Khi Băng Cơ tỉnh lại
thì thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là 1 chiếc xe ngựa. Trong đó tính cả cô là có 8 cô gái mặc cổ trang trong xe còn đang khóc nức nở. Trên
người cô cũng mặc cổ trang, cổ đeo chiếc vòng hình mặt trăng kia, bây
giờ nó đã không còn phát sáng nữa. Trên người có 2 miếng ngọc bội 1 khắc chữ Tú Nữ Sở Ánh Tuyết. Còn 1 thì khắc 2 câu “ Thương Hải Minh
Nguyệt Lam Điền Ngọn Noãn” (^^ không hiểu lắm). Sauk hi phân tích
tình hình mất khoảng 5 phút, cô đưa ra kết luận, mình xuyên không rồi.
Vừa định nhích sang bên cạnh liền thấy 1 cái bọc nhỏ. Mở ra thì chính là quần áo giày dép của cô mặc lúc đi ra cảng. Tất cả vũ khí, ám khí, đồ
dùng đều ở đó. Trên trán cô lặng lẽ chảy ra 1 giọt mồ hôi lạnh. Muốn cô
sống trong thời đại này với những thứ hiện đại này sao??? Vừa nghĩ đến
lại liếc mắt nhìn chiếc vòng cổ đang đeo, nó vẫn im lìm như đang ngủ say vậy.
Bên tai cô tiếng khóc vẫn vang vọng không ngừng. Cô bắt đầu thấy phiền rồi. Trong cuộc đời cô, sự im lặng chiếm đến hơn nửa. Cô ra
ngoài vào ban đêm, luyện tập vào ban ngày, dành 4 tiếng để ngủ và 2
tiếng để bên cạnh Băng Vũ thứ tiếng cô nghe thấy nhiều nhất có lẽ là
tiếng rên la giết chóc, tiếng ghét nghe nhất là tiếng khóc, thứ thích
nhất là máu, thứ ghét nhất chính là nước mắt. Nhắm mắt lại, ánh mắt cô
bắn ra tia lãnh khốc, cả người tỏa ra hàn khí nồng đậm. Cả chiếc xe vì
thế mà im bặt. Cô quay người nhìn cô gái bên cạnh. Cô ta tái mặt nép vào 1 góc run bần bật. Biết mình hơi quá đà Băng Cơ đành thu liễm sát khí
của mình lại nhẹ giọng hỏi:
“Vị cô nương này cho ta hỏi, chúng ta đang đi đâu đây?” chất giọng ngọt ngào mềm mại này…tuyệt đối không phải của Băng Cơ cô đâu. Tuy nhiên cũng vì thế mà cô nương kia thu hồi lại
nét sợ hãi, mặc dù nom vẫn còn rụt rè song vẫn thành thành thực thực trả lời
“Chúng ta đang đi kinh thành làm tú nữ”
“Tú nữ?” Băng Cơ cao giọng
“Cô nương cô không biết sao? Tú nữ chính là nữ nhân cống nạp cho vua, hầu
hạ vua, nếu vua vui sẽ phong phi lập hậu, còn nếu không thì chỉ có thể
làm nha hoàn, cung nữ cho vua”
“Ồ, vua đẹp trai sao?”
“Hả?” cô nương bị hỏi và 6 cô nương khác đều vô cùng giật mình trước câu hỏi
của cô, Băng Cơ ho nhẹ lại quên mất hình như cổ đại không dùng 2 chữ đẹp trai để tả người
“Ý ta muốn hỏi Hoàng thượng có tuấn tú không?”
“Huhu, ta chính là không biết hoàng thượng 40 năm trước có tuấn tú hay không?
Nhưng hoàng thượng hoàng thượng người năm nay đã ngoài lục tuần rồi(trên 60 tuổi)” Trán Băng Cơ gần như lập tức hiện lên 3 vạch đen, sau đó cô
cũng không nói gì nữa chỉ im lặng suy nghĩ. Tiếng nức nở vừa dứt lại
lùng bùng nổi lên như lửa còn than mà gặp gió. Trán Băng Cơ lại thêm 3
vạch đen, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà bay ra khỏi xe.
Vừa ra khỏi xe Băng Cơ đã bị 2 tên lính chặn lại
“Ngươi muốn đi đâu”
“2 vị quan gia, 2 vị có thể cho ta ngồi ngoài được không? Bên trong đó họ khóc khiến ta thật sự chịu không được”
“Không được, mau đi vô trong” 2 tên lính thét lớn còn dùng cái thương dài của
chúng để xua nàng vào (về cổ đại rồi nên chuyển từ cô sang nàng nhé).
