Hôm nay là chủ nhật, quán internet công cộng với cái tên nhạt nhưng độc đáo Vui lại đông khách.Mới sáng sớm đã kín máy rồi, khách ở đây chủ yếu là người trẻ tuổi.
Lọt thỏm giữa những con người xa lạ, cô gái xinh đẹp Hạ Lâm tập trung tinh thần chiến đấu cùng đồng đội trong game, không mảy may để ý xung quanh.
Những ngón tay cô thoăn thoắt trên bàn phím, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, tựa như lúc này, cô đã tách hẳn ra khỏi thể giới bên ngoài.
Đây là một thế loại game chiến đấu xen lẫn giả tưởng.
Nhân vật trong game được cô điều khiển một rất mượt, không khác gì người thật, các động tác đều điêu luyện.
Đánh, đấm, đá, bay, nhảy, chạy đều rất đẹp mắt.
"Kris, cứu tớ."
Bên tai truyên tới lời câu cứu của cô nàng Trần Tình.
Hạ Lâm, di chuyển ánh mắt trên màn hình vi tính, điều khiển nhân vật của mình chạy tới bên nhân vật vừa kêu cứu kia, một phát súng đại bác bản nát chân con Boss khổng lồ như người khổng lồ xanh trong phim Hollywood sắp đè bẹp nhân vật xinh đẹp kia.
Cứu được cô ấy ra ngoài.Nhưng cái chân vừa bị bắn nát kia lại mọc ra cái mới, như chưa từng có chuyện gì.
Hạ Lâm và đồng đội cả kinh.
Cá Coi: "Mẹ ơi! Cơ thể nó mọc lại được kìa""
Olad: "Vãi chưởng!"
MT: "Khả năng có thể tự chữa lành cơ thể của nó là như này sao?"
Trần Tình: "Gặp phải Boss khó nhai rồi"
Không nghi ngờ gì, Boss không hề gì cả.
Ngược lại còn trở nên tức giận hơn bởi sự tấn công của Hạ Lâm.
Nó đổi mục tiêu, tấn công Hạ Lâm.
Ba người MT, Olad, Cá Coi chạy tới, cùng vây lấy nó từ ba phía, tấn công liên hồi.
Đây là con Boss cấp 100, sức mạnh chiến đấu rất lớn.
Hơn nữa khả năng có thể tự chữa trị, vừa chém được nó một nhát, vết thương đó lập tức biến mất, muốn hạ được nó rất khó.
Hai đồng đội của Hạ Lâm mặc dù đã level 50, vân bị nó hất bay bởi cánh tay khổng lồ, lượng máu giảm chỉ còn 30%.
Cô cũng bị thương không nhẹ.
Cuộc chiến hết sức gay cấn.
Nhìn đồng đội năm trên đất, Hạ Lâm nhăn mày, suy tính.
Boss cấp 100 có khác, đánh hoài không chết, như cao su vậy.
Nhưng như vậy thì đã sao.
Cô còn lâu mới bỏ cuộc.
Đã tốn gần nửa tiếng để đánh Boss, không hạ được nó chẳng phải nhục lắm sao.
Còn một hơi thở cũng phải hạ được Boss.
Chỉ là muốn hạ được Boss, phải biết được điểm yếu của nó, một phát hạ luôn thì mới thẳng được.
Hạ Lâm đứng im quan sát, trong khi đấy một đồng đội khác tấn công.
Chợt hai mắt cô vụt sáng lên.
Kris: "Mọi người, tớ thấy điểm yếu của nó rồi.Nhìn ngực của nó xem"
Mọi người cùng nhìn vào ngực Boss.
Nó luôn che chắn cho phần trái tim của mình, không bao giờ để phần ngực trái lộ ra.
Như vậy chứng tỏ, đó là vị trí hiểm của nó.
MT: "Anh hiểu rồi.Cùng hạ nó nào."
Hạ Lâm chỉ nói thế, MT và đám Cá Coi đã hiểu.
Năm người theo chiến thuật, Trần Tình thu hút sự chú ý của nó, Cá Coi và Olad giữ hai tay, MT và Hạ Lâm tấn công, hai súng đại bác nhắm thẳng vào ngực Boss bản tới.
Bùm! Boss nổ tung.
Mọi người hú hét ăn mừng.
Hạ Lâm thở nhẹ người, cuối cùng cũng hạ được nó.
Bao nhiêu vật phẩm rơi ra toàn là đồ quý.
Mọi người chia nhau, Hạ Lâm lấy một khẩu súng ngắn, tuy nhỏ nhưng sức công phá lại ngang một quả bom bi.
Nó chính là mục tiêu khi cô tham gia trận này.
"Giải tán thôi mọi người.Em out đây."
Cất đồ vào trong nhẫn không gian, Hạ Lâm không để ý tới mấy lời ai oán của đồng đội, thẳng tay tắt máy tính, tháo tai nghe xuống, rời khỏi bàn, ra thanh toán rồi về.
Cô không thể đi quá lâu, về muộn sẽ bị bà đánh.
