Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 16: Chương 16: Xin chào, bà mai




Khoảnh khắc môi Trình Phi Viễn đặt lên, đầu Tôn Đào Phi trong nháy mắt trống không trong một giây.

Môi mím chặt bị Trình Phi Viễn cường ngạnh tiến nhanh thắng nhanh. Tôn Đào Phi không thể không kéo về suy nghĩ trống không, có đau một chút, người nào đó rất dùng sức mút, cũng rất đầu nhập, càng không ngừng tự nói với mình phải chịu đựng.

Tiếng hô, tiếng huýt sáo dưới đài nối liền không dứt, Tôn Đào Phi cuối cùng không nhịn được cắn nhẹ đầu lưỡi của Trình Phi Viễn. Hắn quả nhiên rất nhanh lui binh thua chạy.

Trình Phi Viễn liếm liếm đầu lưỡi bị cắn không phải nhẹ, nhìn trên mặt Tôn Đào Phi rõ ràng còn ẩn nhẫn chưa thối lui, hung hăng trừng, vừa rồi hắn cũng biết cô không chuyên tâm và kháng cự. Thật là đả kích lớn, đoàn trưởng Trình buồn bực trong lòng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoài nghi với mị lực nam tính của mình, chẳng lẽ hắn là một người không được người ta yêu thích như thế?

Tôn Đào Phi nhìn mặt Trình Phi Viễn như đưa đám, lửa giận trong lòng gia tăng từng chút, tiện nghi cũng cho hắn chiếm, hắn còn có cái gì không hài lòng?

Thật ra, Trình Phi Viễn không biết rằng Tôn Đào Phi để cho hắn hôn cô, đã là vô cùng nể mặt hắn rồi.

Nhớ lại, năm Tôn Đào Phi lên lớp 9, bị một tên côn đồ nhỏ ở bên cạnh trường học quấn lấy, tuyên bố muốn theo đuổi cô đến cùng. Vì vậy, một ngày, trên đường vào giờ tan học buổi chiều, tên côn đồ chặn đường Tôn Đào Phi, cưỡng chế muốn hôn Tôn Đào Phi một cái. Sau đó, cái miệng mập nhơn nhớt đó cứ luẩn quẩn trong đầu Tôn Đào Phi suốt cả một năm, cũng làm cho Tôn Đào Phi từ đó về sau vô cùng chán ghét cùng bài xích các loại hình hôn. Sau đó, tên côn đồ kia đương nhiên bị Tôn Đào Phi trả thùvô vùng thê thảm, nhưng không đáng nói ở đây.

Lẩn quẩn bên tai là lời kết thúc lưu loát phong phú của người MC. Ngay sao đó, tất cả mọi người cầm ghế ngồi của mình, rời sân một cách trật tự.

Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn đi sau cùng của đội ngũ, mặc kệ tiếng người ồn ào trước mặt, bọn họ vẫn là nhìn nhau không nói gì.

“Trình Phi Viễn!” Nghe tiếng, Trình Phi Viễn thu hồi nho nhỏ buồn bực của hắn, quay đầu, liền nhìn thấy Chu Thành Phi ở chỗ xa ngoắc hắn.

“Em chờ anh chút!” Vội vã dặn dò Tôn Đào Phi một câu, Trình Phi Viễn liền chạy đi.

Tôn Đào Phi nhìn lại theo phương hướng Trình Phi Viễn chạy đi, đã nhìn thấy một người đàn ông mặc dù cũng cắt tóc rất ngắn giống Trình Phi Viễn, nhưng vẫn không mất đi vẻ nho nhã tuấn tú. Người đàn ông kia giống như là cảm nhận được ánh mắt của cô, lễ phép gật đầu một cái với cô.

Tôn Đào Phi cười lại một cái, ngắm nhìn Trình Phi Viễn đã đứng đối diện người đàn ông, không ngừng âm thầm sợ hãi than ở trong lòng, một bức tranh mỹ nam thật đẹp. Một cương nghị, một ướt át, thật đúng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, phối hợp hoàn mỹ.

