Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 120: Chương 120: Thu phục được chú cún khổng lồ 




Cơ mà nó chả thèm nghe cô nói.Nó dừng lại, tạo ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, bốn bộ móng sắc cắm sâu xuống mặt đất, hung dữ nhe răng gầm gừ, như thể nó đã coi cô là kẻ xâm phạm trái phép cần thanh toán rồi.

Cuối cùng nó phóng tới...

Hạ Lâm khiếp đảm, cô nhanh chóng né tránh.

Nhờ thế mới thoát được bộ móng vuốt sắc nhọn của nó.

Cô lăn hai vòng, lăn tới cửa đình.

Lông xù vồ hụt.

Nó tức giận tấn công lần nữa.

Hạ Lâm vội quơ lấy tấm ván vừa nãy làm vũ khí, phang vào đầu nó.

Chú chó ăn đau, ngã lăn một vòng ra đất.

Tuy nhiên cú đánh vừa rồi đối với nó chẳng nhằm nhò gì, chỉ khiến nó tức giận, hăng chiến hơn mà thôi.

Đôi mắt nó long sòng sọc, đỏ ngầu nhìn về phía Hạ Lâm, rồi lao tới nhảy vồ lên người cô.

Hạ Lâm không tránh kịp, bị đè ngã ra mặt đất.

May thay trong tay cô còn tấm ván che chân phía trước, nhờ thế mới không bị bộ răng dài nhọn đáng sợ của nó ngoạm vào cổ.

Hạ Lâm âm thầm chảy mồ hôi hột.

Chết tiệt, xém thì đứt cổ họng rồi.

Tình hình bây giờ đối với Hạ Lâm cực kỳ nguy hiểm.

Một mình cô vật lộn, chống lại sự tấn công ác liệt của con vật khổng lồ nặng hơn cả tạ, nặng gần gấp ba trọng lượng cơ thể cô.

Bị tấm ván chắn đường, lông xù có vẻ càng tức giận lắm, hăng máu hơn.

Ánh mắt vằn đỏ ngập tràn sự chết chóc.

Bộ răng dài và sắc kia cứ nhắm vào cổ của cô mà xấn tới.

Hạ Lâm gồng mình sắp kiệt quệ rồi.

Anh bạn này háu chiến quá.

Cô vừa chống đỡ vừa cố gắng bình tĩnh nghĩ cách.

Chợt nghĩ tới gì đó, cô quyết định đạp đôi giày ra khỏi chân.

Cô từ từ co chân về phía trước, nâng lên từ từ chạm vào bụng của nó, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Bé bự...Mày bình tĩnh nào...Bình tĩnh lại nào.Đừng cắn tao...thịt tao không ngon đâu...Nghe tao nói này...tao là bạn, không phải kẻ thù...Tao sẽ không làm hại mày...Tao chỉ đi ngang qua thôi...Sẽ không làm gì mày đâu...Mày hiểu không?"

Có vẻ như chiêu này của Hạ Lâm có tác dụng.

Đôi mắt đỏ ngầu của anh bạn khổng lồ đang dịu dần lại, lực tấn công trên cơ thể nó cũng giảm bớt đi.

Hạ Lâm thấy vậy, mừng thầm.

Tiếp tục vỗ về nó.

Cô đánh bạo rút hẳn một tay đang chống đỡ tấm ván đi, xoa bụng nó, nhẹ nhàng nói: "Mày thích xoa bụng thế này phải không? Cảm thấy thế nào? Dễ chịu không? Vậy tao massage cho mày nhé?"

Vẻ mặt anh bạn khổng lồ như đang hưởng thụ, thích thú lắm.

Sự nguy hiểm trong mắt nó giờ đã biến mất hoàn toàn.

Rồi đột nhiên, nó bỗng nằm lăn xuống bên cạnh Hạ Lâm, nhìn cô như bảo tiếp tục massage đi.

Hạ Lâm méo mặt, này là được đăng chân, lân đằng đầu đấy hả? "Mày cũng biết lợi dụng quá đấy"

Cô mảng nhẹ, bất đắc dĩ ngồi lên, tiếp tục xoa bụng cho nó.

Không lỡ nó đổi ý, quay lại đấu với cô tiếp thì nguy.

Nếu nó là chó hoang thì cô không ngại một chiêu kết thúc cuộc đời, nhưng con vật này là của Nga Đình Thiên, không rõ chủ nhân cụ thể của nó là ai, cô mà cho nó thăng thiên nhất định người ta sẽ không tha cho cô đâu.

Không khéo cô lại mất điểm trong mắt gia đình anh.

Không biết chừng, ý đồ của người gài bẫy cô chính là muốn cô đánh chết con vật này.

Bé bự có vẻ rất thích được massage, cả người nó cứ mềm nhũn ra như một con thú bông vô hại.

Cả một chút cảnh giác cũng không có.

Lúc này trông nó chỉ giống như một chú nhóc khổng lồ hiền lành dễ thương chứ nào có liên quan gì tới bội dạng hung tàn muốn ăn tươi nuốt sống cô khi nấy.

Hạ Lâm tự hỏi, thế này là cô đã hàng phục được anh bạn khổng lồ này rồi nhỉ? Cô hướng về phía có gắn camera, nở nụ cười và một cái nháy mắt đầy ẩn ý.

