Hơn hai mươi năm về trước, lần đầu tiên gặp Đình Thiên, cô đã phải lòng anh.Người con trai mang vẻ mặt đẹp tĩnh lặng, nhưng lại chói sáng như mặt trời ban trưa.
Tuy rằng khi đó Kiều Giang mới có sáu tuổi, xong, cô biết rõ bản thân muốn gì.
Vì sự nghiệp theo đuổi Đình Thiên, cô đòi gia đình vào trường quân đội học, chỉ để được tiếp cận anh.
Vì Đình Thiên, cô không quản ngại luyện tập những bài giảng cực kỳ khắt khe quá sức trong quân đội.
Vì Đình Thiên, cô đã hy sinh những năm tháng tuổi thơ cùng thanh xuân tươi đẹp của mình.
Cũng vì Đình Thiên, cô mới quyết định đi nước ngoài huấn luyện cực khổ suốt bốn năm, chỉ vì cô muốn chứng minh cho anh thấy, cô tài giỏi, cô xứng đáng sánh vai cùng anh.
Vậy mà hôm nay, anh lại nắm tay cô gái khác trước mặt cô rời đi, còn từ chối lời mời của cô.
Càng nghĩ, Kiều Giang cảm thấy nguy cơ mất anh ngày càng gân.
Không! Cô không chấp nhận kết quả này.
Đình Thiên là của cô, anh phải là của cô.
Không ai có thể cướp anh đi được hết.
Cô đã đổi những năm tháng tươi đẹp nhất chỉ để dành lấy trái tim anh, sao có thể nhường anh cho người khác.
Bàn tay Kiều Giang cuộn chặt lại thành quyền, đôi mắt xinh đẹp đang ướt nhoè bỗng hắn lên tia chết chóc, đáng Sợ.
Thanh Như càng không hiểu ra làm sao hơn.
Không phải anh Thiên rất yêu chị Giang sao.
Sao bây giờ lại lạnh nhạt như vậy, còn dắt tay một cô gái khác đi trước mặt chị Giang nữa.
Mà cô gái kia còn là người cô Ngân Châu đã chấm cho Đình Lập nữa chứ.
“Chị Kiều Giang, chị đừng buồn”
Cô cầm lấy tay Kiều Giang an ủi: “Chắc là do anh Thiên bận thật nên mới không nhận lời với chị thôi.
Đợi khi nào anh í rảnh chắc chắn sẽ chủ động liên lạc với chị ngay ấy mà”
Vốn cô còn thấy Hạ Lâm này còn trẻ đã lập được công ty thì có chút bản lĩnh, đáng khen ngợi.
Nhưng giờ cô ta dám phá hoại tình cảm của chị Giang và anh Thiên thì cô “tạch'.
Cái cầm tay của Thanh Như kéo Kiều Giang tỉnh lại.
Thu lại ý hận vào trong, cô lắc đầu, mệt mỏi cười cười: “Chị không sao, Thanh Như.
Chị không trách Đình Thiên đâu, công việc của anh ấy thế nào chị hiếu mà.
Chỉ là, chị cảm thấy Đình Thiên đã không còn yêu chị như trước nữa, em cũng thấy vừa rồi Đình Thiên và Hạ Lâm nằm tay rồi đấy.
Anh ấy không thích người khác chạm vào mình, mà giờ lại để Hạ Lâm nắm tay.
Chắc là trong tim anh ấy đã có Hạ Lâm rồi.
Nếu thật sự là như vậy, thì chị không có duyên làm chị dâu của em rồi”
Thanh Như vội lắc đầu: “Ai nói thế chứ.Em chỉ thừa nhận mỗi chị là chị dâu của em thôi.Còn con ả Hạ Lâm đó, nó còn lâu mới có cửa.Nó nghĩ nó là ai chứ?”
Kiều Giang cười khổ: “Em nhầm rồi.
Cô ấy là tổng giám đốc Công ty Thiên Hạ, rất tài giỏi, thông minh, xinh đẹp đấy.
Sao có thể không là gì được.
Chị cứ nghĩ Đình Thiên thích mẫu bạn gái là nữ quân nhân, hóa ra không phải, anh ấy thích nữ doanh nhân thôi.
Cuộc tình này chưa tới hồi kết, nhưng chị đã thấy kết cục thua thảm hại của mình rồi”
Nhìn ánh mắt bi thương đang cố chịu đựng của Kiều Giang, Thanh Như lại càng rối hơn, cô thấy áy náy lắm luôn.
“Không, chị đừng nói vậy.Chắc anh Thiên chỉ tình cờ gặp cô ta rồi vì lí do gì đấy mà hai người họ nắm tay nhau thôi.Anh Thiên làm sao có thể thích doanh nhân được, càng không thể nào thích cô ta.Chắc chắn người anh ấy thích chỉ có một mình chị.Huống hồ, anh Thiên thích chưa chắc cô Châu đã đồng ý.Con dâu trưởng nhà họ Dương không phải là con gái thế gia thì đừng hòng bước được vào ngưỡng cửa lớn nhà họ.Hạ Lâm đó dù có yêu anh Thiên thì còn lâu mới có cửa, chỉ có chị là hợp với vị trí này nhất thôi.Em nói thật đấy”
Kiêu Giang khẽ đảo tròng mắt.
