Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 1: Chương 1: Xin chào, hôn nhân (1)




Cầm giấy hôn thú màu đỏ chót in chữ vàng, miễn cưỡng nằm ở trên giường, suy tư trong đầu Tôn Đào Phi đều là vấn đề ba chữ “Giấy hôn thú” thần kỳ này, nếu như cô vắng mặt ở hôn lễ vào một tuần sau thì sẽ có kết quả như thế nào. Ở mọi việc đã sẵn sàng, dưới tình huống này chỉ còn chờ cơ hội.

“Phi Phi, đưa giấy hôn thú hồi chiều của các con cho mẹ xem một chút!” Phu nhân Tống Mỹ Lệ thái hậu nhà cô đẩy cánh cửa sơn màu xanh lá cây đi vào.

Tôn Đào Phi run tay, tờ giấy đỏ thẫm rơi thẳng xuống sàn nhà lạnh như băng.

Tống Thái hậu cất bước lớn tới đây, gấp gáp nâng lên tờ giấy hồng nằm trơ trọi trên mặt đất, vui rạo rực mở ra, sửng sốt nhìn một câu chưa đủ một trăm chữ phía trên, ước chừng nhìn chòng chọc hơn hai mươi phút.

“Mẹ, có đẹp mắt như vậy không?” Cho dù mặt Thái Hậu đã đắp kín đến gió thổi không lọt, nhưng trong ánh mắt lấp lánh loé lên của bà mừng rỡ như điên, Tôn Đào Phi có thể tưởng tượng gương mặt dưới lớp kem bùn đó là vui mừng không nói nên lời cỡ nào.

“Phi Phi, con xem con và Phi Viễn thật xứng đôi!” Thái hậu nghiêng mặt sang bên, chỉ chỉ cô và Trình Phi Viễn trong tấm ảnh.

Tôn Đào Phi buồn bực nhìn chằm chằm khuôn mặt cách cô vẻn vẹn năm phân thước của Thái hậu nhà cô, nhìn thế nào cũng thật thảm người, nguyện chúa phù hộ cô tối nay sẽ không gặp ác mộng.

Về phần Thái hậu nói họ xứng đôi, Tôn Đào Phi ý vị không rõ hơi cong môi một cái. Nếu như Thái hậu nhìn thấy một màn xế chiều hôm nay, không biết còn có thể kiên trì giải thích như bây giờ hay không.

Chuyện là, ba giờ chiều, sau khi bị Thái hậu nhà cô tàn ác tiến hành một hồi trang phục lộng lẫy. Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn tiên sinh sắp trở thành một nửa kia trong cuộc đời trực tiếp lao tới cục dân chính.

Đến phiên họ thì chị gái làm chứng, đặc biệt không hiểu hỏi một câu, “Hai người tới làm giấy hôn thú sao?”

Ngay lúc đó cô đang cúi đầu giành giật từng giây thảo luận với Từ Dĩnh về “Niềm vui mới” của cô! Trình Phi Viễn lại là hai tay đút vào túi quần không biểu tình đứng ở một bên. Cũng không trách được người ta có hiểu lầm.

Tôn Đào Phi thu hồi điện thoại di động, ánh mắt trong suốt kiên định nói với vị chị gái thoạt nhìn hoà ái dễ gần kia, “Chị ơi, tôi có thể xác định cùng kiên định nói cho chị biết, chúng tôi là tới làm chứng!”

“Là tự nguyện?” Chị gái vô cùng có trách nhiệm với công việc hỏi một câu.

Nghiêng đầu, Tôn Đào Phi thản nhiên cười đối với Trình Phi Viễn vẻ mặt cứng ngắc như cũ, “Phi Viễn, anh nói chúng ta có tự nguyện hay không?” Tôn Đào Phi gọi hai chữ “Phi Viễn” cực kỳ ngọt ngào.

Trình Phi Viễn hứng thú gật gật cái đầu cao quý.

Vị chị gái kia nhép nhép miệng, thở dài, cuối cùng đóng dấu cho họ.

Vừa ra khỏi cửa, khí nóng nhào tới trước mặt, mặt trời sáng loáng treo ở không trung làm loá mắt người. Một bộ tóc đen nhánh rủ xuống, cô gái có diện mạo giống như baby cơ hồ trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của Tôn Đào Phi.

