Mặc dù Chung Khải đã có sẵn loại vật tư mà nhiệm vụ yêu cầu, thế nhưng hắn vẫn định đến nơi được đánh dấu xem thử, nếu không có gì thì hắn mới dùng đồ của mình thay thế.
Dù sao hắn cũng không có khả năng ở trong căn cứ cả đời. Nếu hắn muốn trở nên ngày càng mạnh hơn, thì không thể dựa dẫm vào những thứ có sẵn trong không gian của mình.
Nhóm nhỏ mà Chung Khải dẫn đầu có khoảng 30 người, đều là những chiến hữu trong quân đội của hắn cùng một số người nhà của bọn họ, nhóm Minh tỷ và mẹ con Sử Nhã.
Nhận nhiệm vụ xong thì bọn họ lập tức chuẩn bị đồ đạc rời khỏi căn cứ làm nhiệm vụ. Thủ tục để ra khỏi căn cứ cũng không nhiều, lại thêm bọn họ có giấy chứng nhận của hiệp hội thợ săn, người gác cổng gần như chỉ nhìn lướt qua là đã cho bọn họ ra ngoài.
Lần đầu tiên rời khỏi căn cứ sau khi định cư, tâm trạng là có chút khác thường, thế nhưng mọi người rất nhanh đã điều chỉnh trạng thái của mình về lúc tốt nhất.
Đã thoát ly sự bảo hộ của căn cứ, thì bọn họ cũng không thể thả lỏng cơ thể như lúc trước được. Nguy hiểm lúc nào cũng rình rập xung quanh, mật tập trung thì chính là tìm chết.
Mục đích địa được đánh dấu trên bản đồ cách căn cứ Xuân Tích cũng khá xa, là ở thành phố bên cạnh, thành phố M. Thành phố M cũng là một thành phố có bờ biển, nó nổi tiếng với eo biển xinh đẹp trải dài vô cùng thu hút khách du lịch.
Vật tư mà nhiệm vụ yêu cầu bọn họ thu thập là một loại gia vị thiết yếu vô cùng quan trọng, muối. Đừng nhìn thường ngày một bịch muối ăn dùng mấy tháng không hết mà lầm tưởng, thứ này thực sự rất khó tìm trong mạt thế.
Mặc dù một bịch muối có thể dùng mấy tháng liền, thế nhưng sau đó thì sao, bây giờ cũng đã không còn các cửa hàng bán đồ thiết yếu hàng ngày nữa, những nhà máy làm muối cũng đình công từ lâu rồi.
Muốn có muối thì còn khó hơn cả thời xưa nữa. Bây giờ chỉ hi vọng mấy căn cứ ven biển có thể để ý vấn đề này một chút, rồi tự hành sản xuất muối bán cho những căn cứ xung quanh mà thôi.
Trước tận thế, muốn đi từ thành phố N sang thành phố M cũng mất khoảng một ngày. Mà bây giờ tận thế rồi, đường xá không thông, sinh vật biến dị cùng zombie đi đầy đường, nguy hiểm rình rập khắp nơi.
Vậy nên thời gian di chuyển của bọn họ có thể kéo dài đến một tuần. Cũng may lúc trước bọn họ vẫn luôn sống như dân du mục, nay đây mai đó, không ngại di chuyển đường dài.
Thành ra mọi người cũng không mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị, nửa ngày là tất cả thành viên trong đội của Chung Khải đã an vị trên xe chuẩn bị xuất phát rồi.
Sử Nhã có chút ngẩn người ngồi trên xe, đôi mắt khẽ liếc ra ngoài cửa kính, môi mỏng hơi mím lại. Mặc dù cô là xuyên qua, thế nhưng lại được kế thừa kí ức của nguyên chủ, thế nên cô cũng không cảm thấy xa lạ với thành phố M.
Thời thơ ấu của nguyên chủ, không, bây giờ là của Sử Nhã cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Cô vừa mới sinh đã bởi vì sự vô trách nhiệm của một y tá mà bị ôm nhầm đến nhà khác, Lý gia.
Lý gia cũng là một gia đình giàu có, tất nhiên là không sánh bằng Sử gia, thế nhưng vẫn là có thể cho Sử Nhã cuộc sống cơm áo không lo.
Ông Lý là một giáo sư đại học, còn bà Lý thì là quản lý của một công ty lớn. Nhà bọn họ có 4 người con, nếu tính cả Sử Nhã. Ba đứa trước đều là nam, bởi vì không chịu nổi lối sống của cha mẹ mình mà đã chuyển ra sống một mình từ lâu rồi.
Người ngoài nhìn vào thì bọn họ cũng là một gia đình hạnh phúc, thế nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết, ẩn sau bức màn hạnh phúc đó lại là một sự thật ghê tởm như thế nào.
Ông Lý vẻ ngoài là một giáo sư đạo mạo nghiêm cẩn, thế nhưng sau lưng thì thường xuyên thông đồng với sinh viên của mình, nam nữ đều có, chỉ cần hợp gu là bị nhắm đến hết. Thậm chí có lúc còn kéo về nhà chơi tập thể, quả thực là thác loại vô cùng.
Còn bà Lý thì lại thường xuyên mượn chuyện của công ty để bao nuôi mấy đồng nghiệp nam trẻ tuổi, có khi cả tháng cũng chẳng chịu về nhà lấy một lần. Đối với con cái thì lại càng là chẳng thèm ngó ngàng.
Lúc Sử Nhã còn nhỏ, có lần bị thương nặng phải vào bệnh viện, mà tình cờ bà Lý lại đang “đi công tác“. Ông Lý đến chăm cô, lại phát hiện ra nhóm máu của hai người bọn họ không giống nhau, liền âm thầm làm xét nghiệm ADN.
Tất nhiên, là kết quả không khớp rồi. Thế nhưng ông ta lại không nghĩ theo chiều hướng bị ôm nhầm con, mà cho rằng cô là sản phẩm của “tình yêu bên ngoài của bà Lý“. Thế nhưng ngay cả bà Lý cũng cho là như vậy.
Có điều, dù sao cũng là đứa trẻ mình mang nặng đẻ đau, tất nhiên là bà Lý cũng không muốn cô bị đuổi ra ngoài. Mà ông Lý cũng không có ý định đó, thế nhưng chuyện đó cũng không thể cho qua như vậy được.