Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 102: Chương 102: Ngày tận của tinh phàm




Uống rồi cô lại thừ ra, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, vô định.

Đình Thiên thật sự không nhìn nổi dáng vẻ này của cô.

Anh ôm lấy cô, dịu dàng vỗ về: "Tôi biết em không thể gạt bỏ chút tình cảm dành cho ân nhân từng nuôi nấng mình.Nhưng họ không xứng để em phải buôn.Thái Minh Tường nói đúng.Đừng vì những người không xứng làm ảnh hưởng tới tinh thần của em"

Tuy bề ngoài cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, bất cân, không gì có thể khiến cô gục ngã.

Nhưng Đình Thiên biết, cô là người rất dễ bị tổn thương.

Dâu đã cắt đứt quan hệ với người nhà họ Hoàng, ở một góc nào đấy trong lòng cô vẫn còn sót lại chút ân tình khó mà xoá bỏ.

Vậy nên khi cô nói chỉ bắt họ vào tù, dù biết bản án như vậy quá nhẹ nhàng so với những gì họ làm với cô, anh đã im lặng không nói gì.

Hơn nữa, họ ở trong tù không có nghĩa là xong.

Anh vẫn cỏ thể trị họ từ từ sống không bằng chết.

Kẻ làm hại tâm can bảo bối của anh, đâu chỉ nhận hình phạt đơn giản như vậy.

Hạ Lâm áp mặt vào ngực anh, không nói gì về vấn đề này, thì thào: "Thầy làm piza cho em ăn, được không?"

Cõi lòng Đình Thiên lấn cấn, anh dừng lại một chút, cuối cùng theo ý cô không nói gì thêm: "Được, nhưng tôi cần phụ bếp"

"Không thành vấn đề"

"Đi thôi.

Anh buông cô ra, kéo tay cô đứng dậy, đi vào trong bếp.

Chuyện này không thể giải quyết trong nhất thời được, cô cần phải có thời gian.

Anh sẽ không ép cô, dù anh là người rất muốn giết sạch cả nhà họ Hoàng độc địa đó hơn bất kỳ ai.

Tủ lạnh nhà Hạ Lâm chẳng khác nào siêu thị mini, nguyên liệu gì cũng có.

Toàn bộ đều là các nguyên liệu để nấu những món trong sở thích của cô.

Piza là một trong những số đó.

Đặc biệt, Đình Thiên đều biết làm tất cả những món ăn sở thích của cô.

Nửa giờ sau, hai chiếc Pizza Tarte Flambee kiểu Pháp đã hoàn thành.

Nhìn chiếc bánh hình tròn phủ một lớp màu vàng nhạt của phô mai tỏa hương vị tuyệt vời đến từ vùng Alsace, tâm trạng Hạ Lâm tốt lên không ít.

"Ưm...

Thơm quát"

Cô hít hà hương thơm, tay còn phe phẩy quạt quạt không ngừng, nuốt nước miếng.

Nhìn cô thế này, Đình Thiên biết cô đã ổn hơn rồi.

Mục đích anh kéo cô cùng vào bếp chính là để chữa tâm bệnh này cho cô.

Khi cơ thể được vận động, não bộ cũng sẽ tập trung suy nghĩ, chuyện không vui sẽ được giải tỏa theo.

Anh cầm dao, cắt ra từng miếng vừa ăn đều đặn cho cô.

"Có thể ăn rồi"

Hạ Lâm không thể chờ thêm, cảm một miếng bỏ vào miệng.

Tuy Đình Thiên đã chỉnh sửa một chút về hình dáng của loại Pizza này nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì tới hương vị nên có cả.

"Ngon không?"

"Rất ngon.

Thầy cũng ăn đi"

Hạ Lâm lấy nĩa chọc một miếng đưa cho anh.

Phần nhân của loại pizza này được làm từ phô mai trắng, hành lá và thịt xông khói thái sợi.

Mỗi loại đều được anh bỏ đủ tỉ lệ vừa phải.

Sự kết hợp của các nguyên liệu tạo nên vị béo ngậy, thơm nồng, cuốn hút.

Ngon không gì tả được.

Cô không để ý chiếc nĩa này là mình vừa dùng.

Còn Đình Thiên lại rất để tâm.

Anh thoáng dừng lại một tẹo rồi dùng miệng nhận lấy.

Quả thật là rất ngon.

Không phải do món ăn anh làm ngon, mà là vì sự chủ động của cô...

Mặt trời chuyển mình, bình minh lan tỏa, một ngày mới lại đến mang theo cơn cuồng phong chờ một số người.

Cả nhà Hoàng Tùng còn đang ôm chăn say giấc nồng chưa dậy chào đón ngày mới.

Cảnh sát đã ập vào nhà, đưa ra lệnh bắt giữ, sau đó còng tay ông ta cùng Hoàng Bảo Thư trong bộ dạng chưa tỉnh ngủ, ngỡ ngàng, quần áo ngủ xộc xệch lên xe đi mất.

Đặc biệt là bộ đồ ngủ của Hoàng Bảo Thư không phải loại kín đáo gì, váy hai dây gợi cảm.

