Khi Ta 17

Chương 54: Chương 54




Hắn lôi tôi ra bãi đất trống sau trường, đẩy mạnh tôi vào tường. Nhìn xuống tay tôi còn cầm thanh socola của anh Lâm tặng thế là hắn giật lấy quăng đi luôn.

Thanh socola đầu tiên trong cuộc đời của tôi rơi xuống đất, tất nhiên là đã vỡ thành mảnh lớn mảnh nhỏ. Tôi tức đến xì khói đầu, bắt đầu chống nạnh quát ầm lên.

“ Cậu làm cái quái gì thế?”

Thiên Ân dí cái bản mặt lại gần tôi. Định dọa tôi hả? Không có cửa đâu, tôi không có rụt cổ giống lần trước đâu, thay vào đó bà đây sẽ nhìn thẳng vào mắt hắn, thiêu cháy hắn bằng con mắt này này.

“ Tôi đã nói cậu không được lại gần anh ta cơ mà?” Hắn quát thẳng vào mặt tôi.

Cơn giận che lấp cả sợ hãi, tôi cũng không vừa, gào lên với hắn ta.

“ Tại sao tôi lại không được lại gần anh ấy? Cậu có quyền gì mà cậu cấm tôi hả? Hả?”

Tôi chạy lại nhặt thanh socola lên, càng điên máu hơn. Tại sao hắn chưa hỏi rõ ràng đã cáu giận với tôi? Trong khi đó, hắn thì lúc nào cũng vui vẻ cười nói Xuân Lam và còn nhận socola cô ấy làm nữa.

Nghĩ đến đây, tôi ấm ức chảy nước mắt sau đó lại vùng vằng dùng tay áo lau đi, chạy lại sút vào chân hắn một cái cho bõ tức.

“ Tôi ghét cậu, không muốn nói chuyện với cậu nữa.”

Vừa định quay đi về lớp thì hắn kéo tôi lại, và… lần này thì là thật ạ. Hắn nghiêng đầu ép môi hắn lên môi tôi, đặt lên một nụ hôn. Thiên Ân nhắm mắt, hàng mi dài khẽ rung rung, sở dĩ tôi nhìn thấy được điều này là bởi vì mắt tôi đang trợn lên như mắt heo luộc.

Tôi đến thở cũng không dám thở, tim đập như muốn trốn khỏi lồng ngực, đầu óc đang loạn ì xèo. Ừm… tôi phải làm gì? Tay để đâu cho đúng nhỉ? Tôi… có nên làm theo hắn nhắm mắt vào không?

Mãi sau, khi thằng nhãi này hôn chán, hắn gục đầu lên vai tôi, chả hiểu sao lại hà hơi vào tai tôi. Xin lỗi đi ông anh, người mất sức cả tinh thần lẫn thể xác ở đây là tôi cơ ạ, ông thích thì ông hôn, chán chê đi rồi lại tỏ vẻ là mệt mỏi hả?

Hắn giữ chặt vai tôi, ép tôi cũng phải nhìn vào mắt hắn.

“ Bảo Bình, cậu nghe cho rõ đây. Tôi thích cậu, từ lâu đã thích rồi, tôi không muốn cậu thân thiết với thằng nào hết.”

Tôi tròn mắt, trong lúc bối rối đại não lại hành động một cách kỳ cục. Tôi tự nhiên đưa tay lên lau khóe miệng.

“ Nước miếng của cậu dính đầy lên mặt tôi rồi.”

“…”

Thiên Ân tức giận, giận lắm rồi, không thèm quan tâm tôi trả lời như nào nữa. Nhưng hắn vẫn dắt tôi đến phòng y tế sát trùng tay cho tôi rồi mới về lớp. Cũng may tôi nói với thầy Doremon là tôi bị ngã nên Thiên Ân đưa tôi tới phòng y tế chứ không là hai đứa bị phạt vì cái tội cúp tiết rồi.

Cả ngày hôm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Chuông vừa reo, thằng nhãi này đã đứng lên đi về luôn.

Hắn có vẻ giận ghê luôn, một tuần trời không đếm xỉa tới tôi. Nhưng tôi cũng không biết làm sao để làm lành với hắn nữa.

Tôi mang chuyện đi cầu cứu Cà Chua. Nghe xong, tôi cứ nghĩ nó sẽ cười vào mũi tôi nhưng không, thực ra nó hét thẳng vào mặt tôi.

“ Mày điên rồi Khoaiiiii. Người ta tỏ tình với mày mà mày làm thế có khác gì coi thường cảm xúc của người ta hả? Đứng lên, đứng lên đi xin lỗi Thiên Ân liền. Mày mà không đi xin lỗi người ta thì đừng nói chuyện với tao nữa, tao cũng “bo - xì” mày luôn.”

