Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt
Phim [Sát thủ] quay rất tốt, thời gian tuyển chọn của công ty H&R cũng đã đến.
Gần đây, ngoài [Sát thủ] ra thì Hannah không có công việc gì nữa, còn Tsuruga Ren thì khác, ngày nào cũng có lịch kín. Có đôi lúc Hannah vui sướng khi thấy người gặp họa là Ren, nói “Ôi, thiên vương của chúng ta lại đi nữa kìa!” Mỗi lần đều nhận nụ cười dịu dàng của Ren, cái kiểu nụ cười khiến người khác phải ghen tị, nhưng hàm ý thì chả tốt đẹp gì.
Tuy rằng Yashiro là người quản lý của Ren và Hannah, nhưng thực tế, Ren mới là người mà Yashiro đại diện chính, cho nên phần lớn đều ở cạnh Ren. Dĩ nhiên, chuyện này chủ tịch cũng đã nói với Hannah. Vài ngày trước chụp hình cho tạp chí [Vi Vi], thật ra [Vi Vi] cũng có người mẫu chuyên dụng cho họ, nhưng vì Hannah, Yashiro cũng ra không ít sức lực. [Vi Vi] là tạp chí phát hành khắp cả nước, nếu Hannah có thể làm người mẫu của họ thì cô hẳn sẽ càng nổi tiếng.
Ngày chụp ảnh cho tạp chí, đích thân Yashiro đưa cô tới nơi chụp, chào hỏi người phụ trách, dặn dò Hannah mấy câu thì rời khỏi. Mấy ngày nay, Ren có nhiều việc, chào hỏi nửa tiếng thì Yashiro tạm biệt mọi người dẫn Ren đi tới nơi làm của mình.
Vì vậy, Yashiro căn bản không biết, sau khi Hannah chụp ảnh xong, hỏi xin người phụ trách size khác rồi lấy về nhà.
Người phụ trách cũng không kinh ngạc nhiều cho lắm, bình thường sau khi chụp ảnh xong, người mẫu đều được đem một vài bộ quần áo về, nhưng đây là lần đầu người phụ trách gặp một người mẫu tự tới đòi quần áo, còn bắt phải đổi size phù hợp. Việc này khiến mọi người đều có ấn tượng với Hannah vô cùng.
Không có cách nào khác, Hannah nhớ hồi trước Nanako nói quần áo của tạp chí [Vi Vi] đều rất đẹp, còn nói cô ấy vô cùng thích mấy bộ quần áo kia, nhưng mà giá cao quá nên không mua được. Lần này cô có thể lấy được thì hẳn phải lấy đem về cho cô ấy, dù sao cũng được tặng, cho người thích thì dùng tốt hơn. Còn nếu cô ấy không thích cũng có thể đem bán, dù sao cũng không lỗ.
Dĩ nhiên Hannah vẫn lấy quần áo, không chỉ vậy, còn lấy n bộ quần áo mình không mặc để chụp. Đang lúc mọi người đơ người vì sự tự nhiên của Hannah thì phó giám đốc đẩy cửa bước vào, dĩ nhiên nghe được lời nói của Hannah, hắn nở nụ cười vỗ vai Hannah nói “Rất cá tính, tôi thích. Còn không mau đem quần áo lấy ra đưa cho cô gái này, mỗi thứ một bộ!”
“Vâng, phó giám đốc” Người phụ trách cung kính nói.
Hannah nhìn người mới tới, giống như đang xem xét cái gì đó. Người bên cạnh đổ mồ hôi thay cô, chưa bao giờ thấy có người dám nhìn phó giám đốc của bọn họ như vậy. Tuy rằng diện mạo của phó giám đốc bình thường, đối xử với mọi người dịu dàng, nhưng mọi người trong giới đều biết rằng phó giám đốc là người nham hiểm, muốn gửi gạo cho ai thì cũng có thể nhưng mà đừng có mà nghĩ tới phó giám đốc, khó sống lắm đấy!
Sau khi nhìn một lần chăm chú, mới nói câu cảm ơn với đối phương. Thật ra cô muốn đưa danh thiếp, người này vừa nhìn đã biết là một vị khách sộp, may mắn lúc này cô không nghĩ mình làm sát thủ, Nhật Bản lại là thế giới hòa bình nên không có mấy công việc như ám sát. Cho dù tivi có đưa tin chết chóc gì đó cũng là những việc ngoài ý muốn, lớn nhất cũng là tình sát, nhưng cái kiểu tình sát thường là của mấy tên nhà giàu, cho nên dù có cũng không đưa ra công khai.
