Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chương 56: Chương 56




Hai người giống như trở lại thời gian mới yêu nhau, ngọt ngào cùng nhau dao quanh khắp nơi, trong mắt chỉ có một mình đối phương. Đi được nữa đường, Sử Nhã lại bị một quán thịt xiên nướng hấp dẫn tầm mắt.

Thế nhưng quán ăn có vẻ khá đông, Chung Khải không nỡ để Sử Nhã chen chúc xếp hàng, vậy nên để cô đứng ở gần đó, còn bản thân thì chạy lại xếp hàng.

Sử Nhã cười tủm tỉm đứng một góc nhìn chồng đi mua đồ ăn cho mình. Sau đó lại nhịn không được mà liếc quanh, ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp quanh mình.

Bỗng nhiên, một trận cãi nhau ồn ào tràn vào tai Sử Nhã. Cô nhịn không được mà ngó quanh, thế mà thật sự tìm thấy tác giả của đám tiếng ồn đó trong một góc khuất của chợ.

Có vẻ như đó là một đôi nam nữ đang cãi nhau, không, đó gần như là cô gái kia đang đơn phương lớn tiếng chất vấn người đàn ông đối diện.

Sau một hồi mắng tới tấp người đối diện, cô gái không chỉ không cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, mà trái lại, càng tức giận hơn.

Sau khi hét lớn vào mặt người đàn ông đứng đối diện, cô gái liền trực tiếp chọn một hướng mà chạy. Tình cờ, hướng mà cô gái đó chạy đến chính là con đường mà Sử Nhã đang đứng.

Người đàn ông cau mày, gương mặt âm trầm chạy theo sát cô gái. Lúc cô gái kia chạy đến gần, Sử Nhã mới phát hiện ra người đó thực ra là một chàng trai vô cùng thanh tú để tóc dài.

Mạt thế rồi, để thuận tiện di chuyển và hoạt động, phái nữ cũng rất ít khi mặc váy, họ chủ yếu mặc các loại trang phục phù hợp với vận động và giày thể thao.

Vậy nên khi nhìn thấy bóng lưng tiêm gầy, mái tóc dài khẽ buộc thả sau lưng, Sử Nhã mới có thể nhầm lẫn người đó là con gái.

Chàng trai chạy một mạch về phía trước, không chú ý trước mặt, lúc chuẩn bị đâm vào một xe đẩy bán nước của một bà cụ thì Sử Nhã đã nhanh tay kéo cậu ta ra.

Sử Nhã cũng rất bất đắc dĩ, thế nhưng cô thật sự không thể giả vờ không thấy rồi để chàng trai đâm người về phía xe đẩy được.

Tự nhiên bị kéo một cái, chàng trai vốn đang định phát giận thì lại thấy bản thân suýt nữa thì đâm vào xe đẩy bán nước của một bà cụ thì cũng giật mình tỉnh lại.

Âm thầm thở phào một hơi, chàng trai vô cùng lịch sự quay người lại cảm ơn Sử Nhã. Sử Nhã thấy cậu có thái độ tốt như vậy thì cũng cười tỏ vẻ không có gì.

Lúc này, người đàn ông kia cũng vừa lúc chạy lại đây. Hắn cau chặt mày nói:

- Sử Mạch, cháu còn định trẻ con đến bao giờ nữa?! Trong bữa tiệc chính thức của hai gia đình, vậy mà cháu dám bỏ lại vị hôn thê của mình chạy ra ngoài này sao?

Sử Nhã có chút bất ngờ, không nghĩ tới hai người này lại là quan hệ thân thích. Hơn nữa, họ Sử này cũng không phổ biến đâu. Đặc biệt, nơi này còn là thành phố N nữa.....

Trong lúc Sử Nhã đang miên man suy nghĩ, người đàn ông kia lại nhìn về phía cô. Ánh mắt vô cùng nghi ngờ, đầy vẻ dò xét nhìn cô từ trên xuống dưới. Càng nhìn, hắn càng tỏ vẻ không hài lòng:

- A Mạch, không cần hồ nháo nữa, cháu đã có vị hôn thê rồi. Trước khi ông nội cháu phát hiện ra, lập tức sử lí mấy mối quan hệ mập mờ của cháu đi. Hoa thơm cỏ lạ bên ngoài chơi đùa chút thì được, thế nhưng ba mẹ cháu chắc chắn sẽ không để người như vậy vào cửa nhà họ Sử đâu!. ngôn tình tổng tài

Chàng trai nghe vậy thì chững lại, tức giận hô:

- Chú...

Thế nhưng cũng không để Sử Mạch nói hết câu, người đàn ông đã ngắt lời cậu:

- Được rồi! Không cần nói nữa! Lúc trước cháu làm trò trước mặt trưởng bối hai bên nói có bạn gái, trực tiếp đánh mặt Tào gia, suýt chút nữa làm hai nhà trở mặt. Lúc đấy, ông nội cháu đã bảo cháu chia tay đi rồi mà, sao lại còn kéo dài tới bây giờ hả?? Cháu có biết.......

Nói xong còn không quên liếc xéo Sử Nhã. Sử Nhã cũng không còn lời nào để nói luôn, không nghĩ tới mình chỉ ra tay làm việc tốt còn có thể bị kéo vào mấy chuyện phức tạp như vậy.

Lúc này, Sử Mạch mới phản ứng lại chú mình đây là đang hiểu lầm. Cậu chàng khó nhọc liếc mắt nhìn Sử Nhã vẻ mặt vô ngữ cùng chú mình đang dùng ánh mắt cảnh giác cùng phản cảm nhìn cô.

Gương mặt Sử Mạch đỏ như phát sốt, cảm giác xấu hổ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống đất ngay lập. Sử Mạch không nghe nổi nữa, vội vàng lớn tiếng cắt ngang tiếng cằn nhằn không dứt của chú mình:

- Đủ rồi, chú! Chú đang nói cái gì vậy chứ! Chuyện bạn gái là cháu bịa ra để không phải kết hôn với Tào Vy thôi! Còn chị gái này là người tốt bụng đã đỡ cháu khỏi té đấy!

Vừa nãy, khi được Sử Nhã đỡ, Sử Mạch đã nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp út bên tay phải. Nhẫn cưới mặc dù rất đẹp cũng được giữ gìn rất tốt, thế nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được nó không phải đồ mới.

Hơn nữa, vết hằn chỗ đeo nhẫn của Sử Nhã thực sự rất rõ, thể hiện cô đã đeo nó một thời gian dài rồi. Từ đó suy ra, tuổi tác thật sự của Sử Nhã cũng không ít đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.