Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 29: Chương 29: Xin chào, lưu manh...




Trình Phi Viễn cố định con giữa hai chân của mình, cười híp mắt hỏi con trai đang tự mình ô ê bập bẹ nói chuyện, “Bàn Đinh, mẹ có lén nói với con là nhớ ba không?”

Bàn Đinh thấy mặt cười hoà thuận vui vẻ của ba, cũng vui vẻ toét cái miệng nhỏ nhắn, a ô a ô đưa tay nhỏ bé, tiếng nói trẻ con kêu lên, “Ba, ba.”

“Ba nhớ Bàn Đinh, nhớ mẹ, cho nên hai người nhất định cũng nhớ ba phải hay không?” Trình Phi Viễn không trông cậy rằng nó sẽ đáp lại, dừng lại một lát, lại dương dương đắc ý tự hỏi tự đáp.

“Ơ, không ngờ đoàn trưởng Trình của chúng ta nhi nữ tình trường như thế.” Cửa phòng khép hờ bị một đôi tay thon dài có lực đẩy ra, xuất hiện kèm theo tiếng nhạo báng là Chu Thành Phi đến đều đều trong suốt mấy ngày qua.

“Cậu cũng vậy thôi.” Khóe mắt quét Chu Thành Phi ở cửa, Trình Phi Viễn rảnh rang nói. Đừng tưởng rằng hắn không biết tiểu tử thúi này vừa kết thúc diễn tập, thì liền gọi điện thoại cho Từ Dĩnh, vậy mà người ta căn bản không thèm hắn, từ sau đó mặt người này vẫn luôn vô cùng thối. Ngày đó hắn tìm đến mình đấu, đoán chừng cũng là Từ Dĩnh nói cái gì khiến hắn không thoải mái. Bất quá, hắn ngược lại tò mò tiểu tử Chu Thành Phi này làm sao có phần coi trọng Từ Dĩnh, phải biết tiểu tử này từ nhỏ đến lớn rất ít dính chặt người như vậy, giải thích duy nhất là lúc trước hắn đã biết Từ Dĩnh, chẳng qua là không biết giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến người này khó quên như thế.

Sắc mặt Chu Thành Phi chợt biến đổi, ho nhẹ hai tiếng, đổi đề tài, “Hiện tại chị dâu tới rồi, về sau chúng ta cũng không cần tới đây mỗi ngày nữa nhỉ.”

Phản đối, trước khi Tôn Đào Phi tới, ăn uống vệ sinh của Trình Phi Viễn đều do Trình Hải Dương và Chu Thành Phi hai người đầu sỏ gây nên này xử lý hoàn toàn.

Trình Phi Viễn lộ ra nụ cười thân thiện với Bàn Đinh, quay đầu, trong con ngươi đen nhánh chợt lóe lửa giận, “Thế nào, vài ngày như vậy cậu đã không bình tĩnh nổi rồi.” Trình Phi Viễn có điều ngụ ý liếc mắt cánh tay của mình, nhắc nhở người khác chớ quên tay của hắn là bởi vì cái gì mới biến thành bộ dáng hiện tại. Nhưng vợ mình tới, coi như là bọn họ muốn chăm sóc hắn, hắn cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội này. Chẳng qua là người này giống như đã vứt bỏ vẻ mặt khoai lang bỏng tay (ví với việc khó giải quyết), hắn nhìn thế nào cũng không vui vẻ, cho nên hắn phải cảnh tỉnh người này.

“Thành Phi tới à.” Thanh âm thanh thúy êm tai của Tôn Đào Phi bỗng nhiên vang lên, lập tức khiến cho ánh mắt âm thầm giao chiến của hai người đàn ông trong phòng lập tức di chuyển đến trên người cô.

Chu Thành Phi ngẩng đầu đỡ mắt kiếng, nhỏ giọng lễ độ chậm nói, “Chị dâu, đối với chuyện của Phi Viễn, em thật sự rất xin lỗi.”

Tôn Đào Phi mỉm cười khoát khoát tay, “Điều này cũng không thể hoàn toàn trách anh, Phi Viễn cũng có trách nhiệm.”