Không khí xung quanh Băng Cơ nháy mắt lạnh lại, sát khí như gió biển nổi lên khiến 2 tên lính vội rụt đầu, vô thức lùi về sau mấy bước. Tuy
nhiên, bởi vì đằng trước chúng chỉ là 1 cô gái nhỏ nhắn, việc sợ hãi
trước nàng làm chúng quá sức mất mặt nên lại tiếp tục lao lên. Chỉ thấy 1 cơn gió lạnh lùa qua má, cả 2 ngã xuống không trăng chối được câu
nào. Lũ còn lại thấy đồng bọn ngã xuống lập tức xông đến chỗ nàng, đoản đao trong tay, nàng nhún mình lấy lực lao đến như 1 cơn gió nhẹ nhàng
lướt qua mang theo dư vị lạnh buốt của thần chết đến đoạt hồn, chưa đầy 1 phút đoàn áp giải tú nữ 30 chục tên lính và 1 tên tướng đều ngã xuống.
Kẻ nào cũng 1 lỗ hổng ở ngực hoặc 1 lỗ hổng ở cổ, chết mà không kịp để
lại di nguyện.
Đoàn tú nữ thấy xe ngựa dừng lại, lại thấy tiếng
động lạ vội ngó đầu ra, nhìn thấy 1 cảnh này thì vô cùng sợ hãi đến nỗi
mặt cắt không còn 1 giọt máu, vội hét lớn rồi bỏ chạy toán loạn. Băng Cơ nhìn tất cả, âm thầm hừ lạnh 1 tiếng mở túi đồ của mình dắt hết tất cả
vũ khí lên trên người, gỡ dây cho 1 con ngựa sau đó leo lên cứ nhìn
thẳng mà phóng tới.
Nàng tới cổ đại 1 chữ cũng không biết, từ giờ nàng sẽ phải tự dựng lại lực lượng 1 mình.
***ta là đường phân cách xây dựng lực lượng***
Tối hôm đó nàng đến được 1 thị trấn, lúc này bụng của nàng đã biểu quyết
mãnh liệt, cả chặng đường nàng cứ thấy cái tên Sở Ánh Tuyết nghe quen
quen xong lại nhất định không thể nhớ nổi rốt cuộc đã nghe ở đâu. Rốt
cuộc nghĩ nhiều mệt nàng quyết định không nghĩ nữa. Hỏi thăm nhà có
danh tiếng nhất trong thành thì ai ai cũng chỉ về phía đông nam, nơi đó
có 1 tên thương gia yêu tiền hơn mạng, hắn đút lót quan tri phủ hà hiếp
dân thường người người oán giận. Nghe xong nàng lập tức mỉm cười hành lễ rồi xoay người tiến thẳng đến nhà tên ác bá kia. Không ai biết Băng Cơ
cô nương người mang danh nữ mật thám, sát tủ đẳng cấp nhất thế giới đã
làm gì vào đêm hôm đó, chỉ biết rằng ngay ngày hôm sau Ngô gia trang
tán gia bại sản.
Trên người nàng hiện tại có 20 vạn lạng bạc
dưới dạng ngân phiếu và 1 ít bạc vụn cho việc chi tiêu. Nàng thuê 1 căn
phòng tại tửu lâu nọ rồi tắm rửa thay đồ soi gương. Lần đầu tiên thấy
khuôn mặt mình, nàng không khỏi ngạc nhiên. Cô nương trong gương mi
thanh mục tú, nước da như ngọc, môi đỏ như cheri , mắt to tròn sáng như
chứa cả bầu trời sao trong đêm, mái tóc thuôn dài mượt mà, mi cong, mày
rậm, mũi cao, thân hình duyên dáng. Tuyệt nhiên là khuynh quốc khuynh
thành. Nàng nhếch mép cười quả nhiên Phong tình vạn chủng khiến chính
bản thân mình lóng ngóng liêu xiêu, haizzz cứ thế này có lẽ mắc bệnh tự
luyến mất. Nàng vốn là người yêu thích cái đẹp mà.
Con nhà tông
không giống lông thì cũng giống cánh. Cầm trong tay 20 vạn lạng bạc
trong đầu nàng chợt lóe cái nghĩ ra cách xây dựng lực lượng cho riêng
mình. Nhưng cái gì cũng có thời gian, không vội được. Nghĩ vậy, nàng leo lên giường và ngủ 1 giấc liền đến sáng.
