Thiên Tình như ngủ say trong bóng tối, không tìm thấy đường về. Hoàng huynh không có, nhà cũng không, nàng không có nơi nào để về, nhà nàng ở đâu? Về sau, nàng phải đi đâu, nàng không có phương hướng
Chỉ 1 mình nàng cô đơn đứng trong bóng đơn, tìm kiếm tung tích của Tiếu Vân Thiên nhưng lại không hề thấy 1 tia thân ảnh
Nhưng là, trong lúc tuyệt vọng, nàng cảm thấy có người vẫn luôn gắt
gao nắm lấy tay nàng, có 1 vòng ôm ấm áp vây quanh nàng, ở bên tai nàng
nhẹ nhọng nói cái gì đó
Nàng tĩnh tâm lắng nghe, bị lời nói của hắn làm cho cảm động. Hắn là
ai vậy? Thanh âm ôn nhu của hắn, bàn tay ấm áp xoa dịu lòng nàng. Ý thức dần dần trở lại từ sương mù hắc ám, nàng chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ bộ dáng của nam nhân trước mắt
Hắn là Âu Dương Thanh Minh, trên gương mặt tuấn tú đẫm nước mắt, tuy
mang theo u buồn nồngdđậm nhưng vẫn không làm tổn hại đến khí chất cao
quý bên trong con người hắn. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra
sự quan tâm và đau lòng nồng đậm. Nhìn thấy nàng tỉnh dậy, ánh mắt hắn
mừng như điên, nàng cho tới bây giờ chưa gặp người nào tình cảm nhiệt
liệt như thế “Thiên Tình, nàng tỉnh rồi sao?”
Thiên Tình nghe thấy giọng nói khản đặc của hắn, nhìn thấy hắn lau đi nước mắt trên mặt mình, nước mắt lại rơi xuống. Hắn lấy tay lau đi nước mắt bên khóe mắt nàng, ánh mắt ôn nhu như 1 hồ thu thủy, làm kẻ khác
động tâm “Không sao đâu, có ta ở đây!”
“Ta không có nhà! Hoàng huynh cũng không tìm thấy!” Yếu đuối và sợ hãi trong lòng làm nước mắt nàng rơi như mua
“Còn có ta, có ta ở đây, còn có nhà nữa!” Âu Dương Thanh Minh ôm chặt nàng “Ta chính là chỗ dựa của nàng, cả đời này, Âu Dương Thanh Minh có
thể phụ tất cả mọi người trong thiên hạ, quyết không phụ Tiếu Thiên
Tình!”
Thiên Tình hơi hơi ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt
như sợi chỉ, nhưng nỗi tuyệt vọng và thống khổ nơi đáy lòng chẫm rãi
chuyển thành bình tĩnh, thấp giọng nói “ Vương gia! Ta……”
Phải! Nàng không thể lại đắm chìm. Nàng phải bình tĩnh lại, còn có
rất nhiều chuyện chờ nàng đi làm, nàng phải điều tra rõ ràng, hoàng
huynh thật sự vì lâm bệnh và bi thương quá độ mà chết sao? Hắn công lực
thâm hậu, như thế nào có thể dễ dàng chết? Không có khả năng! “Ta phải
tỉnh lại!”
” Ân! Cái này đúng rồi!” Âu Dương Thanh Minh vui sướng gắt gao ôm
nàng, tựa hồ muốn đem tất cả mọi ấm áp trên thế gian cấp cho nàng, vì
nàng xua tan mọi băng lạnh
Thiên Tình cả người ngẩn ra, hơi thở của hắn dần dần trở nên dồn dập, siết chặt nàng trong vòng tay, hơi nóng không để cho nàng lui bước. Giờ khắc nàng, trong lòng nàng đợt nhiên hỗn loạn “Vươn gia! Chàng ôm ta
quá chặt!”
” Ta rất kích động, thực xin lỗi!” Âu Dương Thanh Minh thoáng buông
nàng ra 1 chút, rồi lại gắt gao ôm nàng “Nàng đã vào cung gặp hắn phải
không? Hắn cũng biết nàng là Thiên Tình?”
Thiên Tình gật gật đầu.” Ta không ngờ đó là lần từ biệt cuối cùng!”