Chỉ đơn giản là một cái nháy mắt, nhưng lại khiến đám Hoài An cùng anh em của mình ngồi trước màn hình máy tính không khỏi chột dạ, rùng mình.

Thì ra là đã bị người ta phát hiện âm mưu rồi! Đình Nhân ngồi vắt chéo chân phía sau đám nhóc, thích thú lên tiếng: "Giờ mấy đứa phục rồi chứ.Còn muốn thử nữa không?"

Tự dưng đám nhóc này kéo anh và Đình Lập tới đây, bảo có cái trò này rất hay, muốn hai anh cùng xem.

Anh tưởng có trò gì vui, không ngờ là bọn nhóc này lại muốn khảo nghiệm Hạ Lâm.

Anh có thể hiểu được vì sao lũ nhóc này lại muốn thử thách cô.

Hầu như bọn nhóc trong dòng tộc, đứa nào cũng coi Đình Thiên là thần tượng, là chiến thần, là tín ngưỡng để mà noi theo.

Trong mắt đám nhóc này, anh Cả là hoàn hảo nhất.

Cho nên khi biết anh có bạn gái, bọn chúng đương nhiên sẽ thấy khó chịu.

Muốn khảo nghiệm xem, cô gái đó có xứng đáng với thần tượng của mình hay không.

Ban đầu, anh cũng thấy lo cho Hạ Lâm, không ngờ cô thể mà lại có thể vượt qua được một cách dễ dàng không bị sứt mẻ gì.

Xem ra, cô gái này không tâm thường! Điều đáng nói ở đây là, cô thế mà lại có thể hàng phục được cái con chó khó tính kia của Đình Thiên.

Nó về đây đã một tuần rồi, mà ngoài bố Phàm ra, nó chả chịu nghe ai cả.

Lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, bất cần, người lạ chớ lại gần, y như chủ của nó vậy.

Ba tên nhóc Hoài Vũ, Công Vinh, Công Hoàng lớn hơn lưỡng lự, không nói gì, dường như đã siêu lòng rồi.

Chỉ có cô nhóc Hoài An cứng đầu, không muốn chấp nhận sự thật mình vừa thấy.

"Chỉ là may mắn mà thôi."

Cô nhóc bĩu môi.

Nhóc không tin, cô ta lại lợi hại như vậy.

Đình Nhân bật cười, nghiêng đầu hỏi lại: "Nhóc chắc chắn mấy cái bẫy đó chỉ cần dùng may mắn là có thể vượt qua chứ?"

".."

Cô nhóc đuối lý, không thể phản bác.

Chính bản thân nhóc và bộ ba Hoài Vũ cũng đã từng được thực hành qua mấy bài luyện tập đó.

Nên cô nhóc hiểu rõ hơn ai hết độ khó của chúng.

Những cái bẩy này là được áp dụng từ chiến thuật du kích trong quân đội.

Phải là người có mưu trí, nhạy bén, tỉnh thông võ thuật mới có thể an toàn vượt qua.

Vòng một và vòng ba yêu cầu dùng mưu trí, còn vòng hai đòi hỏi phải giỏi võ thuật mới có thể né tránh được năm trăm chiếc phi tiêu.

Lần kiểm tra vào tháng trước, dù đã tập luyện cả hai năm trời, Hoài An và mấy anh vẫn bị hành cho te tua thê thảm còn gì.

Hầu như cả bốn đứa đều dính trọn hết toàn bộ số phi tiêu bắn ra.

May là tiêu bằng nhựa, không đau, chỉ là đầu nhọn được nhúng qua keo, nên cây nào cắm vào người là dính chặt trên đó luôn.

Mỗi lần tới vòng đó, đứa nào đứa đầy đều dính đầy phi tiêu, chẳng khác gì nhím xù lông.

Vậy mà cô gái kia có thể tránh được hết hết năm trăm cây phi tiêu, còn là phi tiêu thật.

Điều này làm nhóc khó chịu.

Sự xuất hiện của con chó đó là ngoài ý muốn, không nằm trong kế hoạch của cô nhóc.

Nhóc không hề biết Ớt Chuông ở gần đấy.

Cả ba người anh ba của nhóc cũng không biết.

Nhưng nó lại lấp đầy sự khó chịu của cô bé.

Chị ta tránh được ba vòng đó, vậy thì nên bị Ớt Chuông trừng phạt.

Kết quả, cái con vật khó gần kia lại bị chị ta thu phục trong nháy mắt.

Nhưng nói sao Hoài An vẫn rất khó chịu, cô nhóc bướng bỉnh cãi: "Ừ thì cho là chị ta có khả năng đi, nhưng như vậy cũng đâu có thể chứng minh được điều gì.Nói tóm lại, em vẫn không phục đâu"

"Phục hay không thì để nói sau đi.Còn bây giờ mấy đứa lo mà nghĩ cách làm thế nào đối mặt với anh Thiên kia kìa"

Đình Lập im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, vừa nói vừa hất mặt về phía màn hình.

Trên màn hình từ khi nào ngoài Hạ Lâm ra, đã xuất hiện thêm một bóng dáng mặc tây trang sang trọng, cao lớn, rắn rỏi, quanh người tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến mấy đứa Hoài Vũ chỉ nhìn qua màn hình thôi cũng thấy phát sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.