Ông Hoàng Tùng cũng có ý nghĩ này.
Ông đảo mắt, đăm chiêu nghĩ ngợi một lát nói: "Tôi nghĩ chắc là nó đang làm bộ thanh cao thôi, chứ nó mà chê tiền? Hay là thế này, mai bà đi gặp nó đưa cho nó cái thẻ, bảo nó xài thoải mái.
Nó nhìn thấy tiền rồi chắc chắn sẽ không thể cưỡng lại được đâu"
Bà Ngọc thấy chồng nói có lý, gật gù: "Ông nói cũng phải.
Vậy để mai tôi đi gặp nó lần nữa"
Đầu tuần, Hạ Lâm vừa tới công ty đã gọi Trịnh Nhật Luân lên gặp.
"Tổng giám đốc.
Cô tìm tôi có chuyện gì thế?"
Anh ta ngồi vào ghế, nhìn cô chờ đợi.
Hạ Lâm vừa xoay bút trong tay, vừa nở nụ cười gian tà: "Có một vụ làm ăn nhỏ, muốn tham gia không?"
Trịnh Nhật Luân lập tức có dự cảm không lành, sởn cả gai ốc: "Vụ gì? Nói nghe xem"
"Là thế này..."
Cô nói chí tiết kế hoạch cho anh ta nghe.
Trịnh Nhật Luân nghe xong, vừa thấy hưng phấn lại thấy thương cho tên họ Trần nào đấy.
Anh ta búng tay: "Ok.
Sếp cứ giao cho tôi.
Gì chứ chuyện này đơn giản hơn uống nước lã"
Đắc tội với Hạ Lâm thì Trần Cao Danh xui rồi.
Cô nàng này trông vô hại vậy chứ khi ra tay tuyệt tình lắm.
Đến anh ta còn hãi nữa là.
Buổi chiều tan làm sớm, Hạ Lâm không về nhà ngay, cô chạy xe tới trung tâm thương mại càn quét đồ.
Con gái ai cũng có máu thích mua sắm, Hạ Lâm cũng vậy, cô là tín đồ siêu cuồng mua sắm.
Hễ đặt chân tới đâu là mua mua mua...
tới đó.
Mỹ phẩm, giày dép, phụ kiện, váy vóc các thứ...
đều mua.
Mới lượn được một vòng, cô đã thu gom được cả núi đồ.
Đồ nhiều quá, Hạ Lâm không thể tự mang về hết được, đành phải nhờ nhân viên chuyển đồ giùm.
Tâm trạng sau khi mua sắm xong cũng thoải mái hơn hẳn.
Đang thong thả chuẩn bị rời khỏi trung tâm mua sắm, chợt Hạ Lâm thấy đăng kia có kẻ đang thực hiện hành vi móc túi.
Nạn nhân xấu số là hai quý bà nhan sắc vẫn còn đằm thắm lắm, phong thái cao quý, ăn mặc sang trọng.
Hạ Lâm híp mắt, xoay xoay lon nước giải khát vị dâu chưa mở nắp trong tay, tạc lưỡi.
Đi mua sắm thôi mà cũng gặp kẻ xấu, hắn cũng to gan phết đấy chứ.
Xung quanh đây toàn lắp camera không đấy.
Có điều, tên này nhìn có vẻ là dân chuyên nghiệp.
Hắn chọn góc máy quay không thấy được để gây án hẳn hoi luôn.
Xui cho hắn lại để cho cô thấy được.
Đã vậy thì đừng trách cô lo chuyện bao đồng.
Ngay lúc tên trộm moi được chiếc ví từ trong túi xách của bác gái kia ra ngoài, Hạ Lâm cảm lon nước lên, phi "vèo..."
Lon nước lao thẳng tới cổ tay tên trộm, đập tới.
"Bốp"
một tiếng...
"A Tên trộm ăn đau, theo phản xạ hét lên.
Nắp lon nước bật ra, toàn bộ nước màu hồng đậm bên trong bản thẳng vào mặt hắn.
Hai chiếc ví trong tay hẳn rơi xuống.
Cả hai quý bà xinh đẹp kia lẫn những người xung quanh không hề biết đang xảy ra chuyện gì, nghe thấy tiếng hét, giật mình cùng quay lại.
Một chiếc ví vừa vặn rơi xuống mũi giày của quý bà xinh đẹp váy tím.
Chiếc còn lại bị hất văng xuống cách đó mấy bước chân.
"Chiếc ví này...?"
Thấy chiếc ví hiệu Chanel cực kỳ quen mắt, quý bà xinh đẹp váy tím vội mở túi xách ra kiểm tra, mới phát hiện...
ví mình đã không cánh mà bay rồi.
Mặt bà ấy hơi tái đi, tính cúi xuống nhặt cái ví lên, lại có một bàn tay nhanh hơn cướp đi trước.
Là tay của gã đàn ông mặt dính đầy nước ngọt kia.
Hạ Lâm nào để hắn đạt được mục đích, cô chạy đến, nhặt chiếc còn lại rồi nâng chân đá tay hắn, chiếc ví lần nữa bay lên không trung.
Tên trộm tức giận, rút dao ra, hung hăng chém tới.
Khách hàng đi mua sắm đa phần là phụ nữ và trẻ nhỏ.