“Vợ, em không đau lòng chồng mình thì thôi, lại còn không nói giúp chồng em một câu nữa.” Chu Thành Phi mới vừa đi, bộ dáng Trình Phi Viễn lại giống như con dâu cực kỳ ủy khuất, mặt thất vọng buồn bã lên án Tôn Đào Phi.

Tôn Đào Phi trợn mắt nhìn người đàn ông rõ ràng giả bộ vô tội trước mặt, tính khí tốt nói, “Thế nào? Chẳng lẽ anh hi vọng em mắng to anh em của anh như người đàn bà chanh chua, tìm hắn tính sổ, đây chính là anh muốn, anh có muốn tình anh em này không thì từ chuyện anh thu dưỡng Bàn Đinh đã có thể thấy được ít nhiều.”

Trình Phi Viễn cười nhẹ nhàng nhìn Tôn Đào Phi một cái, người hiểu hắn rõ nhất đúng là không còn ai ngoài vợ hắn.

“Mẹ, mẹ.” Thằng nhóc bên cạnh cũng không cam chịu yếu thế muốn gia nhập cuộc đối thoại của ba mẹ, mở tay nhỏ bé muốn mẹ ôm.

Tôn Đào Phi thuận tay ôm lấy nó, nói với người nào đó tâm tình đang rất tốt, “Hiện tại ăn cũng ăn rồi uống cũng uống rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, em cũng muốn nghỉ ngơi.” Hôn tiểu tử trong lòng một cái, Tôn Đào Phi nhẹ nói nói, “Bàn Đinh, đi ngủ với mẹ.”

Không đợi Tôn Đào Phi đứng lên, Trình Phi Viễn liền mang chút buồn bực vội vàng nói, “Em đừng ngủ, chúng ta trò chuyện.”

Tôn Đào Phi cúi đầu ngắm nhìn tiểu tử đã ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ngẩng đầu im lặng nhìn người ngây thơ nào đó, thấp giọng mà nói ra, “Đoàn trưởng Trình, không tính ngày hôm nay, thì em đã có hai ngày chỉ nghỉ ngơi chín tiếng rồi.”

“Vậy em nhanh nghỉ ngơi, anh cũng ngủ.” Cười gian gian, Trình Phi Viễn bằng tốc độ nhanh nhất chui vào chăn, quay lưng lại bày tỏ quyết tâm mình không quấy rầy vợ mình nữa.

Không muốn nói nhảm với hắn, Tôn Đào Phi nhanh chóng vén lên cái chăn trên giường bệnh, rón rén để con xuống, ôm vào trong ngực. Thần kinh căng thẳng được buông lỏng hoàn toàn, hơn nữa Tôn Đào Phi lại cực kỳ mệt mỏi rất nhanh đã ngủ.

Lòng của Trình Phi Viễn nằm ở dưới chăn giống như là bị con khỉ gãi khiến bị nhột, hắn rất muốn hỏi vợ mình vì chuyện gì mà trong hai ngày nay chỉ nghỉ ngơi chín tiếng, mặc dù đại khái đã biết là bởi vì hắn, nhưng hắn chính là muốn nghe chính miệng cô nói ra.

Chẳng qua là hai tiếng hít thở vững vàng truyền tới từ bên cạnh khiến hắn không cách nào mở miệng nói chuyện, cho nên đoàn trưởng Trình của chúng ta chỉ có thể ẩn nhẫn lòng bị gãi ngứa gay gắt. Không kềm chế được xoay người, nhìn hai mẹ con đã ngủ say sưa trên giường bên cạnh, Trình Phi Viễn không tiếng động nhếch môi thật cao, hắc hắc, hắn vậy cũng là vượt qua cuộc sống vợ con đầu giường sưởi (nôm na là ấm áp tình gia đình) rồi.

“Vợ, vợ, vợ...” Bên tai vang lên từng trận thanh âm như niệm kinh liên tục không ngừng như ma chú, khiến Tôn Đào Phi đang ngủ như rơi vào trong sương mù không thể không mở mắt.

“Sao?.” Tôn Đào Phi xoa mắt mơ hồ hồ tức giận hỏi.

Trình Phi Viễn dừng một chút, trên mặt ngăm đen dính vào một luồng đỏ sậm, nửa ngày cũng không nói ra một chữ.

