vết cháo trên mặt, “Vừa đúng có thể hảo hảo tắm.” Dường như trong lúc
Tiểu Bùn ở trong thân thể mình luôn luôn ngủ, không có thời gian vệ sinh thân
thể, cũng không rửa mặt. Nếu không tắm, đoán chừng có thể mở hiệu thuốc Tế
Công. (Tế
Công: nhân vật trong phim Tế Công truyền kỳ, thích uống rượu, không bao giờ tắm
rửa, làm phép bằng cách sử dụng ghét của mình)
“Nước tắm..., làm sao chuẩn bị?” Nàng tự nhiên hỏi.
“Vì sao trên mặt ngươi có cháo?” Giống như là hậu tri hậu giác, Tiêu Duyệt lúc
này mới chú ý tới. Có thể thấy được trong này có điểm cổ quái.
Mạc Phỉ cũng không muốn đem cả quá trình giải thích rõ ràng, bởi vì có thể càng
giải thích càng loạn. Nàng dùng tay chỉ chỉ xuống bát cháo ở trên giường, vẻ
mặt nuối tiếc: “Thời điểm chuẩn bị ăn, tay trơn, không cẩn thận làm đổ.”
Dĩ nhiên Tiêu Duyệt cũng nuối tiếc, dù sao trong lúc đợi nàng tỉnh, cháo này
cũng hâm nóng đến ba lần, kết quả ngay cả một miếng cũng không được ăn.
Bất quá hắn thấy rất kỳ quái, vừa rồi cháo bị đổ như thế nào và lúc nào thì
mình ngồi bên mép giường, một chút ấn tượng hắn cũng không có. Hắn xoa xoa
huyệt thái dương, cảm giác rất mệt mỏi, bỗng thở dài nói: “Ta vừa rồi có một
giấc mơ.”
Mạc Phỉ vừa nghe, tiểu thần kinh lại nhảy loạn, trực giác nói cho nàng biết,
đây nhất định có liên quan đến tên thần tiên biến thái.
Quả nhiên không vượt ra dự đoán của nàng, ánh mắt Tiêu Duyệt nhìn nàng chợt
biến đổi khác thường, dường như rất đáng thương?
Chỉ nghe hắn nói: “Là về ngươi.”
“Hmm?”
“Thân thế của ngươi.” Hắn chần chờ chốc lát.
Mạc Phỉ thử dò xét: “Thân thế vô cùng đáng thương?”
“Quả nhiên là quên rồi.” Tiêu Duyệt thương tiếc nhìn nàng, thở dài một tiếng.
“Tuổi còn trẻ, thở dài như lão già làm cái gì. Chi bằng nói thử xem, thân thế
của ta bi thảm đáng thương có đến mức kiếm được chút nước mắt của người khác
không.” Mạc Phỉ phóng đại chút ít. Dù sao khẳng định biến thái thần tiên vừa
giở trò quỷ, lời của hắn rất ảnh hưởng đến suy nghĩ của Tiêu Duyệt, mà suy nghĩ
và hành động của Tiêu Duyệt tuyệt đối ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, cho nên
cần thiết phải nghe, phải biết.
Tiêu Duyệt gật đầu, bắt đầu nói: “Ngươi nguyên là Thiên nữ, bởi vì tham dự tình
yêu nhân thế, bị phong bế tất cả trí nhớ và pháp lực, cũng bị giáng xuống làm
người phàm, lại còn trao đổi thân thế với con chó. Chẳng qua là vị tiên hữu kia
của ngươi không đành lòng thấy ngươi như thế, lợi dụng chút pháp lực duy trì bộ
dáng hình người cho ngươi, đáng tiếc năng lực không tốt, chưa tới mười hai canh
giờ thì phải trở lại thân thể của chó.” Vẻ mặt thê thảm kí, phảng phất như
không phải đang nói chuyện của người bên cạnh, mà là bi thảm chính mình trải
qua.
Mạc Phỉ cười lạnh: “Mạc Đạo Hồn ngươi giỏi lắm, đến tột cùng đùa bỡn đủ chưa?”