Vừa ra khỏi cửa tiệm, cái nắng mùa hè oi ả gay gắt như muốn đốt cháy mọi thứ đã ập vào mặt Hạ Lâm, nóng không chịu nổi.
Cô vội kéo mũ áo khoác đội lên đầu, vừa đi vừa nhăn nhó ai oán.
Còn chưa tới chín giờ, đã nắng gắt như vậy rồi.
Ông trời còn muốn người ta sống không hả? Quán này cách nhà cô không xa, chỉ vài trăm mét, không cần phải bắt xe cho tốn tiền.
Đổi lại, cô phải chịu một trận phơi nắng nóng như ngồi trong lò luyện đan.
Nắng nóng, khiến mọi thứ cũng trở nên héo rũ theo, như không còn sức sống.
Cây cối héo que, ve kêu ngợm trời.
Ngoài đường toàn "Ninja".
Kỳ thật, Hạ Lâm chẳng muốn ra khỏi nhà giữa cái thời tiết nóng gần 40°€ này làm gì.
Nhưng ở nhà, cô không được phép ngồi chơi thảnh thơi xơi nước, chứ đừng nói là chơi game, mới phải trốn ra tiệm net.
Cũng may, bố mẹ nuôi cô đi thành phố Q từ hôm qua chiều mới về, không thì cô đừng hòng được đi ra ngoài.
Từ xa, cô nhìn thấy trước cống nhà có một chiếc xe màu đỏ mận sang xịn loá cả mắt.
Hạ Lâm chẹp miệng, chắc là bạn của con nhỏ Bảo Thư.
Không nghĩ nhiều, cô đi nhanh tới cổng.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra, người trong xe đi xuống.
Hạ Lâm theo phản xạ quay lại nhìn, vừa nhìn thấy người ta, đôi mắt to lập tức mở to.
"Cao Danh?"
Cô thốt lên, ngạc nhiên cùng vui mừng nhìn chàng trai tuấn tú sở hữu ánh mắt ấm áp đang đứng bên ngoài: "Sao anh lại ở đây?"
Cô nhớ, cô không có hẹn anh tới nhà mà.
Huống hồ, cô còn chưa từng chỉ cho anh biết nhà cô ở đâu nữa.
Cậu chàng được gọi là Cao Danh cũng ngạc nhiên không khác gì Hạ Lâm, nói đúng hơn là giật mình.
Cậu ta không ngờ, lại gặp cô ở đây.
Ánh mắt hơi lúng túng nhìn cô: "Hạ Lâm...em...ở đây à?"
"Phải, em ở đây.Anh tới làm gì thế, nhớ em à?"
Hạ Lâm lém lỉnh cười, ánh mắt say đawsm nhìn người đối diện không chớp.
Gào, người yêu cô hôm nay đẹp trai quá.
Quần áo hàng hiệu nam tính sang chảnh, ngầu vô cùng.
Từ khi về nhà họ Trần, Cao Danh có vẻ được chăm sóc tốt.
Bộ dáng hao gầy ngày trước giờ đã thay bằng thân hình cao ráo khoẻ khoắn, cứng cắp.
Nhìn cực kỳ hấp dẫn, mê người.
"Ừ anh.."
"Anh Danh, anh đợi em có lâu không?"
Cao Danh còn chưa nói hết, phía sau lưng Hạ Lâm vang lên một giọng nữ ngọt ngào như đường mật.
Sống lưng Hạ Lâm nhất thời căng cứng, rồi cứ thế trơ mắt ra nhìn bóng dáng yểu điệu kia vượt lên, nũng nịu ôm lấy tay bạn trai của mình, cười ngọt ngào làm duyên.
Đã thế người yêu của cô không những không đẩy Bảo Thư ra, ngược lại còn ôm lấy, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần là em, đợi bao lâu cũng được."
Giọng nam trong vắt vang lên mang theo sự cưng chiều dịu dàng, rõ ràng là nghe rất lãng mạn đấy, nhưng khi lọt vào tai Hạ Lâm, nó chẳng khác nào những mũi kim đâm vào màng nhĩ cô, đau nhức, khó hiểu.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế? "Cao Danh, anh đang làm gì vậy?"
Hạ Lâm không thể tin nhìn người con trai mình yêu ba năm trời đang quang minh chính đại ôm ấp nói lời đường mật với cô gái khác ngay trước mặt mình.Mà người đó lại còn là...Em gái của cô.Dù nó không phải là em ruột.
Mà Hoàng Bảo Thư đang chìm trong ngọt ngào của tình yêu bấy giờ mới nhận ra, bên cạnh còn có người khác.
Cô quay lại, nhận ra kẻ thứ ba phá đám là ai, nụ cười trên môi tắt hẳn, trong ánh mắt ngạc nhiên hiền hoà còn loé lên sự khó chịu khó thấy được.
"Ơ chị...chị về rồi à.Đây là bạn trai của em, anh Cao Danh.À anh yêu, chị ấy là chị gái nuôi của em, chị Hạ Lâm"
Cái giọng nói ngây thơ vang lên giới thiệu cặn kế hai người một lèo, cặn kẽ tới nỗi sau từ "chị gái" còn phải thêm một chữ "nuôi" nữa mới chịu.