Chap 21 :
Tốt nhất là nên trốn đi một thời gian , đúng , nàng là nhất quyết nên trốn đi đâu đó , qua hoàn cảnh này rồi thì nàng sẽ trở về với phụ thân và phụ mẫu .
Nhanh chóng ngồi về bàn , nàng viết một bức thư ngắn gọn :
“Con gái bất hiếu không thể làm tròn chữ hiếu với phụ thân và phụ mẫu .”
Nhưng mà nàng thế này , sợ rằng chẳng khác gì lạc loài giữa cuộc đời này . Đúng , Tiểu Mai , đó chính là vị cứu tính của đời nàng .
-Tiểu Mai .
Nàng gọi nhẹ .
-Dạ , tiểu thư gọi em ?
-Ừm , ta có chuyện này muốn nói . Ngươi đóng cửa lại đi rồi nghe ta nói chuyện .
Nàng bắt đầu giở trò của mình .
-Ta thực là khổ lắm .em có hiểu được lòng ta không ?
Nàng nước mắt đã đọng ở khóe mi , lấy tay chùi đi rồi nhìn Tiểu Mai một cách buồn khổ .
-Tiểu thư sao vậy ? Ai làm gì tiểu thư ?
Tiểu Mai hốt hoảng nhìn nàng .
-Ta thực là không muốn nói ra điều này , ta chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người nữa . Ta muốn chết .
Nàng nước mắt ngắn nước mắt dài , người run run , thanh âm có chút tủi hờn .
-Tiểu thư , tiểu thư kể cho Tiểu Mai nghe , nhất định em sẽ tìm cách giúp .
Tiểu Mai ngây thơ nhìn nàng , rơm rớm nước mắt sắp khóc .
-Ta nghĩ ngưoi theo ta cũng đã tám năm , tình nghĩa còn thân thiết hơn tỷ muội . Nay ta đã đi đến đường cùng rồi , chỉ còn cách cầu cứu ngươi .
Tiểu Mai ôm chầm lấy nàng , nước mắt không ngừng rơi .
-Tiểu thư cứ kể cho em nghe , dù có lên núi đao xuống biển lửa nhưng làm được thì nhất quyết em sẽ làm .
-Ta suýt chút thì đã bị tên tứ thái tử đó cướp đi sự trong trắng . Đã thế hắn còn có những lời nói không đáng làm mặt nam nhi . Hắn bảo sau khi làm nhục ta , hắn sẽ hủy bỏ hôn lễ , không những thế còn loan tin rằng ta đã mất đi trong trắng , để không ai có thể cưới ta nữa . Rồi còn nói thêm rằng , ta mà có chút gì nói ra với ai thì hắn sẽ cho cả nhà tan gia bại sản . Ta thực sự là rất sợ .
Nàng diễn rất nhập tâm , giọng nói hốt hoảng , sợ hãi .
-Em biết mà , đã cảnh báo với tiểu thư bao nhiêu lần là đừng đụng vào tứ thái tử rồi . Tiểu thư cứ không nghe lời em .
Tiểu Mai bực bội nhìn nàng .
-Là ta sai . Ta không muốn sống nữa .
Nàng nước mắt rưng rưng , thút thít . Giả vờ đứng dậy như đi chết .
-Tiểu thư , tiểu thư đừng hành động như vậy mà . Tiểu thư mà chết thì sao Tiểu Mai này sống được nữa .
Tiểu Mai ôm chặt nàng , khóc hu hu . Đúng là tình cảm giữa Doãn Tiêu Đông và Tiểu Mai thật là sâu đậm . Có một người yêu quý như thế thực là sống trên cõi đời này cũng không uổng mà .
-Nhưng bây giờ ta biết làm sao ? Chả nhẽ ngươi bắt ta chịu khổ mất đi sự trong trắng ư ? Nếu như vậy thì ta không thiết sống nữa .
-Thế tiểu thư bây giờ bảo em phải làm sao ?
-Chỉ còn một cách .
Nàng chùi nước mắt , nhìn ra hướng cửa sổ . Dáng vẻ kiên định .
-Là cách gì ?
Tiểu Mai hai mắt sáng nhìn nàng hỏi .
-Bỏ trốn .
Nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt Tiểu Mai . Nàng thực là không muốn Tiểu Mai phải sống khổ đi theo nàng , nhưng bất quá là đành nhắm mắt buông xuôi mà thôi .
Nàng không thuộc về thế giới này , chết , nàng không sợ . Nhưng nàng không muốn chết một cách vô ích . Phải sống , sống thật tốt . Và chỉ có Tiểu Mai mới giúp được nàng .
-Bỏ …bỏ trốn ?
Tiểu Mai trố mắt nhìn nàng . Có vẻ như là bất ngờ .
Cũng đúng thôi , trước một quyết định như thế thì không bất ngờ mới là lạ . Nàng cũng hiểu được tâm trạng này . Nhưng … nàng không còn và cũng không thể làm cách khác .
Hơn nữa , chắc chắn tên biến thái ấy sẽ quay lại , nàng phải nhanh chóng rời đi mới được . Nếu không mọi chuyện sẽ vỡ lỡ mất .
-Đúng , ta và ngươi . Phải nhanh chóng rời đi , nếu không tên tứ thái tử sẽ quay về đây . Lúc đó …
Nói rồi nàng lại khóc , nhìn Tiểu Mai bằng ánh mắt cầu cứu .
Mong rằng Tiểu Mai sẽ mủi lòng mà gật đầu .