Cảnh sát nhìn không nổi cho phép khoác thêm một chiếc áo bên ngoài rồi mới giải đi.

Họ đến nhanh mà đi cũng nhanh, toàn bộ thời gian chỉ diễn ra trong vài phút.

Bà Ngọc không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cứ thế trơ mắt ra nhìn chồng con mình bị áp giải đi, mặt mày tái mét, sụp đổ trước cổng nhà.

"Sao lại vậy chứ?"

Bà lẩm bẩm, khó hiểu.

Khi nãy cảnh sát nói, họ nghi ngờ chồng con bà chủ mưu giết người, sử dụng chất nổ phạm pháp? Vậy không phải là chuyện vụ tai nạn của Hạ Lâm đã bị phạt giác rồi sao? Sao có thể.

Không phải con gái bà đã thủ tiêu hết toàn bộ nhân chứng rồi à.

Làm sao cảnh sát lại tra ra được? Nếu họ tra ra vụ tai nạn của Hạ Lâm, vậy có khi nào cũng sẽ tra luôn cái chết của đám côn đồ kia không? Nghĩ tới đây bà Ngọc hoảng loạn.

Nếu tra ra được cái chết của đám côn đồ kia vậy không phải tội sẽ càng nặng thêm sao? Rồi giờ bà phải làm sao đây? Là tội giết người đấy.

Nếu bị kết án, tội giết người xử phạt không nhẹ đâu.

Rồi còn công ty, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, việc làm ăn của công ty sẽ tụt dốc mất.

Khó khăn lắm mới kéo tình hình công ty ổn định lại một chút, bà không thể để nó lại bị hủy hoại lần nữa.

Nếu công ty phá sản, bà sẽ mất hết tất cả.

Nhà cao cửa rộng, xe sang váy đẹp của bà đều sẽ không còn.

Hàng loạt thứ bị liên lụy theo.

Bà không muốn thế.

Bà đã sống sung sướng gần đời người rồi, sao có thể chịu nổi được cảnh nợ nghèo khó túng quẫn đây.

Bà càng nghĩ càng hoảng.

Bà phải tìm cách cứu chồng con bà ra, còn phải nghĩ cách cứu công ty nữa.

Nghĩ một hồi, cuối cùng bà tất tả quay người vào trong nhà, cả trang điểm cũng không làm nữa, rửa sơ mặt, thay vội bộ đồ rồi hớt hải ra ngoài.

Bà phải đi tìm Hạ Lâm.

Khu biệt thự Ảnh Phượng cấm người lạ ra vào, vì vậy bà Ngọc chỉ có thể sốt ruột đứng chờ Hạ Lâm bên ngoài.

Bà chắc chăn thể nào cô cũng đi ra ngoài để đến công ty.

Nhưng bà chờ từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối cũng không thấy bóng dáng Hạ Lâm đâu.

Cuối cùng bà ôm thất vọng trở về.

Lúc này đây, tin Hoàng Tùng và Hoàng Bảo Thư bị bắt giam vì có liên quan đến giết người đã xuất hiện đầy trên tất cả các mặt báo rồi.

Cả tạp chí giấy truyền thống lẫn tạp chí online đều không thiếu cái nào.

Không cần biết thông tin này đúng hay sai, nhưng hệ lụy nó mang lại thì đã kéo đến rồi.

Hoàng Tùng là trụ cột Tinh Phàm.

Ông chủ bị bắt công ty như rắn mất đầu.

Nội bộ công ty hoảng loạn, lục đục.

Những đối tác đang hợp tác với Tinh Phàm sợ bị chuyện này làm liên lụy, lần lượt gọi điện tới hủy hợp đồng.

Chỉ qua một ngày, giá cổ phiếu của Tinh Phàm vừa giữ được mức ổn định đã lại tụt xuống thấp lè tè.

Bà Ngọc vừa trở về nghe được những báo cáo này từ trợ lý của Hoàng Tùng, sốc nặng đến tụt huyết áp, ngất lịm.

Người làm phải dìu bà ta lên phòng nghỉ ngơi gấp.

Hạ Lâm vừa kết thúc cuộc họp hội đồng tháng, trông cô khá mệt mỏi.

Mấy hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô muốn khỏe cũng khó.

"Tổng giám đốc, có bà Kim Ngọc phu nhân công ty Tinh Phàm nói muốn gặp cô.

Diệu Nhiên lên tiếng báo cáo.

Hạ Lâm im lặng hai giây mới lên tiếng: "Không gặp!"

Cô sải bước rộng trở về phòng làm việc.

Cô biết bà ta tới làm gì, còn không phải là vì chuyện của cha con Hoàng Bảo Thư sao.

Nếu nhà họ Hoàng biết an phận, không năm lần bảy lượt cố ý đụng vào cô, cô còn có thế vì ân tình nuôi dưỡng kia để cho họ có một cuộc sống nhàn hạ về sau.

Đăng này, cứ cố tìm đường chết, vậy thì cô không cần phải nhân nhượng nữa.

Lần này, ai cũng đừng hòng cứu được Hoàng Tùng và Hoàng Bảo Thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.