Mạc Phỉ vốn cũng không
phải là Mạc Như, hơn nữa nàng dám khẳng định, nàng cùng nữ nhân kia dáng dấp
một chút cũng không giống. Thật không tiểu nha đầu này làm sao lại như vậy
khẳng định nàng là Mạc Như.
Chẳng lẽ mọi người bên cạnh nàng, não đều bị động kinh, rất dễ dàng tin lời
người khác nói sao?
Bất quá chính là Tiêu Duyệt mới kêu có một lần “Tiểu Như” mà thôi, xem ra trong
suy nghĩ năng lực của ca ca đại nhân quả thật cực kỳ vĩ đại.
Mạc Phỉ không suy nghĩ nữa, sắc mặt dị thường bình tĩnh vòng qua Đường Lăng.
Nói lý lẽ với nàng nhất định nàng sẽ không thông, cãi chày cãi cối cũng chỉ
hỏng việc, đến lúc đó thua thiệt chỉ có mình. Thay vì phong thái nhất thời, lựa
chọn quyết tâm không để ý đi.
Ai ngờ chiêu này lại chọc giận Đường Lăng, toàn bộ tính khí bưu hãn trong nháy
máy bộc phát, duỗi tay liền chỉ vào người hầu Diệp Cẩn, giận dữ nói: “Ta bảo
ngươi lấy tai của nàng, ngươi không lấy, không lẽ muốn tự lấy của mình sao?!”
“Dạ, tiểu thư.” Diệp Cẩn quả thật một lòng trung thành, lúc này tay vung đao lên,
không để ý đến sự tồn tài của Tiêu Duyệt, cũng không chớp mắt một cái lần nữa
hướng người Mạc Phỉ xông tới.
Mắt thấy đao rơi xuống người mình, Mạc Phỉ mặc dù cảm nhận được nguy hiểm,
nhưng hai chân như thế nào chôn chặt xuống đất, động cũng không động được.
Tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nàng lại tuyệt không hốt hoảng, lộ ra thần
thài bình tĩnh dị thường. Vừa vặn trong nháy mắt, ánh mắt nàng chống lại lưỡi
đao đang vung tới của Diệp Cẩn, thấy cặp lông mày đen như mực của hắn tựa như
chau lại... Rất nhanh, tay của hắn liền hạ xuống, đại đao lệch ra khỏi phương
hướng ban đầu, rõ ràng là cố ý có vẻ hết sức tự nhiên sát qua tai Mạc Phỉ.
Sợ bóng sợ gió một hồi, có bi thương có vui mừng.
Bỗng nghe “Ba” một tiếng, Đường Lăng hung hăng tiến tới cho Diệp Cẩn một cái
tát: “Đồ vô dụng, ngay cả một cái tai cũng không lấy được, bổn tiểu thư lưu
ngươi lại có ích lợi gì?”
Giọng nói kia vừa độc vừa cay, sự hung ác càng không cách nào có thể hình dung,
ra tay mạnh đến nỗi khóe môi hắn đều tràn đầy máu. Thật giống như có huyết hải
thâm thù gì với hắn, cho dù ngũ mã phanh thây, làm thức ăn cho chó cũng không
đủ trút hận.
“Ngươi đến tột cùng náo đủ chưa?!” Tiêu Duyệt bởi vì chuyện mới vừa rồi vẫn còn
đang nổi nóng, đi lên cho nàng một cái tát.
Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, hai người đều có chút bướng bỉnh, ai cũng
không thể nào dễ dàng nể mặt trước.
“Tiêu Duyệt ca ca, nữ nhân này căn bản không đáng để ngươi chờ đợi, ngươi tại
sao phải che chở nàng!” Đường Lăng giận đến ứa nước mắt, mặt cũng nghẹn thành
màu đỏ thẫm.
Tiêu Duyệt không nói lời nào.
Mạc Phỉ chợt nói: “Hắn chờ hay không chờ mắc mớ gì tới ngươi, ta là thê tử
chính hắn đã đưa qua cửa, chuyện nhà của chúng ta một người ngoài như ngươi căn
bản không cần xen vào.”
“Ngươi —— đừng khinh người quá đáng!” Đường Lăng chỉ tay về phía nàng, nước mắt
vẫn còn chảy.
Lúc ấy xung quanh, mọi người đã sớm tản đi rồi.
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, người trong sơn trang cũng rất
giữ thể diện cho Tiêu Duyệt, nói thế nào thân phận hắn cũng là lão đại, cho dù
muốn bát quái, cũng là len lén dùng khinh công núp trong bóng tối, cẩn thận
tiến hành rình coi.