Tôn Đào Phi còn chưa thưởng thức đủ tranh mỹ nam, người đàn ông kia đã rời đi, Trình Phi Viễn cũng chậm rãi quay lại.

“Ai thế?” Trình Phi Viễn vừa đứng yên, Tôn Đào Phi liền gấp không thể chờ luôn miệng hỏi.

Trình Phi Viễn liếc Tôn Đào Phi, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ, “Em rất muốn biết, mau nói cho em biết”, trong lòng lại buồn bực, sao không thấy cô cảm thấy hứng thú như vậy đối với hắn – ông xã của cô?

“Đoàn trưởng đoàn bốn!” Trình Phi Viễn trả lời thật hung dữ, muốn bao nhiêu đơn giản thì có bấy nhiêu đơn giản.

“Có bạn gái chưa?” Nghe vậy, vẻ mặt Tôn Đào Phi lập tức tươi cười, hỏi thật ôn nhu.

Trình Phi Viễn cảnh cáo nhìn Tôn Đào Phi rõ ràng đang ở trong hưng phấn, “Em muốn làm gì? Đừng quên em đã kết hôn rồi đấy.”

Tôn Đào Phi im lặng liếc người bên cạnh một cái, người này thật đúng là biết liên tưởng.

“Em chỉ là muốn hỏi một chút, nếu như anh ta chưa có bạn gái, em muốn giới thiệu cho Từ Dĩnh.” Vì tránh cho người nào đó hỏi tiếp, Tôn Đào Phi không thể không lãng phí nước miếng mà giải thích.

“Không có!” Lần này, đoàn trưởng Trình đáp thật gọn gàng, hơn nữa ngữ điệu dường như rất vui vẻ.

“Nhưng mà, em thật đúng là nhiệt tình làm bà mai nhá!” Giọng nói của Trình Phi Viễn lại trở nên quái gở. Nhớ ngày đó, cô gái này còn muốn tác hợp hắn và Từ Dĩnh, cô thật đúng là rất quan tâm đến bạn bè.

Ho hai tiếng, Trình Phi Viễn cưỡng chế mình không thể tiếp tục nghĩ, hắn thật không hiểu tại sao hắn càng ngày càng không bình thường, càng ngày càng như bà mẹ.

“4h chiều mai em bay.”

Trình Phi Viễn bỗng dưng nghiêng đầu sangbên cạnh, có chút không dám tin “Sao nhanh như vậy?”

Tôn Đào Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm cười cười, “Em đã ở đây ba ngày rồi đấy.” Đúng thế, cộng thêm ngày mai, cô đã rời khỏi thành phố A bốn ngày rồi, đây là lần đầu tiên trong hai mươi bảy năm qua đi khỏi thành phố A thời gian lâu như vậy, hơn nữa quan trọng nhất chính là cô nhớ Bàn Đinh — con trai cô. Cũng không biết sau khi trở về tên nhóc kia còn nhận ra cô hay không nữa, nghĩ tới đây lòng Tôn Đào Phi không nhịn được lại cảm thấy ấm lòng.

Tắm xong, hai người đều lẳng lặng nằm ở trên giường, trong phòng một mảnh trầm mặc được đè nén đến cực điểm.

Nghe bên cạnh truyền đến từng tiếng hít thở trầm ổn, Trình Phi Viễn mở mắt nhìn trần nhà bị ánh trăng vẩy lên một chút xíu ánh bạc, lại mất ngủ lần nữa. Nghĩ tới người bên cạnh, ngày mai sẽ phải rời đi, từ ngày mai, nơi đây lại là chỉ có một mình hắn, hắn nên nói như thế nào đây, có chút khó chịu, có chút không nỡ.

Hắn biết, hắn đối với người phụ nữ bên cạnh, vợ của hắn, là có tình cảm, bằng không hắn sẽ không có nhiều tâm tình khi đối diện với cô, thậm chí là có những cảm xúc chưa từng có với Bùi Hân. Hắn cũng biết thứ tình cảm này tới quá nhanh, nhưng hắn muốn già mồm nói một câu, chuyện tình cảm có lúc chính là như vậy, nói đến là đến, không thể tùy hắn tự khống chế.