Tôn Đào Phi thầm nghĩ, mỹ nữ không phải đều cần bảo dưỡng à. Tia tử ngoại mạnh như vậy, mỹ nữ không nhúc nhích đứng ở dưới ánh mặt trời dữ dội, cô ta không muốn nước da như ngọc kia sao?

“Đi thôi!” Xoa xoa mồ hôi dày đặc trên trán. Với thể chất dễ ra mồ hôi này, vào ngày hè đối với cô mà nói quả thật chính là địa ngục.

Trình Phi Viễn giống như là không nghe thấy, đứng ở trên bậc thang không nhúc nhích, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm một hướng khác.

Tôn Đào Phi theo tầm mắt của hắn nhìn sang, mỹ nữ mới vừa rồi vẫn còn ở nơi xa chạy tới trước mặt họ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay một mảnh trắng bệch, hàm răng cắn chặc môi mỏng, phía trên chảy ra chút vết máu, mắt to long lanh đầy tràn nước mắt, lã chã chực khóc.

“Phi Viễn!” Hai chữ, mỹ nữ làm cho một ít ủy khuất phải chín cong mười tám quẹo.

Biểu tình của Trình Phi Viễn vẫn như cũ là nhàn nhạt, nhưng quả đấm nắm chặc đặt ở bên người vẫn tiết lộ ít tâm tình của hắn.

Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy mồ hôi sau lưng một tầng thêm một tầng, ổn ổn tâm thần, Tôn Đào Phi nở nụ cười trên mặt, “Phi Viễn, vị này là?”

Trình Phi Viễn lấy lại tinh thần, hết sức khắc chế nói, “Bạn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Bùi Hân.”

Tôn Đào Phi liếc mắt nhìn Bùi Hân điềm đạm đáng yêu, thật sự là không biết nên dùng biểu tình gì.

“Chúng ta đưa Bùi Hân trở về trước?”Trình Phi Viễn đã quen với thói bá đạo, tự chủ trương đưa ra quyết định.

Dọc theo đường đi, trong xe đều yên lặng, Tôn Đào Phi thỉnh thoảng cũng có thể cảm nhận được tầm mắt sâu kín Bùi Hân quăng tới.

Tôn Đào Phi ngồi nghiêm chỉnh để mắt nhìn mũi mà nghĩ, nếu như hiện tại cô và Trình Phi Viễn ly hôn, có thể sáng lập kỳ tích ly hôn trước chưa từng có, sau cũng không thể có hay không?

Hơn nữa, nói lại, vị Bùi tiểu thư ngồi ở phía sau kia sao không tới sớm một chút?

Lúc rời đi, vị Bùi tiểu thư kia lại càng cẩn thận, mỗi bước đi đều thống khổ nhìn lại.

“Nếu không hai chúng ta lại đi cục dân chính một chuyến?” Chỉ chỉ Bùi Hân vẫn đứng ở cửa không chịu đi vào, Tôn Đào Phi trực tiếp mở miệng.

“Em đừng đoán mò, chúng tôi không phải là loại quan hệ như em nghĩ!” Trình Phi Viễn mệt mỏi nặn ra một câu.

Tôn Đào Phi hừ lạnh một tiếng ở đáy lòng, tôi không suy nghĩ, nhưng khi nhìn xem các người chàng có tình, thiếp có ý, bộ dáng sống sờ sờ bị chia rẽ, muốn cho người khác không nghĩ cũng khó.

Phải nói Trình Phi Viễn và Bùi Hân có thể nói là môn đăng hộ đối, xem chỗ ở này của người ta cũng biết. Hào môn thế gia như họ Trình, không phải đều lựa chọn cường cường liên thủ sao? Tại sao ba Trình Phi Viễn lại vứt bỏ một thiên kim đại tiểu thư chân chân chính chính, mà lựa chọn cô gái ở nhà dân nhỏ này. Mặc dù ba cô ở thành A có mấy quán mì sợi, cũng coi là một công ty. Nhưng so với người nhà Bùi Hân, xem chỗ ở này của người ta, nhà cô vẫn kém mấy bậc, chẳng lẽ chỉ bởi vì ba mẹ Trình Phi Viễn thích cô.

“Phi Phi, con nhớ, trong khoảng thời gi an này chớ ăn nhiều, tránh cho lên cân, mặc áo cưới không vừa.” Thái hậu đại khái là thưởng thức đủ rồi, một tiếng sợ hãi rống khiến Tôn Đào Phi thu suy nghĩ lơ lửng lại.