Liếc mắt tán thưởng Hannah một cái, phó giám đốc [Vi Vi] cùng với thư kí của hắn rời khỏi phòng chụp ảnh, xem ra lần này ông ta đi kiểm tra đột xuất.
Cuối cùng, Hannah rời đi trong ánh mắt kính nể của nhân viên. Tuy rằng cô không biết kiểu kính nể này có gì tốt, nhưng mà tâm tình của Hannah cũng tốt, trên mặt giống như một tên trộm nhỏ vậy, đáng tiếc là không ai thấy.
Cuộc thi tuyển lần này của H&R rất lớn, Tsuruga Ren cũng rất coi trọng, nếu lần này có thể được chọn thì hắn có thể xuất hiện ở thị trường nước ngoài. Vì vậy, từ sớm Ren và Yashiro đã tới nhà Echizen.
Lúc họ đến vừa là lúc nhà Echizen ăn sáng xong, Echizen Rinko ở nhà bếp rửa chén, thu dọn đồ ăn ở trên bàn, Echizen Ryoma thì ngồi ở ngoài hành lang, ôm con mèo nhỏ, đứng đợi Momoshiro tới đón. Huấn luyện buổi sáng kết thúc, Momoshiro về nhà tắm rửa, ăn sáng rồi tiện đường chở cậu trên con “ngựa sắt” của mình tới trường. Hiện tại nhờ có cuộc huấn luyện nên Momoshiro luôn đến đúng giờ, không giống trước kia, luôn tới muộn.
Echizen Nanjirou vẫn một bộ dạng cà lơ phất phơ trước mặt khách, đương nhiên vẫn tốt hơn bình thường, mời họ ngồi rồi đi vào bếp pha hai ly trà, đều là trà xanh tốt nhất, thật ra ông định bưng nước sôi lên nhưng may mắn có Rinko dạy bảo.
Ren và Yashiro nhận chén trà, lễ phép nói cảm ơn, biểu đạt ý đồ mình tới thì thấy Nanjirou cầm một tờ báo, lười biếng nói: “Con bé bảo hai người đợi một lát, nó nhanh xuống thôi”
Bên kia mặt Nanako đỏ bừng, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí tới gần Ren nói: “Ren sama, có thể chụp ảnh với em một cái chứ?”
Ren luôn đối đãi dịu dàng với các fans dĩ nhiên là đồng ý. Được chụp ảnh chung với thần tượng, Nanako vô cùng vui vẻ. Nếu Hannah ở đây lúc này hẳn sẽ thấy được một bộ mặt khác của Nanako.
Ren và Yashiro đợi cũng không lâu, vài phút sau thì Hannah đi xuống. Sáng nay Hannah chưa chạy bộ đã trực tiếp lên tinh thần chiến đấu, cô cho mình một ý thức chiến đấu vô cùng mạnh, loại quyết đấu này không thể thua, cho nên hôm qua cô treo bảng không làm phiền ở ngoài cửa, sợ Rinko sẽ gọi cô ăn sáng. Luyện hơn ba giờ ở trong phòng, trên người Hannah ra không ít mồ hôi, tắm rửa xong, khi đi xuống thì tốt hơn không ít. Hôm nay là ngày tuyển chọn của H&R, bây giờ mới bảy rưỡi, đi cũng vừa đẹp.
Đến khi xuống lầu thì thấy Ren và Yashiro, thật sự là khách tới. Nghĩ mình nhìn nhầm thời gian, Hannah nhìn đồng hồ treo tường, đúng mà, bảy giờ rưỡi. Cô chào hỏi một chút.
Rinko đem đồ ăn sáng chuẩn bị sẵn cho Hannah để lên bàn, ngồi vào bàn, cô hỏi: “Hai người muốn ăn cùng không?”
Ren vừa định nói có, kết quả Yashiro giành lời trước “Ai nha, Hannah không nói thì tôi cũng quên mất, cái tên Ren này ấy, không để ý một cái là sẽ không ăn. Đồ ăn sáng của Ren tôi để ở trong xe, đợi tôi đi lấy” Nói xong đứng dậy.
“Yashiro, anh…” Ren không ngừng mắng chửi Yashiro ở trong lòng.