Tiêu Duyệt cảm thấy không hiểu nhìn nàng.
Mạc Phỉ không chỉ có khẩu khí thẳng thắn, ngay cả hành động cũng rất thẳng
thắn, tiến lên liền đánh hắn một quyền. Mặc dù thời gian quen biết không lâu,
nhưng nàng cũng rất hiểu, Tiêu Duyệt sẽ không dùng loại giọng nói và loại vẻ
mặt này để nói về thân thế của người ta.
“Lúc này tỉnh chưa? Tiểu tức phụ.” Nàng tay nắm thành quyền, chuẩn bị bất cứ
lúc nào cũng có thể biến Tiêu Duyệt thành gấu mèo. (Tiểu tức phụ:
nàng dâu nhỏ)
“Ngươi nói cái gì?!” Ba chữ cuối cùng Mạc Phỉ kia nghiêm trọng kích thích Tiêu
Duyệt. Hắn nhìn nàng, lúc này không những không có sững sờ, ngược lại còn tức
giận đến phát run, cảm giác da mặt đều căng lên.
“Nếu để ý như vậy, xem ra đã trở lại thật.” Mạc Phỉ nhảy xuống giường ngủ, nhìn
sang bên phải, phát hiện một cái chậu gỗ đặt sau tấm bình phong đơn sơ, liền
nói, “Nước tắm đi đâu lấy?”
“Đi... Đi...” Không ngờ ánh mắt Tiêu Duyệt đột nhiên trở nên dại ra, nghẹn hồi
lâu mới nói ra câu, “Có một chút vấn đề, cần tìm người xách nước cho ngươi.”
Ở hiện đại, Mạc Phỉ bị coi là “sinh vật ngoài không gian vô cùng nguy hiểm”.
Bởi vì nàng không cần suy nghĩ có thể thốt nên những câu rất khủng bố, rất buồn
nôn. Có không ít bằng hữu chính là như vậy bị sức mạnh tinh thần ẩn giấu trong
vẻ ngoài dường như điềm đạm nho nhã của nàng hành hạ tới ‘chết’.
Nhớ đã từng có một thanh niên thật tốt, thầm mến nàng hai năm lẻ tám tháng,
thời gian sắp tốt nghiệp, rốt cục dùng hết sức lực và tinh thần chuẩn bị tỏ
tình, ấp úng hỏi nàng tương lai có tính toàn gì chuyện kết hôn. Nàng nhìn cũng
không thèm nhìn hắn một cái, tiếp tục vùi đầu viết tiểu thuyết, đơn giản trả
lời: “Kết hôn làm cái gì, chờ ly hôn?”
Thật không ngờ, cuộc sống ở cổ đại này lại có thể gặp phải một đối thủ mạnh —
Mạc Đạo Hồn.
“Đầu ta có chút đau.” Tiêu Duyệt không ngừng xoa xoa huyệt thái dương, hai hàng
lông mày cũng mau chau lại, ngay cả hai người vừa nói với nhau những gì hắn
cũng không nhớ rõ, xem ra tình hình là thật rất nghiêm trọng.
“Mắt cũng có chút đau.” Hắn dùng tay dụi mắt, cảm giác càng đau.
“Nếu ngươi muốn sau này không nhìn thấy gì nữa, có thể dụi nhiều hơn.” Mạc Phỉ
không có chút ôn nhu nào nói.
Nhưng Tiêu Duyệt vẫn nghe ra ý quan tâm trong đó, cũng không tức giận: “Đi đâu
mang nước ngươi có thể nhớ được?”
“Ra cửa đi thẳng nhìn thấy lối rẽ đầu tiên rẽ phải, tiếp tục thấy lối thứ hai
rẽ trái...”
Giống như tiếng đọc sách khiến cho người ta càng thêm buồn ngủ, Tiêu Duyệt vội
vàng cắt ngang lời nàng, vẫn còn có chút lo lắng: “Ngươi tin chắc ngươi xách
được nước?”