Vừa nhìn thấy dao, lập tức kinh hô, hoảng sợ, vô thức lùi ra xa mấy bước.
Hai quý bà xinh đẹp cũng sợ không kém, nhưng cái họ lo hơn là, cô gái kia sẽ bị thương.
Hạ Lâm mặt không biến sắc, uyển chuyển tránh từng đường chém nguy hiểm của tên trộm.
Tên này võ công cũng chẳng khá khẩm gì, Hạ Lâm chỉ cần tung một chiêu đã bắt được cổ tay hản, bẻ gập xuống, con dao rơi xuống.
Tên trộm ăn đau la thảm thiết.
Hạ Lâm dùng chân đá con dao ra xa, đồn sức, vật ngã tên trộm xuống đất.
Cuối cùng giáng thêm một cú đấm vào bụng hắn.
Hạ knock out đối phương chỉ trong vòng ba nốt nhạc.
Tên trộm đau đớn khóc không ra tiếng, nằm quằn quại dưới đất.
Hắn không biết con khốn kia đã làm gì, nhưng giờ hắn đau muốn chết luôn rồi.
Đội bảo vệ an ninh sau khi biết chuyện cũng râm rầm chạy tới, bắt lấy tên trộm, áp giải đi.
Mọi người bấy giờ mới sực tỉnh, vỗ tay khen ngợi cô gái trẻ dũng cảm, gan trường.
"Hoan hô, hay quá.
Cô gái, cô giỏi lắm."
"Cháu gái, cháu thật phi thường."
"Đúng thế, khi nãy nhìn thấy con dao, tôi đã sợ muốn chết.
Cứ nghĩ cô ấy sẽ không tránh được cơ, hoá ra là con nhà võ nghệ.
Cháu cừ thật đấy"
"Phải...
phải...
Thời buổi bây giờ người tốt như vậy hiếm lắm"
Đối với những lời khen có cánh của mọi người, Hạ Lâm chỉ mỉm cười, không hề đắc ý chút nào.
Cô cúi nhặt chiếc ví hiệu Chanel đắt tiền màu cà phê lên, bước tới trước mặt hai quý bà xinh đẹp, chìa cả hai chiếc ví ra: "Hai cái này, cái nào của hai bác ạ?"
Quý bà xinh đẹp váy tím bị dọa mất hồn, chưa bình ổn lại, vẫn là quý bà váy xanh bình tĩnh hơn, cười hiền hậu cầm lấy cái ví, cảm kích nói: "Cái này của bác.
Còn lại là của bà ấy: "Bác xem có thiếu mất cái gì không?"
"Không cần phải kiểm tra đâu.
Cám ơn cháu đã giúp, nếu không thì hôm nay bác bị mất đồ rồi"
"Không có gì đâu ạ, bác đừng để tâm.
Lần sau bác nên để ý hơn.
Cháu xin phép."
Chào quý bà xinh đẹp, Hạ Lâm khiêm tốn rời đi, không hê nán lại dù chỉ là nửa giây.
Khi nãy lượn một vòng trung tâm, lại thêm màn đánh trộm vừa rồi, sức lực cô hao tổn không ít, bụng cũng đã đánh trống biểu tình đòi nạp năng lượng.
Cô cần phải đi tìm bữa tối đây.
Nhìn theo bóng người duyên dáng mảnh mai đang đi xa dần, quý bà xinh đẹp bỗng chẹp miệng cảm thán: "Không biết con nhà ai mà ngoan thế.
Không những xinh đẹp, giỏi võ lại còn khiêm tốn.
Giúp người xong cũng không cần báo đáp, cứ thế đi luôn.
Thời buổi bây giờ những cô gái như vậy hiếm lắm đấy"
Lúc này quý bà váy tím mới hoàn hồn, thì người đã đi mất dạng rồi.
Bà chẹp miệng tiếc nuối: "Sao bà không giữ con bé lại, tôi còn chưa được nói cảm ơn nó- Người bạn bên cạnh trừng mắt: "Vậy nãy giờ bà làm gì mà không nói, giờ người ta đi rồi thì lại quay ra trách tôi là sao.
Rõ là!"
Nói tới đây bà đưa tay lên xoa cằm, vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi: "Sao tôi cứ thấy con bé này rất hợp với Lam Vũ nhà tôi thế nhỉ? Tôi phải nghĩ cách sớm bắt con bé về nhà mình mới được"
Không là lại bị người khác cuỗm đi mất.
Quý bà xinh đẹp Tăng Ngân Châu vừa nghe thấy bà bạn thân nói thế, lập tức giấy nảy lên: "Này này, cô bé đó tôi chấm trước rồi nhé.
Bà đừng có mà giành với tôi"
Quý bà Huỳnh Bạch Dương không cho là đúng, phản bác: "Chẳng phải bà đã chọn con gái nhà họ Hà cho Đình Thiên rồi à.
Sao giờ còn muốn giành với tôi?"
"Ai nói tôi sẽ chọn con bé đó cho Đình Thiên, tôi chọn nó cho Đình Lập đấy.
Bà quên tôi còn hai thằng quý tử nữa hả?"
Thẳng thứ hai nhà bà năm nay đã hai chín, cũng nên lấy vợ rồi.