Khi Thiên Thần Biến Thành Ác Quỷ

Chương 52: Chương 52




2

Tại tòa nhà cao ốc bên cạnh khách sạn, một bóng người đang ở trên tầng cao nhất cậm cụi xử lý đống hồ sơ.

-Ông già chết tiệt, tự dưng đưa cho mình đống này rồi đi du lịch cùng bà già-Jun lẩm bẩm không ngừng rủa ba mình.

"Cốc..cốc..." tiếng gõ cửa vang lên.

-Mời vào-Jun giọng lạnh băng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có của mình .

-Chào chủ nhân-

Bước vào là một cậu thanh niên trẻ trung ở độ tuổi 20-23.

-Thất Dạ, lâu rồi không gặp-Jun cũng ngẩng mặt lên chào rồi lại cúi xuống.

-Thưa thông tin mà người cần tìm đã bị xóa hết không còn một dấu vết nào, mọi chuyện của Tiểu Thư Thiên Băng đã bị bảo mật , không thể tìm thấy -Dạ báo cáo công việc của mình.

-Không một dấu vết ư?-Jun cười bí hiểm.

Sau khi chia tay Ice, Jun ko chỉ làm bang chủ của một bang mà ko ai biết rằng anh cũng chính là vua của thế giới đêm, anh đã thành lập ra một tổ chức cho riêng mình có thể nói là ngang bằng với tổ chức của ba nuôi Thăng bây h.

-Thật bất ngờ! Thông tin của Ice, cùng chuyện năm đó mà tổ chức chúng ta cũng ko tìm đc ư!.

-Thứ lỗi cho tôi thưa chủ nhân-

-Phát động hết tất cả mọi người, tập trung tìm kiếm những thông tin đó. Bằng mọi giá phải tìm cho ra-Jun tức giận , giọng càng ngày càng lạnh hơn.

-Vâng-Thất Dạ cúi đầu rồ ra khỏi phòng để lại căn phòng một trận yên tĩnh.

Jun đứng dậy, nhìn ra ngoài khung cửa kính có thể thấy căn phòng của hai người đang ở, thấy ice đang cuộn mình lại như một con mèo lười nhưng ko làm mất vẻ đẹp vốn có của mình.

-Ice à, rốt cuộc em còn điều gì giấu bọn anh nữa đây-Jun tự hỏi thầm.Trong mắt xuất hiện một tia bấy đắc dĩ.

Jun lại nhớ về quá khứ của hai người.

Thật ra , Jun quen ice trước khi hai người trở thành người yêu. Lúc ấy Jun 6 tuổi, Ice 4 tuổi.

Hôm đó là một ngày hè, cả gia đình Ice đi lên núi thăm người họ hàng .Bên cạnh ngôi nhà họ đang ở có một cánh rừng., Ice một mình trốn khỏi nhà, đi một mình vào rừng sâu mà chưa được cho phép của bố mẹ.Bé con cứ đi, đi mãi, đuổi theo những chú bướm nhiều màu sắc cùng những chú dóc xinh xắn đến nỗi quên mất đường về.

Hồi nhỏ , ice đã có sẵn trí thông minh, nên bé cũng đi theo lối mòn nhưng không về đến nhà mà đến một cái hồ rất rộng nằm giữa một rừng hoa cỏ trong như một chốn bồng lai.

Cô nhìn qua một cái xây xanh gần ấy thấy một cậu bé nhìn có vẻ bằng tuổi với hai anh của mình . Vì bản tính hiếu kì của trẻ con, cô đến lại gần đứa trẻ ấy.Bây giờ cô mới nhìn kĩ được cậu, một cậu bé tóc màu bạch kim , vận trên mình bộ comlê chững chạc, tay đang giữ lấy trang sách còn đang đọc giở giang.

-Da mềm thiệt- Đây là suy nghĩ của cô khi béo má anh.

Còn anh đang ngủ, cảm thấy mặt mình đang bị ai giật nên lập tức mở đôi mắt màu xám bạc ra đầy vẻ tức giậnthấy một cô bé như tiên đồng, với mái tóc màu bạch kim như của anh và đôi mắt màu thạch anh tím, đôi môi hồng chúm chím má hồng phấn nộn.Mặc trên mình một chiếc váy hồng phấn nhẹ nhàng, tay còn ôm con gấu teddy màu trắng trông đáng yêu vô cùngl

-Anh à ..hic...hic-Cô bé thấy ánh mắt giận dữ của anh thì vô cùng sợ hãi.

Thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, anh như muốn ôm cô vào lòng mà vuốt ve nhưng sợ tiểu bạch thỏ kia chạy đi nên chỉ nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu cô.

-Em là ai, sao lại xuất hiện ở đây-

-Hic...Em tên là Băng,mọi người hay gọi em là Băng nhi...hic..em bị lạc-Ice vừa nói vừa thút thít khóc.

-Ngoan nào không khóc ha, anh sẽ dẫn em ra mà-Jun nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt ấy.

-Uhm- Ice lại tươi cười, nở một nụ cười tỏa sáng. Để lộ một hàm răng sún nhưng không bị mất đi vẻ đẹp thơ ngây.

-Jun bế Ice ra ngoài bìa rừng rồi chào tạm biệt. Cả mùa hè ấy, nhân cơ hội cả nhà ngủ trưa, cô cũng chạy vào rừng để gặp anh, tựa như đã trở thành một thói quen. Bỗng một ngày cô không thấy anh moptj ngày nào nữa, anh đi để lại mảnh giấy với ba chữ trọn vẹn " HẸN GẶP LẠI". Jun khi nghe tin bà mình mất liền gấp gáp lên xe về nhà nhưng vì tiếc nuối không muốn xa cô nhóc, sợ cô buồn nên cậu chỉ có đặt mảnh giấy lên thân cây.

Khi anh đi, cô đã khóc rất nhiều. Hình như vì tâm lí của trẻ thơ, sau khi khóc quá nhiều ngày, cô lại quên sạch mọi thứ về anh và cả về một mùa hè. Cô vẫn cứ vui còn anh vẫn cảm thấy nuối tiếc.

Lúc anh chia tay cô, anh mới biết, cô chính là cô bé năm xưa, nhưng chuyện đã quá muộn.

Bây giờ , có lại cơ hội anh lại không muốn xa cô thêm một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.