Buổi sáng, nàng mua cho bản thân 1 bộ nam trang, bó cái gì cần bó, khoác nam trang và bước
thẳng vào thanh lâu lớn nhất của thành này.
“Tú bà, tú bà đâu?”
“Ai ai ai mà sáng sớm đã la hét um sùm vậy hả?” Tú bà 1 thân đỏ lòe đỏ loẹt tay chân mặt mũi toàn phần lộp bộp rơi theo từng bước chân bà ta đi,
suýt nữa thì Băng Cơ nàng ói toàn bộ thức ăn sáng nay ra ngoài.
“Tú bà, bà có muốn kiếm tiền không hả?” Vừa thấy tú bà, Băng Cơ đã trưng ra nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, nháy mắt khiến tú bà trực tiếp hóa đá.
Dù sao hiện tại nàng cũng đang là nam nhân, lại mang theo nhan sắc như
vậy, sát thương lớn như thế 1 tú bà nho nhỏ kia sao có thể phản kháng
lại được.
“e hèm” nàng hắng giọng gọi bà ta lại, cuối cùng cũng
lôi được hồn tú bà từ chín tầng mây xuống. chỉ thấy nàng nói gì đó lúc
đầu tú bà cau mày thật chặt, lắc đầu như đảo lạc, lại thấy nàng nói thêm câu gì đó, mắt tú bà sáng lên, sau đó cười muốn mép kéo đến mang tai,
sau đó gật đầu như giã tỏi. Nàng đạt được mục đích cũng không có ý định ở lại phất nhẹ quạt xoay người tao nhã bước đi, để lại tú bà kia ở đằng
sau miệng há hốc, từ trong đó xuất hiện chất dịch nhờn nhờn chậm dãi nhỏ xuống đát. Phải mất 1 lúc lâu sau bà ta mới phục hồi vội lau miệng đi
lên lầu thực hiện công cuộc thay đổi toàn bộ thanh lâu của mình.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ sau 1 đêm thì thanh lâu kia đã nổi danh thiên hạ, khiến tất cả nam nhân tứ phương tám hướng đều muốn
thử đặt chân đến một lần.
Sau khi ra khỏi thanh lâu, nàng trở về tửu lâu, tự gọi cho mình một mâm cơm và bắt đầu nhấm nháp, tai không
ngừng vểnh lên nghe ngóng:
“Này, ngươi có biết không? Dạo này
kinh thành liên tục xuất hiện những vụ án cực kì kì lạ” người qua đường
giáp lộ ra vẻ thần bí nói
“Chuyện này, ta cũng có nghe qua a,
nghe nói tất cả người nhà của các quan viên trong triều đình chỉ qua 1
đêm liền chết hết không tha 1 ai” Người qua đường ất vội vội vàng vàng
xen vào
“Còn nữa, tất cả thi thể đểu mất tích một cách vô cùng kì lạ ngay trước các vị bổ đầu” Người qua đường đinh thêm mắm dặm muối
“Này ngươi nói xem đó có phải là do yêu tinh làm hay không hả?” người qua
đường Bính đưa ra nghi vấn. Sau đó mọi người cứ liên tục xì xào bàn tán
không thôi, nhưng nàng cũng mệt chẳng muốn nghe thêm. Chỉ có 1 thông tin khiến nàng lưu ý.
“Này ngay cả tứ đại thần bổ hình như cũng bó tay đấy” ngươi qua đường ất lại nói
“Tứ đại thần bổ? ý ngươi nói là tứ đại thần bổ của phủ thần hầu ý hả? các
vị ấy giỏi như vậy, ta tin chắc sẽ sớm tìm ra chân tướng thôi” Người
qua đường giáp quyết liệt có lẽ là đụng trúng fan cuồng rồi.
“Tiểu
nhị, thanh toán” nàng nói đặt lên bàn 1 thỏi bạc nhỏ rồi bước lên lầu.
Bây giờ thì nàng nhớ cái tên Sở Ánh Tuyết rồi, đó không phải tên nữ
chính trong bộ phim tứ đại thần bổ mà nàng xem cùng với Vũ trước khi đi
hay sao? Nàng…lại xuyên vào trong phim. Nếu biết trước đã thường xuyên
cùng Vũ xem phim hơn. Haizzz…
Buổi tối hôm đó, Băng Cơ rời tửu
lâu đi đến tận đêm khuya mới trở về, cho đến lúc ngủ vẫn khép không được nụ cười mãn nguyện trên mặt.