Sáng ngày hôm sau, Trình Phi Viễn vừa rời đi, Tôn Đào Phi liền nối gót rời giường. Thu thập xong đồ đạc của mình, Tôn Đào Phi liền không thể chờ đợi ra cửa. Mất rất nhiều, Tôn Đào Phi mới tìm được phòng làm việc của đoàn trưởng đoàn bốn.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, Tôn Đào Phi đã nhìn thấy anh ta đang vùi đầu làm việc. Đoàn trưởng đoàn bốn nghe tiếng ngẩng đầu lên.

“Chào anh.” Tôn Đào Phi cười lên tiếng chào hỏi.

“Chị dâu!” Anh ta đứng lên rất nhanh, lập tức nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

Ngượng ngùng vén vén tóc, Tôn Đào Phi ha ha cười một tiếng, “Là như vậy, những lời sau đây của tôi có thể làm anh cảm thấy đường đột, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cậu một chút, được chứ?”

Rót ly trà cho Tôn Đào Phi, Chu Thành Phi cười nói, “Chị dâu, em tên là Chu Thành Phi, có chuyện gì, chị cứ nói.”

Tôn Đào Phi cầm ly trà, khẽ nhấp một hớp, hơi có chút khẩn trương hỏi, “Chu đoàn trưởng, anh không có bạn gái chứ!”

Nhíu mày, Chu Thành Phi gật đầu một cái, cảm thấy bà xã của Trình Phi Viễn là tới làm bà mai, bất quá vì nể mặt của Trình Phi Viễn, hắn cũng không thể từ chối thẳng thừng được.

Lại uống một hớp trà, Tôn Đào Phi vững vàng tâm thần, trấn định mở miệng, “Là thế này, tôi có một cô bạn tốt, bây giờ đang làm giáo sư ở đại học W, tôi muốn hỏi xem cậu có thể xem hình cô ấy một chút không.”

Vừa nói, Tôn Đào Phi vừa móc một tấm hình từ trong túi ra đưa cho Chu Thành Phi.

Nhận lấy tấm hình, chỉ liếc mắt một cái, khuôn mặt vừa rồi còn đầy nụ cười của Chu Thành Phi, trong nháy mắt thu lại, đôi mắt hẹp dài đào hoa khẽ nheo lại, nhìn cô gái cười có lúm đồng tiền như hoa trong ảnh.

Tay nắm tấm hình của Chu Thành Phi hơi chặt hai phần, đây có phải là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng phí công.

“Chị dâu, cô dạy hệ nào ở đại học W, có thể nói số điện thoại của cô ấy cho tôi biết không?” Ngẩng đầu lên, Chu Thành Phi lại khôi phục nụ cười ướt át như ngọc.

Nghe lời nói của Chu Thành Phi, trong lòng Tôn Đào Phi thở phào nhẹ nhõm thật lớn, Từ Tiểu Dĩnh, vì cậu, mình cả thể diện cũng không cần. Nhớ ngày đó cô nói với cô, cô phải gả cho một người làm lính, ha ha, bây giờ cô cũng giới thiệu một người cho cô ấy, làm bạn, cô vô cùng thành công đạt đến một trình độ chơi khăm nào đó.

Lấy lại tinh thần, Tôn Đào Phi nhanh chóng đưa cho anh ta số điện thoại và một chút tài liệu của Từ Dĩnh.

Mục đích đã đạt được, hai người lại nói mấy câu, đều là Chu Thành Phi hỏi một chút về tình hình của Từ Dĩnh, Tôn Đào Phi càng cảm thấy thỏa mãn ở trong lòng, xem ra vị Chu đoàn trưởng này rất hài lòng về Từ Dĩnh.

Một đường ngâm nga 《Ta là người làm lính》, Tôn Đào Phi tâm tình vui vẻ trở về phòng.

Đẩy cửa phòng ra, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy Trình Phi Viễn đang cầm một ly nước lọc uống ừng ực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.