Phải rồi, cô còn có bà Ngân Châu kia mà.
Có bác ấy ủng hộ, mười Hạ Lâm cũng không thể thẳng được cô.
Hạ Lâm.
Dám tơ tưởng tới người đàn ông của cô.
Đi chết đi! Ở trong thang máy, Hạ Lâm và Đình Thiên đều im lặng không nói gì.
Cho tới khi đi gặp bác sĩ kiểm tra vết thương, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, cả hai ra về vẫn không nói gì.
Chỉ là, thông báo của bác sĩ làm Hạ Lâm thấy nhẹ lòng.
Sự im lặng giữa hai người khiến không khí ngày càng nặng nề, cuối cùng Hạ Lâm không chịu nổi nữa, đành phải lên tiếng: “Thật ra, thây không cần phải từ chối Kiêu Giang như vậy.Cô ấy thật lòng thích thầy”
Đình Thiên chợt xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Cô ấy thích tôi thì tôi phải nhận lời sao?”
“..”
Hạ Lâm không thể phản biện, quay mặt đi.
Đúng là không có đạo lý nào như vậy: “Nhưng ít nhất thầy không nên từ chối thẳng thừng, như vậy rất phũ phàng”
Đình Thiên lại quay mặt cô về: “Phũ phàng một lần còn hơn cho người ta hy vọng rồi lại dập tắt đi.Như vậy mới gọi là phũ phàng, hiểu không?”
Hạ Lâm không quay mặt đi nữa, nhìn kỹ khuôn mặt mình đã rất quen thuộc này như thể muốn cất giấu vào tim mình: “Em muốn hỏi thầy một câu”
“Em hỏi đi”
“Thầy từng thích Kiều Giang bao giờ chưa?”
“Chưa từng.Đình Thiên không cần suy nghĩ đã trả lời.Anh cầm tay cô đặt lên tim mình, ánh mắt dạt dào thâm tình: “Có lẽ em không tin, nhưng trái tim này lần đầu đập loạn nhịp là vì em”
Hạ Lâm ngẩn ra, trái tim nhỏ bé đập “thịch” một tiếng, hẫng đi vô số nhịp.
Rõ ràng anh là một quân nhân, rõ ràng lời tỏ tình của anh không hề hoa mĩ, sến súa, nhưng sao cô lại thấy nó ngọt đến vậy.
Trong người cô như có một dòng mật ngọt chảy qua, đi đến đâu ngọt đến đó.
Hạ Lâm không hề biết, đôi mắt mang vẻ ngốc lăng của cô phủ một lớp sương mỏng mơ màng có sức hút lớn cỡ nào.
Đình Thiên đang rất bình tĩnh, chỉ nhìn vào mắt cô một lúc yết hầu chợt trở nên khô khốc.
“Hạ Lâm, em rất đẹp!” Anh nói.
“Hả?”
Hạ Lâm sực tỉnh, chưa kịp phản ứng đã thấy anh đang khóa lấy đôi môi của mình.
Cô run lên: “Thầy...”
“Yên tâm, nơi này không có người.”
Đình Thiên thản nhiên nhả ra mấy chữ, như muốn nhắc cô nhở đến nụ hôn lúc ngoài cửa phòng bệnh ông cụ Chính.
Rồi anh lại áp lấy cánh môi cô, vít lấy từng cái một, nhẹ nhàng, mơn trớn.
Dĩ nhiên nơi này không có người rồi, là tầng hầm để xe mà.
Lại nói chỗ hai người đứng hơi khuất sau trụ bê tông, dù có người đi qua cũng chưa chắc đã để ý thấy.
Đây không còn là nụ hôn đầu của hai người, Hạ Lâm cũng không còn lóng ngóng như lần đầu.
Vừa tiếp xúc với cơ thể anh, cô đã cảm nhận rõ rệt dòng chảy của máu nhanh hơn bình thường, yết hầu cô run lên, tâm trí như lơ lửng trên mây, mụ mị đầu óc, không nỡ tách ra.
Lý trí dường như đầu hàng, nhường toàn quyền quyết định cho cảm xúc.
Từ bị động, Hạ Lâm chuyển sang chủ động đáp trả.
Dù không có kỹ thuật điêu luyện gì, vẫn khiến Đình Thiên hưng phấn nóng cả người.
Anh khẽ cười, ôm chặt lấy cô, đưa đầu lưỡi tách hàm răng cô ra, càn quét khoang miệng cô.
Hai người quấn quýt mãi không ngừng, nụ hôn nóng bỏng mang theo từng hơi thở dồn dập kéo dài thật lâu, tận tới khi cảm nhận được Hạ Lâm không thở nổi nữa, Đình Thiên mới lưu luyến buông cô ra.
Anh ôm lấy cô, chụm đầu với cô, âm giọng trầm thấp với hơi thở hổn hển nhiễm màu dục vọng: “Khi nào thì em mới đồng ý làm bạn gái tôi đây, Hạ Lâm?”