“Ai, Tusuruga-kun chưa ăn sáng sao? Nếu không ngại thì chúng tôi vẫn còn đồ ăn sáng. Đứa nhỏ Ryoma kia không thích ăn sáng cho lắm” Nghe được lời của Yashiro, Rinko bê một phần thức ăn sáng ra, nói tới Ryoma thì tràn ngập sự yêu thương.
Ren nhận đồ ăn sáng Rinko đưa, vội vàng đứng dậy cảm ơn: “Cảm ơn, làm phiền mọi người quá”
“Khách khí rồi, Hannah chúng tôi còn nhờ cậu chăm sóc mà”
Đang nói chuyện thì giọng của Momoshiro vang ở bên ngoài cổng, Ryoma thả mèo xuống, đứng dậy nói “Con đi đây”
“Đi cẩn thận” Rinko và Hannah đồng thanh.
Hannah cầm ly sữa uống “Con no rồi” Ý là, Ren, ăn nhanh lên.
Ren nở nụ cười dịu dàng với Hannah khiến cho Nanako vừa xuống lầu mê mẩn, nói: “Chờ một lát”
Ăn xong, chào tạm biệt người nhà Echizen, tất cả lên xe đi tới công ty H&R.
Thật ra, Ren đã lâu không ăn cơm ở nhà, tuy rằng buổi sáng có đồ ăn sáng sẵn nhưng vì quá bận nên không kịp ăn, có thời gian cũng ăn ở ngoài. Hơn nữa, ba mẹ lại ở nước ngoài, một năm chỉ gặp nhau một lần, kiểu ăn sáng với người nhà như gia đình Echizen, Ren đã lâu chưa được ăn rồi. Dĩ nhiên, cảm giác này không xấu, thậm chí còn rất tốt, cho nên hắn cũng quên cái việc Hannah sẽ làm ngáng chân mình.
Lúc bọn họ tới công ty H&R vừa đúng tám giờ kém năm, lúc này đã có không ít người ngồi ở trong.
Lúc mở cửa thì mọi người đều nhìn về phía họ, thật ra thì ở trên người Tsuruga Ren. Dĩ nhiên cũng có người nhìn Hannah, với một người có cảm giác mẫn cảm như cô, hẳn phân biệt được mấy ánh mặt không thiện cảm kia. Nếu hỏi cô cảm cám nghĩ gì, cô thậm chí sẽ bình tĩnh dùng giọng điệu khinh thường trả lời “Cái trình độ kia, tôi chả quan tâm!”
Vừa vào cửa, Hannah phát hiện ở bốn phía đều có camera, đây là lần đầu cô gặp tình cảnh này. Nhưng mà cô cũng hiểu tác dụng của mấy cái camera kia, đều dùng để theo dõi, thông qua màn hình có thể đánh giá được biểu hiện của họ, kiếp trước cũng có một số nhiệm vụ như vậy, những kẻ có tiền dĩ nhiên sẽ để cho người hầu đi thay mình, còn bản thân mình thì nhìn qua màn hình.
Suy nghĩ cẩn thận, Hannah ngồi xuống cạnh Ren. Trong chốc lát, ánh mắt nhìn vào cô càng mãnh liệt, có điều cô cũng không quan tâm.
Cô nghĩ làm bộ như không phát hiện, người khác thì không nghĩ vậy. Bên phải phòng có một thần tượng mặc đồ màu hồng – Fany, bởi vì đóng một ít phim thần tượng cho nên bây giờ cũng đang rất nổi. Cô gái này vô cùng thích Ren, cô tham gia vào giới diễn xuất cũng vì muốn ở cùng Ren, lúc trước cô bị người LME từ chối, tuy rằng sau này cũng tham gia vào LME lại, nhưng mà cô chưa có cơ hội để tiếp xúc với Ren, có mấy lần gặp nhưng đều đứng cách rất xa mà nhìn thoáng qua. Ren sama có không ít việc để làm. Bây giờ lại thấy một người không cần tuyển chọn lại có thể vào LME, có thể cùng với Ren làm người đại diễn, có thể quay diễn với Ren, lần này lại cùng Ren ra tranh cử, việc này cô không thể chịu được!
Nở nụ cười, Fany chậm rãi tới cạnh Ren – cho dù phải tìm người làm phiền cô cũng không bỏ qua cơ hội tiếp xúc với Ren.
“Tsuruga san, anh cũng tới đây sao?” Giọng điệu giống như là gặp người quen cũ, thật ra Ren cũng không biết người chào hỏi mình là ai, nhưng cậu vẫn tỏ ra thái độ bình thường “Xin chào”
Fany giống như mới phát hiện Hannah, mang vẻ mặt nghi ngờ hỏi “Tsuruga san, đây là?”