Nhận lấy giấy Thái hậu đưa tới, Tôn Đào Phi cúi đầu nhìn bụng coi như bằng phẳng của mình chút, cô hình như chưa tới hiện tượng rượu chè ăn uống quá độ mà.

Thái hậu nhìn cô tiện tay ném giấy lên đầu giường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô một cái, “Cất kỹ giấy chứng nhận!” Giám sát cô bỏ giấy vào trong hộp khoá mật mã, Thái hậu mới an tâm đi lải nhải với ba cô.

Thái hậu vừa rời đi, Tôn Đào Phi lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên. Trình Phi Viễn người đàn ông đê tiện này, lúc bắt đầu lời thề son sắt nói cho cô biết, hắn không có bất cứ rối rắm gì trên phương diện tình cảm. Hiện tại thì sao, mới vừa cầm giấy hôn thú đã tới một Bùi tiểu thư, sau này không biết còn có Vương tiểu thư, Lý tiểu thư gì đây. Còn nói làm lính có thể tin, bây giờ nhìn lại có thể tin cái rắm gì chứ! Tuy nói cô không quá để ý, tuy nói họ có thể coi như là hiệp nghị kết hôn, vì cho cha mẹ của mình một câu trả lời thỏa đáng, nhưng mới vừa cầm giấy hôn thú đã vậy, cũng quá không nể mặt cô rồi!

Nếu như cô vắng mặt ở hôn lễ vào một tuần sau, trước không nói ba mẹ cô sẽ có một loạt phản ứng cực kỳ tàn ác. Mấy tôn đại thần nhà Trình Phi Viễn, tùy tiện động động ngón tay, nhà các cô cũng đừng nghĩ ở thành A nữa.

Trải qua nghĩ sâu tính kỹ, cô cảm thấy cô vẫn không chịu nổi hậu quả vắng mặt trong hôn lễ, huống chi hiện tại cô đã có thể được xem là vợ của Trình Phi Viễn, thì có thể chạy trốn tới nơi nào được? Vỗ vỗ gò má đã bị ép tới có chút cứng ngắc, Tôn Đào Phi quyết định, binh tới tướng chặn, nước tới lấy đất ngăn. Cô cũng không tin trừ Thái hậu nhà cô, còn có chuyện gì Tôn Đào Phi cô không giải quyết được.

Mấy ngày trước hôn lễ, dưới bầu trời nổi lên mưa nhỏ dai, mặt Thái hậu cũng bởi vì khí trời mà có chút sầu khổ. Cũng may một ngày trước hôn lễ, bầu trời trải qua nước mưa rửa tội, xanh thẳm đến không có một tia tạp chất, nhiệt độ cũng vừa vặn thích hợp.

Năm giờ sáng, Tôn Đào Phi liền bị Thái hậu nhà cô đào lên, chuẩn bị đi làm tạo hình, trang điểm cô dâu. Thợ trang điểm tô son điểm phấn, tỉ mỉ mài dũa, Tôn Đào Phi nhìn mỹ nữ kinh tâm động phách trong gương, có chút không dám tin tưởng, đây là Tôn Đào Phi cô sao? Mặc dù diện mạo của cô nhìn qua vừa mắt, nhưng nhiều lắm chỉ có thể coi là mỹ nữ hạng hai, nhưng hôm nay cô hoàn toàn bước vào hàng ngũ mỹ nữ hạng nhất cấp A. Có thể thấy được kỹ thuật tạo hình trang điểm hiện đại thật là một ma pháp thần kỳ.

“Thật là xinh đẹp!” Phụ tá bên cạnh hâm mộ kinh hô.

Tôn Đào Phi cười nhìn cô một cái, cũng ngây ngô cười nói, “Cám ơn! Về sau cô sẽ còn xinh đẹp hơn.”

“Tôn tiểu thư, cô là cô dâu gả vào nhà giàu có thái độ dễ gần nhất tôi từng gặp.” Mặt phụ tá tràn đầy ánh sao si mê nhìn cô.

Tôn Đào Phi hơi cong môi một cái, nhưng không biết nên nói gì.

Hôn lễ cử hành ở khách sạn Rig sang trọng nhất thành A, khách tới đều là chính thương danh lưu (nhà giàu có) thành A, ai bảo Tôn Đào Phi cô gả cho hào môn vọng tộc thành A. Đứng ở trong xe hoa bố trí hoa lệ mộng ảo, Tôn Đào Phi vẫn không có tâm tình đặc biệt gì, liếc bên cạnh một cái, trên trán ba cô ngược lại toát ra mồ hôi lấm tấm.