Mạc Phỉ gật đầu một cái.
Đột nhiên, nàng mới nhớ tới không chỉ trên người nàng bị dính cháo, ngay cả
chăn đệm cũng bị dính vào chút ít. Nàng vội vàng ôm lấy Tiểu Bùn vẫn còn ở trên
đất ngủ mê man, nhét vào trong ngực hắn: “Có thứ gì ôm, đoán chừng có thể ngủ
an ổn hơn.”
Đối với dấu vết nhỏ ở trên giường, thật ra Tiêu Duyệt cũng không cảm giác gì,
lúc này chỉ lo đến mắt đang bị đau. Thật sự khó chịu, dứt khoát sờ sờ đống lông
mềm mại ấm áp đang ở trong ngực: “Đi đường cẩn thận.”
“Cũng không phải là đi xa nhà.” Mạc Phỉ nhẹ nhàng ấn hắn xuống giường, đắp kín
chăn cho hắn rồi mới rón rén tự mình cầm thùng nước ra khỏi phòng.
Gian nhà này vẻn vẹn có hai phòng, trong đó một phòng chính là phòng nàng và
Tiêu Duyệt đang ở, một phòng khác cửa bị khóa, cũng không thấy có người ra vào,
không biết đến tột cùng là người nào ở.
Nàng cười cười, sống giống như trong quỷ ốc vậy.
Mang theo thùng nước lẩm bẩm đi trên đường, gặp không ít người đã từng có thể
là giang dương đại đạo hoặc sơn dã thổ phỉ, tuy có chút hung sát nhưng cũng rất
nhã nhặn ân cần gật đầu chào hỏi. Nơi này không có bất kỳ sự phân biệt gì, mọi
người đều bình đẳng như nhau, thỏa thích hưởng thụ cuộc sống... Tuy nói Mạc Phỉ
cũng sẽ không nhàm chán đến đi tuyên dương cái tư tưởng bình đẳng này, nhưng
tình hình quá mức hài hòa này chẳng biết tại sao làm nàng có chút không quen.
Nơi muốn lấy nước là phòng tắm, cũng là nơi chuyên cung cấp nước nóng bên trong
sơn trang. Dĩ nhiên, muốn lấy nước điều kiện đầu tiên là phải trả tiền. Quản
phòng lại là Vương Bá, vẻn vẹn một đêm không thấy, hắn gầy không ít, hai bên
tóc mai toàn bộ thành tóc trắng, cả người thoạt nhìn phờ phạc mệt mỏi, hừ cũng
không hừ một tiếng, chỉ giúp nàng lấy nước.
Bởi vì sáng sớm lúc Tiêu Duyệt nói chuyện với Trương nói xằng, Mạc Phỉ chỉ nghe
được một nửa liền ngủ, cho nên cũng không biết đến tột cùng phát sinh cái gì,
ngược lại cảm thán, không nghĩ tới thực sự có người có thể u sầu mà bạc đầu sau
một đêm.
Không phải là khốn khổ vì tình chứ?
Nàng còn đang trong trầm tư, má trái liền bị người ta hung hăng nhéo một cái.
Mạc Phỉ có chút ngạc nhiên nhìn Vương Bá, nửa ngày mặt mới không thay đổi hô
lên chữ ‘đau’.
“Biết đau là tốt rồi, biết đau là tốt rồi...” Vương Bá bắt đầu liên tục lải
nhải câu này, ngay cả chữ ‘tiền’ cũng không nói một lần vội vàng đi ra khỏi
phòng, để lại Mạc Phỉ đang ngẩn người nhìn bóng lưng hắn.
Trời cao xanh biếc, hắn vĩnh viễn không thấy được.
Trên thực tế, cuộc sống là tốt đẹp chính là, đất đai phì nhiêu, đầy đủ ánh
sáng, nguồn nước dồi dào, tất cả cũng đều vì thế mà ca tụng. Nhưng luôn có
những người sống trong nước sôi lửa bỏng vì cái gọi là tình yêu, cuối cùng dấn
thân vào lò lửa tàn khốc đó, bị thiêu sạch sẽ, ngay cả tro cũng không còn.