Tôn Đào Phi có chút phát cáu, người này gọi mình dậy, nửa ngày lại buồn bực không ra cái rắm, “Anh rốt cuộc muốn làm gì, không nói em ngủ.” Gầm nhẹ xong, Tôn Đào Phi ra vẻ lại muốn ngủ.

“Anh — muốn —— đi toilet.” Trình Phi Viễn ấp a ấp úng cuối cùng nói ra nhu cầu của mình.

Tay vén chăn của Tôn Đào Phi trong nháy mắt cứng ngắc, duỗi giữa không trung im lìm bất động, gò má vốn đỏ thắm cũng thành ửng đỏ, nghĩ đến kế tiếp sẽ có một loạt chuyện, nhiệt độ trên mặt cũng bay vọt lên.

“Em đi gọi hộ sĩ.” Tôn Đào Phi đỏ mặt có chút bối rối nói.

“Vợ, hộ sĩ đều là nữ.” Trình Phi Viễn tức thời nhắc nhở vợ mình, tròng mắt thâm thúy càng thêm nhìn Tôn Đào Phi đăm đăm.

Trình Phi Viễn trừng mắt ủy khuất, Tôn Đào Phi buồn buồn nói, “Vậy anh vẫn chưa chịu dậy.”

“Tuân lệnh!” đoàn trưởng Trình nhất thời lật người, bò dậy thật nhanh.

Đến cửa, Trình Phi Viễn liền gấp không thể chờ chạy vội vào, thấy Tôn Đào Phi không đi vào theo, liền vội vàng kêu lên, “Vợ, em mau vào đây đi, anh không nhịn nổi nữa.”

Bên tai vang vọng thanh âm hết sức khẩn cấp của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi không có để ý tới, mà là đứng ở cửa lén lén lút lút ngắm nhìn thật lâu, xác định không có người kì kèo mè nheo mới bước nhanh vào.

“Vợ, mau tới đây.” Thấy vợ mình rốt cuộc đi vào trong tiếng gọi giục giã, Trình Phi Viễn lập tức cười ân cần vẫy gọi giống như thỏ trắng nhỏ hấp dẫn sói xám lớn.

Nhìn nụ cười của Trình Phi Viễn rực rỡ giống như mặt trời, Tôn Đào Phi có chút quẫn, cô nghiêm trọng hoài nghi người đàn ông này có phải là cố ý hay không, nhìn lại hai cánh tay bị treo ngược kia, cô bi thương muốn nói một câu, bị thương ở cánh tay cũng sẽ làm cho người ta lúng túng.

“Nhanh lên một chút, anh nhịn không được, vợ, muốn tè ra quần.” Thấy vợ mình đứng cách hắn một mét không chịu động đậy, Trình Phi Viễn không thể không kêu lần nữa, hắn thật sự sắp không nhịn nổi rồi.

Tôn Đào Phi xì bật cười, thấy biểu tình kìm nén rất vất vả trên mặt người nào đó, cố nén hồi hộp trong lòng, cô từng bước đi tới bên cạnh Trình Phi Viễn, nhiệt độ trên mặt lan tràn đến sau tai giống như là lửa đốt.

Hai tay khẽ run, vừa sờ đến dây nịt của Trình Phi Viễn, Tôn Đào Phi liền nhắm chặt mắt. Trình Phi Viễn hứng thú nhìn Tôn Đào Phi hai mắt nhắm nghiền, gò má vốn là trắng nõn nhuộm đỏ lên, giống như là quả táo chín lớn, tim hắn đập thình thịch.

“A...” Trong tay đột nhiên đụng vào vật nóng nóng bỏng không ngừng nhảy lên, khiến Tôn Đào Phi phản xạ có điều kiện mở mắt ra, vừa thấy rõ là cái gì thì cô liền ức chế không được thấp giọng hô ra tiếng.

“Tên lưu manh.” Theo tiếng hô thật nhỏ mang theo ngượng ngùng, Tôn Đào Phi chiếu theo anh em đã sớm gẩng đầu ưỡn ngực rục rịch chộn rộn của Trình Phi Viễn, theo bản năng hung ác đè xuống, ý đồ bỏ đầu ngẩng cao của nó xuống.

“Aizzzz... Vợ, em muốn mưu sát chồng nha.” Trên mặt tràn đầy thống khổ của Trình Phi Viễn đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hiển nhiên hành động vừa rồi của Tôn Đào Phi đả kích hắn không nhẹ.