Chính vì vậy, lúc này trừ mấy người bọn họ ra, thỉnh thoảng mới có vài giọng
nói ở bên ngoài, còn lại phi tường an tĩnh. Cho nên khi thanh âm rống giận kia
từ cổ họng bộc phát ra, rõ ràng phá lệ làm cho lỗ tai người ta đau nhức.
Tính nhẫn nại của Mạc Phỉ cũng sắp hết: “Ta chỉ nói một lần, người nào hồ nháo
người đó trong lòng rõ ràng.”
Tiêu Duyệt ngước mắt nhìn nàng, mặc dù không đến nổi là nháy mắt ra hiệu, nhưng
ánh mắt kia tựa hồ cũng là đang nói không cần cùng nàng so đo nữa.
Không so đo thì không so đo, Mạc Phỉ còn muốn tiết kiệm một chút miệng lưỡi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận xoay người muốn đi, lại bị Đường Lăng ngăn lại: “Có
dám hay không cùng bổn tiểu thư so, so xem ai hiền huệ thục đức hơn. Nếu ngươi
thắng ta liền sẽ không quấy rầy Tiêu Duyệt ca ca nữa, nếu ngươi thua, vậy thì
phải tiếp nhận hưu thư của Tiêu Duyệt ca ca.”
Nàng nói hết sức nhẹ nhàng đơn giản, căn bản cũng không thèm nghe ý kiến của
người khác, trực tiếp vì tương lai của tất cả mà an bài xong.
Mạc Phỉ dĩ nhiên khinh thường: “Tại sao? Ngươi cho rằng ngươi là Thượng Đế,
muốn như thế nào liền như thế? Hơn nữa, ngươi điêu ngoa như vậy, so với ta còn
ngang bướng hơn.”
“Dám liền dám, không dám liền không dám. Bổn tiểu thư không chấp nhận lời nói
dư thừa.” Nàng hai tay chống eo, bộ dáng càng thêm hung sát.
Mạc Phỉ không nhịn được bật cười: “Nếu như ta thua, ta sẽ không ít thịt; nếu
như ta thắng, ta cũng sẽ không nhiều thịt. Tóm lại, không phải chuyện của ta.”
Nàng lười phải tiếp tục nhìn nữ nhân này, cũng không để ý Tiêu Duyệt gọi mình,
thật sự trực tiếp bước đi. Trước khi đi, ánh mắt lại lơ đãng lướt qua Diệp Cẩn,
phát hiện sắc mặt của hắn đã sớm khôi phục trạng thái bình thường, chẳng qua là
cặp lông mày đen như mực kia, tựa như chau mà không chau lại, bộ dáng giống như
nam tử khí chất vô cùng u buồn trong tiểu thuyết, làm cho lòng người phải căng
thẳng.
Chuyện này ngay cả đối với người không thích nam nhân như Mạc Phỉ cũng không
cách nào chống đỡ.
Mới vừa vào tháng năm, sau giờ ngọ khí trời bắt đầu nóng bức. Mọi người làm
nghề nông cũng không có chút cảm giác nào, hoàn toàn vui vẻ đắm chìm trong cày
cấy. Hơn nữa, ngửi mùi hương thơm mát trong gió, tâm tình càng thêm thoải mái.
Thiên hạ đệ nhất sơn trang này cũng không có thiết kế gì mỹ cảm, tính thực dụng
hoàn toàn chiếm đa số, phòng dùng để nghỉ ngơi vừa nhiều vừa lớn.
Mạc Phỉ thất quải bát quải, bởi vì thời gian còn nhiều nên cũng tùy ý đi xung
quanh thưởng thức phong cảnh nông thôn khó có thể thấy này.
Lúc này, cũng không biết đã đi tới chỗ nào rồi, trước mặt là một căn nhà trống,
Mạc Phỉ nghĩ có lẽ không có người ở. Nàng đột nhiên nhớ tới việc trở lại thân
thể mình, cũng chưa tới một ngày, không biết có thể hay không giữ nguyên tình
trạng hiện tại...
Đối với chuyện một thân một mình ở nơi này, nàng không khỏi có chút thương
cảm...
“Tiểu Mạt Lỵ, có phải hay không đang nhớ ba ba?” Một đạo thanh âm quen thuộc
chợt vang lên, đồng thời một hòn đá nhỏ cũng đập trúng cái gáy, Mạc Phỉ vừa
quay đầu lại, liền thấy Mạc Đạo Hồn ở phía sau lưng nàng, khom lưng mỉm cười
nhìn nàng.
Mạc Phỉ cũng không giấu giếm, nói thẳng ra tiếng lòng: “Ta nhớ mẹ ta, không ở
cùng nàng thực sự nhàm chán.”
“Nhưng biết làm sao bây giờ, Tiểu Mạt Lỵ bây giờ còn không thể trở về.” Hiếm
có, Mạc Đạo Hồn hôm nay lại không có hành động làm nũng.