Đạo diễn Yamato chọn Hannah làm diễn viên chính nhưng không ai biết, tất cả những diễn viên khác cùng mọi người trong đoàn phim cũng có đạo đức nghề nghiệp, dĩ nhiên không nói bậy. Những người biết cũng đều là những người có quyền thế, cho nên những diễn viên bình thường đều không biết, đều rất tò mò nữ chính của phim là ai, đó là đề tài của mọi người. Vì vậy, trong giới diễn xuất, không có nhiều người biết Hannah.
Bây giờ Ren cũng biết cô gái này đến để làm gì, nhưng mà có kịch hay ngu gì không xem. Ren giới thiệu “Hannah, Echizen Hannah, là đàn em của tôi” Lúc nói “Hannah” còn cố ý dùng giọng điều dịu dàng.
Qủa nhiên, sắc mặt của đối phương nhanh chóng thay đổi, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh “A, tôi nhớ rồi, là người chụp quảng cáo nổi y của tháng trước nhỉ?”
Hannah nhìn biểu cảm của Ren, lại nhìn cô gái đối diện, dĩ nhiên cũng hiểu một người muốn xem phim, một người tới khiêu khíc. Thôi, phải biết rằng, người nhà Zoldyck đều là những người rất tốt bụng ~ đã mời dĩ nhiên sẽ làm, vì vậy cùng cô gái này chơi một chút cũng được. Suy nghĩ xong, trên mặt cũng không thay đổi vẻ mặt, nở nụ cười ngượng ngùng, thái độ mang theo chút khẩn trường: “Vâng, là tôi, có thể để nhiều người biết đến bộ nội y kia, là phúc khí của tôi”
“Cũng là do vận khí tốt!” Fany ghen tị trong lòng.
Ren cùng Yashiro im lặng xem phim, cái biểu tình này, giọng điệu này không phải là của Hannah. Nếu không phải đã tiếp xúc với Hannah, bọn họ chắc chắn tin rằng đây mới chính là tính cách của Echizen Hannah. Ren nghi ngờ, cô gái này đã từng học làm diễn viên rồi à?
Cuộc đối thoại tiếp tục.
“Có Tsuruga san làm người chỉ bản, nhất định tốt hơn nhiều nhỉ?” Giọng nói của Fany trở nên bén nhọn.
Hannah vẫn mang vẻ ngượng ngùng “Tsuruga sempai rất quan tâm tôi, hơn nữa lại vô cùng dịu dàng” Sau đó nghĩ cái gì đó, đỏ mặt.
Fany ghen ghét vô cùng “Đúng thế, Tsuruga san vô cùng dịu dàng nên cô đừng làm Tsuruga san mất mặt” Lời này giống như dọa bảo cô vậy.
Còn đừng nói, liền nàng này 170cm thân cao xứng thượng như vậy cái biểu tình động tác còn Nhưng mà cô làm như vẻ không hiểu, Hannah nắm chặt tay, hai mắt sáng rực, má đỏ bừng, kích động nói “Tôi nhất định cố gắng! Tương lai tôi sẽ xuất sắc như Tsuruga sempai vậy!”
Khỏi cần nói, động tác này ở trên người cao 170cm của cô khiến người khác cảm thấy vô cùng đáng yêu, vô cùng xinh đẹp, dĩ nhiên sẽ có sự hấp dẫn với người khác.
Hai người nói chuyện như vậy, nhân viên công tác gọi tên Ren và Hannah đi diễn thử. Lần diễn thử này có chút đặc thù, chỉ cần đến cùng nhau thì phải cùng nhau diễn thử, số thứ tự cũng do đối phương tùy ý chọn, nếu hắn thích người nào thì người đó sẽ nhanh chóng được diễn thử.
Tạm biệt Fany, Ren và Hannah theo nhân viên công tác đi khỏi đó. Đến khi bọn họ đi một đoạn đường, thính giác nhạy cảm của Hannah nghe được giọng nói khuyên nhủ người của người đại diện.
A a, cô ta không có cơ hội tranh cử. Hannah nở nụ cười vui sướng khi có người gặp nạn.
Ren vừa lúc nhìn thấy Hannah nở nụ cười hỏi “Cô vui khi người ta gặp họa à?” Thật ra cậu cũng có nghe được, chỉ không rõ lắm thôi. Thấy cô như vậy, hẳn là nghe được cái gì đó thú vị đi.