Tôi luống cuống chạy xuống nhà tìm ít đồ ăn vặt, tiện tay cầm luôn cả quà Valentine chạy sang nhà hắn.

Bác quản gia bảo hắn ở trên phòng, dạo này cáu kỉnh bất thường cũng ăn uống không đầy đủ. Chắc là do tôi rồi, tôi cúi đầu xin lỗi bác quản gia rồi xin phép đi lên phòng hắn.

“ Thiên Ân, là tôi này.” Tôi gõ cửa phòng hắn.

Không có tiếng đáp lại.

“ Tôi có chuyện muốn nói. Có thể mở cửa cho tôi không?”

Cửa phòng bật mở, người đứng ở cửa sưng xỉa nhìn tôi. “ Vào đi.”

Cho tôi vào phòng nhưng vẫn không đếm xỉa tới tôi, đi tới bàn học tiếp tục học. Xung quanh im ắng đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng bút sột soạt trên giấy. Tôi căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn thậm thụt đi tới bên cạnh hắn.

“ Thiên Ân, cậu ăn chút gì đi. Tôi mang cho cậu ít bánh chocopie, ít kẹo chanh nè. Còn đây…”

Tôi cầm cái bọc quà xiên xiên vẹo vẹo. “ Đây là quà Valentine của tôi.”

Thiên Ân dừng bút, cuối cùng cũng chú ý đến tôi.

“ Trong này có socola tôi tự làm, cả khăn tay nữa. Cậu nhận nha?”

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi. “ Cậu chỉ muốn nói nhiêu đây hả?”

“ Còn, còn nhiều chuyện chứ.”

Tôi mếu, cúi đầu như đứa nhóc bị phạt. “ Chuyện hôm đó là tôi sai, tôi xin lỗi. Tôi cũng không có cố tình đi tìm anh Lâm, tôi va phải anh ấy ở hành lang nên tay mới bị trầy đây này, sau đó anh ấy mới đưa socola cho tôi.”

Càng nói càng thấy vô lý. “ Nhưng mà cậu cũng không hỏi rõ ràng đã mắng tôi, đó là lỗi của cậu. Cậu bảo thích tôi nhưng lại nhận socola của các bạn nữ, lại còn đi xem phim với Xuân Lam.”

Càng nói càng ấm ức. “ Cậu nói chuyện với cô ấy rõ vui vẻ nhưng lúc nào cũng mắng tôi ngốc.”

Tôi quẹt nước mũi. “ Rõ ràng cậu cũng có lỗi, thế mà lúc nào cũng là tôi nhận hết.”

Thiên Ân đứng phắt dậy. “ A, thế rốt cuộc là tới xin lỗi hay là tới để bắt tôi xin lỗi đây?”

Tôi lùi về phía sau một bước. “ Tới xin lỗi.”

Hắn tiến một bước. “ Thế sao nãy giờ tôi nghe toàn là lỗi của tôi vậy?”

Cứ thế, hắn tiến một bước, tôi lùi một bước cho tới khi tôi hết đường lùi, dựa vào tường. Thiên Ân chỉ thẳng vào mũi tôi.

“ Cậu là đồ ngốc.”

Lại mắng tôi ngốc, tôi có ngu ngơ nhưng không có ngốc được chưa?

“ Ngốc khủng khiếp, cậu vô tình đi vào đây nhưng lại không chịu nhận trách nhiệm.” Hắn chỉ vào ngực hắn.

“ Tỏ tình với cậu thì nhận lại câu “ ồ, nước miếng cậu dính lên mặt tôi rồi.”. Đấy, cậu còn bảo cậu không ngốc?”

Tôi cúi đầu lí nhí nói xin lỗi.

“ Thế mà tôi lại đi thích cái đồ ngốc nhà cậu.” Thiên Ân bẹo má tôi. “ Giờ nói đi, tại sao ghen với Xuân Lam? Không nói thì đừng hòng tôi cho về… NÓI.”

Hắn quát to làm tôi giật thót. “ Tại vì… thích cậu… nên mới ghen.”

“ Nói to lên, tôi bị điếc không có nghe rõ đâu.”

“ TẠI VÌ THÍCH CẬU. Cậu hài lòng chưa?”

Thiên Ân cười tủm tỉm, rõ ràng rất chi là hài lòng, dang tay ra. “ Tâm hồn tôi bị tổn thương rồi, tôi cần sự an ủi.”

Tôi ôm chặt lấy hắn. Lại nghe thấy hắn nói.

“ Chưa đủ.”

“ Còn cái gì nữa?”

Hắn ta cười toe toét, chỉ vào miệng hắn. “ Ở đây nữa.”

Thế là Thiên Ân ôm mặt tôi, hôn chụt vào môi tôi, lâu thật lâu. Giờ tôi mới nhận ra, ô kìa, không phải tôi là người hiểu tôi nhất hay sao? Tôi đúng là ngốc thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.