“Ngươi có biết hay không lời này của ngươi rất vô sỉ.” Mạc Phỉ bày tỏ xong,
ngắn gọn nói, “Tìm ta có chuyện gì?”
Mạc Đạo Hồn nhất thời hoạt bát gấp trăm lần: “Ba ba cảm nhận được linh hồn Tiểu
Mạt Lỵ kêu gào trống rỗng, cho nên ba ba tới bổ sung!”
Mạc Phỉ mắt lạnh nhìn hắn.
“Khụ khụ, thật ra thì ba ba tìm đến Tiểu Mạt Lỵ là có chuyện muốn nhờ.” Mạc Đạo
Hồn tiếp tục nghiêm túc hiếm thấy.
Mạc Phỉ miệng nhếch lên: “Chính xác là không phải chuyện tốt.”
Mạc Đạo Hồn khóc không ra nước mắt: “Tiểu Mạt Lỵ không nên ghét bỏ ba ba...”
“Ngươi thật dài dòng.”
Cách một hồi lâu, thấy Mạc Đạo Hồn đột nhiên trầm mặc, Mạc Phỉ ngẫm nghĩ một
phen, quyết định nói lên nghi ngờ của mình trước: “Ngươi lúc trước thời điểm
đùa bỡn Tiêu Duyệt, cũng thuận thể bảo hắn nhắn với ta, mười hai canh giờ về
sau ta liền phải trở về thân thể của Tiểu Bùn có phải hay không?”
Mạc Đạo Hồn cười nói: “Tiểu Mạt Lỵ thật không hổ là hài tử của ba ba, cực kỳ
thông minh, không phụ tình thương của ba ba.”
Mạc Phỉ nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: “Tiết kiệm những lời vô dụng một
chút..”
“Tiểu Mạt Lỵ.” Mỗi khi hắn thân mật gọi ra ba chữ này thì nhất định sẽ có xu
hướng dính vào người Mạc Phỉ. Quả thật sau đó không lâu, liền hoàn toàn đi tới:
“Ở trong chính cơ thể của mình rất thoải mái sao?”
Mạc Phỉ có chút không chịu nổi loại thanh âm chán ngấy này, đặc biệt trường hợp
còn dựa vào gần như vậy: “Ngươi đừng có úp úp mở mở. Với ta còn phải dẫn dắt
từng bước sao?”
Mạc Đạo Hồn cười cười: “Nghe ba ba nói, nếu như còn muốn tiếp tục thoải mái...,
vậy thì đáp ứng ba ba một yêu cầu. Sau đó ba ba cao hứng, sẽ cho Tiểu Mạt Lỵ
phần thưởng phong phú.”
“Ta không có hứng thú.” Mạc Phỉ rất tỉnh táo cự tuyệt.
“Tại sao có thể như vậy, Tiểu Mạt Lỵ rõ ràng còn chưa nghe là yêu cầu gì.” Mạc
Đạo Hồn mếu máo, đối với sự lãnh đạm của nàng rất là thương tâm.
“Dù sao không phải là chuyện gì tốt.” Trước kia chuyện Tiêu Duyệt đột nhiên
thất thường cũng đủ để chứng minh.
“Nhưng là, nhưng là, đối mặt với hấp dẫn lớn như vậy, Tiểu Mạt Lỵ làm sao một
chút cũng không động tâm.” Mạc Đạo Hồn tiếp tục dẫn dụ.
Mạc Phỉ cười: “Lúc trước ta mới gặp một nữ nhân tự cho mình là Thượng Đế, nhìn
ngươi bây giờ so với nàng còn cao cấp hơn, vừa đúng có thể gom góp thành một
đôi.”
Mạc Đạo Hồn thấy nàng như thế, cũng dứt khoát khôi phục khí chất tiên giả,
thẳng thắn nói: “Đi đáp ứng yêu cầu của nữ nhân phiền toái chọc giận ngươi, bất
kể ngươi thắng hay thua, ta cũng sẽ đưa ngươi ba lễ vật.” Dừng lại một chút,
vừa cười bổ sung, “Như vậy bất luận thắng thua, ngươi cũng sẽ không ít thịt,
ngược lại nhiều thịt. Dĩ nhiên như suy nghĩ của ngươi, ta không thể nào dễ dàng
đưa ngươi trở về.”
Thật ra thì chuyện này cho Mạc Đạo Hồn không đề cập tới, Mạc Phỉ cũng biết,
Đường Lăng đó tuyệt sẽ không dễ dàng như vậy bỏ qua cho nàng. Nếu như cứ cách
ba ngày lại đến tìm nàng phiền toái, vừa đúng lúc trao đổi linh hồn, Tiểu Bùn ở
trong thân thể mình thì còn phiền toái hơn.