Nhìn Ren, Hannah lộ biểu tình đau thương, trong mắt rưng rưng nước mắt, hai tay nắm trước ngực, lộ ra vẻ mặt đau thương “Tsuruga sempai, sao có thể nói tôi như vậy? Tôi chỉ là người vừa mới tham gia vào giới diễn viên, đang không ngừng cố gắng mà thôi, làm gì vui sướng khi có người gặp họa?” Giọng nói nũng nịu kia giống như lên án đối phương là kẻ xấu vậy.
Ren cười dịu dàng vô cùng, trong lòng cũng tự nói với bản thân: “Tôi không phải là người có tính cách nóng nảy như trước, tôi phải bình tình! Tôi rất dịu dàng! Tôi vô cùng dịu dàng! Tôi dịu dàng mà!” Vô số lần “Về sau sẽ có cơ hội báo thu! Sau này sẽ có! Sau này sẽ có cơ hội!” Vô số lần như vậy nhưng vẫn không thể nhịn được “Vậy phải cố gắng lên, giống như ai từng nói đấy, lát nữa đừng có làm liên lụy, biết chưa?”
“Dĩ nhiên, Tsuruga sempai yên tâm đi” Hai người dùng ánh mắt chém giết.
“Khụ khụ, Ren, Hannah, tới rồi” Yashiro dùng âm thanh ngăn cản hai người, miễn cho họ quên trường hợp bây giờ.
Bên trong, Ren nhìn lướt qua nhóm ban giám khảo, trong đó chàng trai mái tóc vàng tên Thomas Mir càng đáng chú ý, chàng trai đó hẳn là đạo diễn do tổng công ty ở Mỹ phái về để quay phim đi, đồng thời hắn cũng là người thiết kế của công ty H&R, bộ nước hoa lần này là do hắn thiết kế.
Thomas Mir là một chàng trai rất đẹp, tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng dấu vết của thời gain chỉ làm sức quyến rũ của hắn tăng thêm. Hắn có niềm đam mê, dĩ nhiên là thích người đẹp, điều này bất cứ ai cũng biết, hắn cũng nói qua không ít lần, nhưng mà, mọi người không biết, mỹ nữ tóc đen mắt đen vẫn chưa đủ điều kiện, một điều kiện khác chính là làn da trắng noãn, tóc ngang thắt lưng, dáng người cao ráo! Người đẹp như vậy mới là nữ thần!
Hai ngày qua hắn thấy không ít nữ nghệ sĩ ở Nhật Bản, hơn nữa cũng có hai điều kiện mà hắn đặt ra, nhưng mà hơn một nửa da rám nắng, cũng có da trắng nhưng tất cả đều out.
Thomas Mir vô cùng không hài lòng, phải biết được mấy nữ diễn viên mà hắn thấy trước kia, tuy rằng thỏa mãn điều kiện nhưng chỉ cao một mét năm mấy, hiếm lắm mới cao hơn mét sáu, thật sự làm hắn tiếc vô cùng. Hắn không chỉ nghĩ một lần, nếu cô gái kia cao hơn một chút thì tốt rồi. Bây giờ Thomas Mir cũng cảm thấy may mắn, may mắn là không quyết định sớm, nếu khống sẽ không gặp được! Đây, đây, đây chính là nữ thần hoàn mỹ mà hắn nhận định!
Chỉ thấy hắn đứng lên, dùng tốc độ phi thường chạy vọt tới trước mặt Hannah, cầm lấy hai tay của cô, dùng tiếng Anh nói “Là cô, chính là cô, người quay cho lần quảng cáo này phải cô mới được!!”
Nếu không phải thấy trong mắt hắn không có ác ý Hannah đã đạp hắn bay rồi. Đối với thứ tiếng Anh trong miệng hắn, Hannah đau đớn phát hiện, cô nghe không hiểu! Cái đống huấn luyện trước kia của Hannah ở nhà Zoldyck không hề có tiếng Anh đó!! Mà thế giới Hunter cũng không có nước Anh hay nước Mĩ!!