Mạc Phỉ quyết định sẽ không làm người như vậy. Cho nên nàng quyết định từ sau
sẽ càng thêm ác liệt với Tiêu Duyệt hơn, ác liệt đến để mức làm cho cái ảo
tưởng tốt đẹp kia hóa thành bọt biển, hoàn toàn tan tành không còn dấu vết.
Nghĩ như vậy, nàng trong nháy mắt cước bộ nhẹ nhàng không ít, mặc dù thùng nước
kia vẫn hết sức nặng.
“Vị cô nương này kính xin đi thong thả, ngươi có biết Duyệt Nhi đang ở đâu
không?”
Đột nhiên xuất hiện một tiếng nói, Mạc Phỉ cả kinh, vội vàng dừng bước, còn
không quay đầu lại đã nói: “Hắn đang ngủ trong phòng.”
“Vậy ngươi biết phòng của hắn ở đâu?”
“Vừa đúng lúc ta đang đến đó.” Đều nói vô sự không lên điện tam bảo, Mạc Phỉ
suy nghĩ một chút lại hỏi: “Ngươi tìm hắn có chuyện?”
“Thật ra thì ta không nhớ đường, đã bị vây ở nơi này không ít canh giờ.” Thanh
âm kia réo rắt thảm thiết, không giống như đang giả bộ.
Mạc Phỉ chớp mắt mấy cái, chậm hừ hừ xoay người, cuối cùng nhìn rõ ràng người
trước mắt. Một phu nhân dung mạo xinh đẹp, nhìn qua bộ dáng khoảng ba, bốn mươi
tuổi, quần áo hơi có vẻ đơn bạc, nhưng khó dấu vóc người đầy đặn của nàng, hơn
nữa bộ ngực kia... Bảo đảm là cái tên sắc quỷ thần tiên kia rất thích.
“Chung quanh đây người mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là một
mống cũng không có, vì sao lại cố tình hỏi ta?” Mạc Phỉ nghi ngờ nhiều hơn.
“Ta... Ta...” Phu nhân kia như có việc khó nói, sắc mặt dần dần ửng hồng, khó
khăn phun ra một câu dưới ánh mắt chất vấn của Mạc Phỉ: “Ta sợ người lạ.”
“A a, bởi vì đều là nữ nhân, mới cảm thấy có thể nói chuyện được.” Mạc Phỉ
thuận miệng hỏi, “Ngươi là người yêu của Tiêu Duyệt?” Tiểu tử này diễm phúc
thật không cạn.
Phu nhân vội vàng lắc đầu, chỉ nói: “Để báo đáp lại, ta giúp ngươi xách nước.”
Mạc Phỉ đổ mồ hôi, từ trên xuống dưới quan sát nàng một lần, cuối cùng đánh giá
một câu: “A di, ngươi là muốn ta bị người ta nói khi dễ người yếu sao?”
Phu nhân dần dần cúi đầu, sắc mặt xấu hổ: “Cô nương, bàn về vóc người, ngươi so
với ta gầy hơn.”
“Gầy cũng không ảnh hưởng tới sức lực. Ta có thể tự xách, ngươi đi theo ta là
được.” Mạc Phỉ nhìn bộ dáng nàng cũng không giống người xấu, dù sao hết thảy có
thể giúp nàng thoát khỏi ảo tưởng của Tiêu Duyệt, nàng đều muốn thử.
Đang chuẩn bị xoay người, nhưng cả người lại thấy nhẹ nhàng bay bổng, Mạc Phỉ
vội vàng nhìn xuống chân mình, không ngờ cách mặt đất ba thước, bên cạnh là phu
nhân đỏ bừng mặt: “Trẻ tuổi chính là hảo.”
Tình huống này? Nàng 囧 rồi, phu nhân thoạt nhìn đầy đặn nhưng tuyệt không
cường tráng này lại đang ôm hông của nàng bay loạn trên không trung?