Dưới loại tình huống nguy cấp đến tình mạng như thế, giả bộ bình tĩnh không có
chút tác dụng nào, phải cầm lên vũ khí để tự bảo vệ mình, nàng cũng không phải
là ngươi mặc cho người chèn ép cũng không phản kháng...
Mạc Phỉ nói: “Được rồi, coi như có được đại lễ cũng cần phải bỏ chút công sức,
ta đáp ứng ngươi. Nhưng ngươi sẽ không sợ ta cố ý thua, sau đó cùng Tiêu Duyệt
không thiếu nợ gì lẫn nhau, lấy được đại lễ rồi rời đi?”
“Đi hay không đi do ngươi quyết định, ngươi so với ta càng rõ ràng hơn. Nếu
ngươi muốn đi, sao có thể ngăn được ngươi? Bất quá ngươi không thể nào thua
được.” Mạc Đạo Hồn cười cười.
Mạc Phỉ ngẩn người, cố ý mở to mắt: “Coi như ta muốn thua, cũng không có khả
năng sẽ bị bỏ rơi. Dù sao chuyện này vốn là đem Tiêu Duyệt vô tội liên lụy vào,
hơn nữa không mảy may hỏi qua ý nghĩ của hắn. Đến lúc đó nếu ta thua, hắn cũng
không có khả năng viết hưu thư cho ta. Hơn nữa, ta cũng không phải Mạc Như, hắn
tuyệt đối không thể hạ bút.”
Mạc Đạo Hồn có thâm ý nhìn nàng: “Tiểu Mạt Lỵ hiện tại sẽ vì Tiểu Nguyệt Quý
suy nghĩ.”
Mạc Phỉ có chút không chịu nổi, không nhịn được giải thích: “Dầu gì lâu nay
cũng được hắn chiếu cố, trong lòng ta dù không thích cũng không phải một chút
tình cảm cũng không có, nhìn ân nhân gặp nạn, sao có thể đầu lông mày cũng
không động.”
Mạc Đạo Hồn càng thêm ý vị thâm trường nhìn nàng: “Nói thế nào Tiểu Mạt Lỵ cũng
làm Tiểu Bùn mấy ngày.”
Ngụ ý chính là nói nàng bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, ý tứ sâu
hơn chính là nàng đối với Tiêu Duyệt có chút quá mức chú ý, bình thường căn bản
sẽ không quản chuyện của người khác, nay cũng không nhịn được nhúng tay vào.
Lời này, Mạc Phỉ không ngụy biện cũng không thừa nhận, mới vừa rồi không thể
nhịn được liền gọi hắn đến, hôm nay mặc cho hắn nói đi, dù sao vẫn hiểu, chân
tướng không phải dễ dàng có thể bị lời đồn thao túng.
“Được rồi, hôm nay coi như không có chuyện gì rồi, ta đến chỗ Hồng Tú trước.”
Đường Lăng không lâu sau sẽ chủ động tới cửa, cho nên nàng cũng không gấp gáp.
Nhưng khuôn mặt tuấn dật của Mạc Đạo Hồn đột nhiên nhăn nhó lại: “Tiểu Mạt Lỵ
lúc trước nói láo, ba ba rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Mạc Phỉ mới đầu cũng không hiểu hắn nói đến chuyện gì, ngắn gọn suy đoán một
phen mới hiểu được: “Ngươi là nói cái chuyện Thiên nữ đó hả. Nói tới chuyện
này, ta tựa hồ phải tức giận hơn so với ngươi mới đúng?” Chuyện này nàng chỉ
sửa đổi chút ít, ban đầu không phải do Mạc Đạo Hồn tự biên đó sao? Cho nên nói
như vậy xác thực chẳng có gì lạ.
“Ba ba mặc kệ, ba ba mặc kệ... Tóm lại ba ba chính là rất tức giận, rất tức
giận, Tiểu Mạt Lỵ chờ chịu phạt đi!” Mạc Đạo Hồn một giây trước còn rất bình
thường, thời khắc này lại trở nên giống như tiểu hài tử tức giận, oán niệm nhìn
chằm chằm nàng một hồi, rồi bỗng nhiên niệm chú, đợi đến lúc làn khói xanh tỏa
đi hết, cả người đã hoàn toàn không thấy, làm cho Mạc Phỉ chỉ có thể im lặng nhìn
trời.
Đợi đến khi hoàn hồn nàng mới chậm rãi bước đi, chuẩn bị đi tìm Hồng Tú, không
nghĩ tới một thanh âm cao vút đã vang lên trước: “Ơ, Tiểu Như trốn ở chỗ này
làm gì đấy, không phải là muốn đợi ta để cùng sinh một đứa trẻ có thể gả đi
chứ?”