Bởi vì không hiểu được lời của đối phương, Hannah đành phải nhìn Ren xin giúp đỡ, cô có trực giác Ren hiểu được, Ren quả thật nghe được, bởi vậy cho nên cậu không bình tĩnh. Thomas Mir lại không ngừng nói “Chỉ cần cô đồng ý, à, không không không, mặc kệ cô có đồng ý hay không, nước hoa tôi thiết kế phải cô quay quảng cáo. Hơn nữa, tôi sẽ thiết kê nước hoa dành riêng cho cô”
Ren dùng vẻ mặt khó tin nhìn Hannah hói “Cô xác định mình không dùng mỹ nhân kế với hắn?”
Hannah liếc mắt nhìn Ren “Hắn nói gì?”
“Hắn nói, lần quảng cáo này phải do cô quay, mặt khác, còn muốn thiết kế nước hoa cho cô” Ren cảm thấy mình không tin nổi rồi.
“Ồ ~~~” Hannah thản nhiên nói, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt nói “Chúng ta có thể phóng vấn chứ?”
Lần này không cần người nhắc nhở, phiên dịch viên bên người hắn lập tức phiên dịch.
Thomas Mir thu hồi vẻ mặt kích động, buông tay Hannah ra, có chút tiếc nuối, nữ thần của hắn không nói tiếng Anh, bọn họ không có cách giao tiếp với nhau.
Trở lại chỗ ngồi, Thomas Mir bình tĩnh lại, nói với Ren “Cậu biểu diễn vẻ mặt lo lắng tìm kiếm bạn gái thất lạc”
Không cần phiên dịch Ren đã hiểu được đề bài, sau đó cảm giác xung quanh thay đổi, trên mặt xuất hiện vẻ mặt lo lắng, cậu chạy tới vài bước, quan sát khắp nơi, giống như phát hiện đây là nơi cậu vừa mới tìm, lại đi lui về sau, quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt không ngừng tìm bóng dáng quen thuộc, thấy xung quanh không có người cần tìm, lại chạy về phía khác.
Sau đó màn biểu diễn chấm dứt. Ren trở về đứng hơi cúi đầu nhìn nhóm giám khảo.
Nhóm giám khảo đều gật đầu tỏ vẻ rất tốt, chỉ có Thomas Mir nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời dùng ánh mắt cẩn thận quan sát nhìn Ren, giống như đánh giá gì đó, sau đó nhìn Hannah ở cạnh Ren, một lát sau mới nói “Hai người, ba ngày sau tới đây. Nói những người khác trở về đi”
“Cảm ơn đạo diễn” Ren vui mừng cảm ơn. Hannah cũng cúi đầu chào.
Mọi người ở bên ngoài được nhân viên thông báo cuộc tuyển chọn chấm dứt, mời mọi người trở về. Những người được phỏng vấn nhiều dĩ nhiên đoán được hai người vừa vào là hai người được chọn. Cảm thán không hổ là Ren, cũng có chút tò mò, cô người mới kia sao có thể được chọn?
Fany vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi giống như Hannah đứng trước mặt cô sẽ bị cô cắn chết vậy.
Người đại diện của cô ở đằng sau cầu trời cô không giận cá chém thớt.
Thoát khỏi sự nhiệt tình của Thomas Mir, ngồi trong xe, Hannah nói “Ren, anh dạy tôi tiếng Anh đi”
“Hả?” Ren có chút nghi ngờ, sau đó phản ứng lại, đây là cơ hội báo thù đó “Có thẻ, nhưng mà…”
Điều kiện tới rồi, Hannah không phải chưa nghĩ tới việc tự học, nhưng loại ngôi ngữ này thì ngoài việc tự học, không có người đối thoại, trao đổi sẽ rất khó tiến bộ, giao tiếp cũng không thể dùng chữ viết, cho nên cô cũng rất thức thời “Nói đi”
“Rất đơn giản, sau này khi nào tôi đánh điện thoại thì cô phải đưa cơm tới cho tôi” Cho dù là nửa đêm cô cũng phải làm, oán niệm của đàn ông có khi còn đáng sợ hơn cả phụ nữ “Do chính tay cô làm” Cậu nói thêm.
Hannah suy nghĩ, phát hiện lần giao dịch này cô vẫn có lợi cho nên đồng ý. Sau đó Hannah bắt đầu nhiệm vụ đưa cơm gần một năm. Đến khi cô học tiếng Anh tốt hơn mới phát hiện, mọi người trong nhà đều là cao thủ tiếng Anh! Cô muốn học cũng không cần làm giao dịch với Ren, chỉ cần nhờ Ryoma cũng có thể. Đáng tiếc, lúc này cô chỉ nghĩ có thể học tiếng Anh thật sớm cho nên không nghĩ tới Ryoma!