Thấy thế, Tôn Đào Phi mới phát hiện động tác theo bản năng vừa rồi của cô có chút quá nóng, mặc dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ lần nào, nhưng mà đối với chuyện này cô vẫn rất hiểu rõ, tỷ như chỗ nào đó của người đàn ông thật ra rất yếu ớt, không hãm hại nổi.

“Anh còn tốt chứ?” Dời tầm mắt, Tôn Đào Phi hơi cẩn thận hỏi.

Thanh âm suy yếu của Trình Phi Viễn theo sát thanh âm của cô vang lên, “Vợ, anh đau, em xoa xoa giúp anh.”

“Anh thật mất mặt.” Mặt Tôn Đào Phi đỏ bừng giận dữ hét, chẳng qua thanh âm vẫn mang theo ngượng ngùng thật sự là không có bao nhiêu uy lực, khóe mắt quét qua anh em hiển nhiên đã thu cờ ngừng trống của người khác, Tôn Đào Phi thầm nghĩ nguyên lai đây chính là anh em sinh mang của đàn ông, ừ, ừ, nói như thế nào đây, thật là có chút xấu xí (#Ami: *ngất*).

“Như thế nào, vợ, hài lòng không?” Trình Phi Viễn rất nhanh liền phát hiện ánh mắt của vợ mình đang nhìn đến nơi đó của hắn, từ trước đến giờ Trình Phi Viễn đối với các bộ phận trên thân thể rất hài lòng, lập tức hưng phấn nói như tranh công lĩnh phần thưởng.

“Anh lưu manh!” Tôn Đào Phi bị người nào đó dồn tới chân tường hơn nữa thật sự không biết mắng người thế nào, hồi lâu, liền nói ra ba chữ này với hắn.

Trình Phi Viễn gian gian cười đắc ý, “Vợ, anh lưu manh đối với em là thiên kinh địa nghĩa.”(Như là chuyện đương nhiên)

Trên mặt Trình Phi Viễn trong nháy mắt nở một nụ cười rạng rỡ, người khác nhìn vào có lẽ nói hắn là khí độ tuấn tú, nhưng lúc này Tôn Đào Phi nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn rất háo sắc, thật sự là mất hình tượng chính nghĩa chính khí của quân nhân như hắn.

“Anh nhanh lên một chút.” Bỏ lại ba chữ, Tôn Đào Phi ra khỏi nhà vệ sinh như có người đuổi đằng sau cũng không quên giúp người kia đóng cửa toilet lại.

“Vợ, đừng quên lát nữa em phải vào giúp anh kéo quần.” Hướng về phía lưng của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn vô cùng tận chức tận trách nhắc nhở, chỉ sợ Tôn Đào Phi không vào.

Khóe miệng Tôn Đào Phi hung hăng rút hai cái, cứ phát triển tiếp như vậy, có phải hắn thải ra xong, cô còn phải lau giúp hắn. Nghĩ đến tất cả có thể xảy ra, khóe mắt cô hung hăng rạo rực, trán cũng co rút đau đớn hàng loạt.

Đứng ở trên hành lang mờ tối, Tôn Đào Phi vỗ vỗ gương mặt nóng đến như bàn ủi của mình, vừa rồi tại sao cô lại nói nhảm lâu như thế với tên lưu manh Trình Phi Viễn đó, đứng ở nơi đó tranh luận khiến hắn chiếm tiện nghi lời nói. Nghĩ đến hoàng hoa đại khuê nữ cô lại từng chút bị hắn đùa giỡn như vậy, cho dù hắn là một nửa kia hợp pháp của cô, trong lòng của cô vẫn bất bình vô cùng.

“Vợ, anh xong rồi.” Cơ hồ là không tới một phút, bên trong liền truyền ra thanh âm rống gấp của hắn rồi.

Hít sâu hai cái, Tôn Đào Phi thẳng sống lưng, trấn định lần nữa bước vào cái nơi làm cho người ta lúng túng xấu hổ kia. Đại khái là có mấy chỗ của người khác bị thương quá nặng, sau đó Trình Phi Viễn ngược lại không có gây nữa, đàng hoàng để vợ mình kéo quần lên thay hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.