“Ba, ba có khỏe không?” Tôn Đào Phi lo lắng nhìn ba cô một cái. Đặc biệt muốn nói với ba cô, ba không cần khẩn trương như vậy, ba xem tất cả họ đều là bột mì trong tay ba, ba muốn như thế nào liền như thế đó.

Tôn Ái Quốc tựa như an ủi vỗ vỗ tay của cô, “Yên tâm, ba nhất định giao con an toàn vào trong tay Phi Viễn.”

Lúc này, dâu phụ chuyên nghiệp sau lưng nhắc nhở một câu, “Tôn tiểu thư, phải bắt đầu rồi!”

Tôn Ái Quốc lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực đưa ra tư thế đã luyện N lần ngày hôm qua. Tôn Đào Phi hiểu ý vòng bàn tay vào khuỷu tay ba.

Khúc nhạc hôn lễ du dương uyển chuyển vang lên, Tôn Đào Phi máy móc theo ba cô bước từng bước trên thảm trắng noãn đi về phía trước.

Nhìn Trình Phi Viễn hiên ngang mạnh mẽ, đứng cuối thảm trắng, Tôn Đào Phi hoảng hốt hôn lễ này giống như là diễn xuất một bộ phim, nhân vật chính là cô cùng Trình Phi Viễn, nhân vật phụ là cha mẹ của họ cùng với mỗi vị khách ngồi ở dưới. Không liên quan tình yêu, chỉ vì khiến người khác vui mừng.

Toàn thân đứng ở trước kính trong phòng tắm xa hoa sáng ngời, khổ não nắm nắm tóc, cô muốn nắm tóc đến lúc nào a. Kiềm chế sự kích động, Tôn Đào Phi tắm một cái sạch sẽ đến gần hai giờ, coi như là miễn miễn cường cường ép buộc xong tóc của cô. Vẩy cánh tay đã sớm đau nhức ra, Tôn Đào Phi âm thầm oán kết hôn, thật không phải chuyện dễ dàng.

Đợi đến Tôn Đào Phi hoàn toàn chỉnh đốn thỏa đáng thì đã qua thêm nửa giờ. Đồng chí Trình Phi Viễn cũng tiến vào phòng cưới của họ, nghe nói là ‘phòng tổng thống’ xa hoa nhất Rig.

Cách một tầng cửa sổ sát đất không quá dày, bên ngoài là Trình Phi Viễn đang hút thuốc lá nhả ra khói mù lượn lờ. Nhẹ nhàng gõ thủy tinh trong suốt một cái, Trình Phi Viễn đang hút thuốc lá nghe tiếng quay đầu, trong mắt không có bất kỳ phập phồng quét Tôn Đào Phi một cái, tiếp theo bóp tàn thuốc trong tay, ngẩng đầu kéo cửa mà vào, giống như là muốn đi lên đài hành hình.

Tôn Đào Phi nhìn vẻ mặt rõ ràng có chút trông gà hoá cuốc của Trình Phi Viễn, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

“Ông xã, anh yên tâm đi, em không biết cưỡng ép!” Tôn Đào Phi trêu chọc nói, trời mới biết cô thật muốn hòa hoãn không khí, bất kể như thế nào, hiện tại họ đã là vợ chồng không phải sao, không thể giả bộ thân mật ở trước mặt cha mẹ, lẽ nào lại giống như kẻ thù! Vậy mà, Trình Phi Viễn tuyệt không lĩnh tình, lườm cô một cái, không nói một lời vào phòng tắm.

Tôn Đào Phi bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Không cảm kích, dẹp đi, đi ngủ, ai rãnh rỗi hầu hạ cái mặt thối như anh.”

Thu thập xong quả táo ngâm rượu, long nhãn ở trên giường trước đó, Tôn Đào Phi không thể chờ đợi nhào tới trên giường lớn xem ra rất thoải mái này. Không đến mười phút, Tôn đại tiểu thư liền tiến vào giấc mộng đẹp.

Cho nên khi Trình Phi Viễn đi ra, đầu tiên thấy chính là trên giường nổi lên một đoàn cao cao, kèm theo tiếng ngáy nhẹ nhàng. Khẽ nhếch môi, có lẽ kết hôn với cô gái này đúng là lựa chọn tốt nhất đối với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.