Nhớ đến cái ôm trước cửa cung, lòng nang đau đến không thể thở
“Hắn biết nàng còn sống cũng tốt, ít nhất trong lòng hắn cũng yên
tâm! Nhưng nàng tiến cung làm gì?” Âu Dương Thanh Minh khó hiểu
“Ta nghĩ có thể ngăn cản hoàng huynh xuất binh, không ngờ hùng bá
thiên hạ lại là giấc mộng của hoàng huynh, ta đã rất tự tin, tưởng rằng
tác dụng của mình rất mạnh, kỳ thật, không có ta, y cũng sẽ xuất binh,
có phải không?” Thiên Tình cười tự giễu
” Ân!” Âu Dương Thanh Minh có chút đăm chiêu gật đầu “Không có nàng
thì cũng sẽ có lý do khác, nhưng ta xuất binh chỉ là vì thi thể của
nàng! Bây giờ, chúng ta đã không thể không dừng lại, phải trở lại kinh
thành, lão vương gia nói phải dẫn binh vào thành, đây không phải là bức
cung sao?”
” Dẫn binh vào kinh?” Thiên Tinh sửng sốt “Thân thể của nàng thế nào?”
“Ta nghĩ không ra thân thể của ta có cái gì!”
“Chúng ta trước mắt vẫn nên trở về! cho dù không dẫn binh vào kinh
thì cũng không ai dám động đến chàng, nhưng Tả Tâm Lam buông rèm nhiếp
chính thật sự có dã tâm sao?” Thiên Tình đợt nhiên lại cảm thấy trong
lòng 1 mảnh bi thương “Thế lực của nàng ta hùng hậu, hoàng huyng lại
không có con nối dõi, hẳn buông rèm nhiếp chính cũng là nàng ta lo lắng
cho lợi ích của mình!”
“Hồi kinh rồi sẽ biết!” Âu Dương Thanh Minh cũng không nghĩ ra nhiều
“Thiên Tình, chiến tranh dừng lại ở đây, nàng không hi vọng chiến tranh
phát sinh! Đây cũng điều đáng mừng!”
Trong lòng Thiên Tình run lên “Chỉ là, hoàng huynh lại không hi vọng
như thế! Nghĩ đến đên, ta vẫn không đành lòng, ta thực mâu thuẫn!”
“Đừng nghĩ nhiều nữa! Nghỉ ngơi, ăn chút thức ăn, chờ ngày mai trời
sáng, chúng ta lập tức hồi kinh!” Âu Dương Thanh Minh vuốt tóc nàng “Ta
đi xem việc trong doanh, bảo Đình Nam châm cứu cho nàng!”
” Ân! Chàng đi đi!” Thiên Tình gật gật đầu, định nói gì đó, nhưng lại thôi
Âu Dương Thanh Minh thấy nàng ngập ngừng, không khỏi lên tiếng hỏi “ Làm sao vậy?”
” Cám ơn chàng……”
Âu Dương Thanh Minh thụ sủng nhược kinh, ngồi xuống lại, ôn nhu vuốt
tóc nàng “Không cần lo lắng, về sau, ta chính là chỗ dựa của nàng, không cần nói cảm ơn, bởi vì giữa chúng ta, điều đó không cần thiết!”
” Ân! Chàng mau đi đi! Ta không có việc gì!”
Âu Dương Thanh Minh gật gật đầu.” Ta rất nhanh sẽ trở lại!”
Khi trở lại, Âu Dương Thanh Minh từ xa đã nhìn thấy thân ảnh thanh lệ nhỏ xinh đứng ở ngoài doanh trướng, giống như đang tìm kiếm cái gì xung quanh. Gió đêm lạnh lẽo thổi trung ý bay phần phật, mái tóc đen trong
bóng đêm có vẻ đang thêm đen nhánh, phiêu dật
Dưới ánh trăng, thân mình đan bạc gầy yếu của nàng trở nên cực mỏng,
cực nhẹ, giống như có thể hóa thành 1 màn khói theo gió mà bay đi. Âu
Dương Thanh Minh chạy vội tới, chợt nghe thấy Thiên Tình kêu lên “Hoàng
huynh! Hoàng huynh! Huynh ở đâu? Ta đến đây, huynh ở đâu?”
” Thiên Tình?” Âu Dương Thanh Minh sửng sốt, tiên lên ôm lấy nàng “Nàng gặp ác mộng sao? Ta ở trong này, chúng ta mau trở về.”
Thiên Tình nhìn thấy hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn “Vương gia,
hoàng huynh tìm ta, hắn nói đến thăm ta! Chính là ta đi ra lại không
thấy hắn! Không thấy!”
Âu Dương Thanh Minh trong lòng căng thẳng, nàng bất lực nhìn hắn như
vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, đôi mắt tràn ngập yếu ớt, như 1 đứa nhỏ bị thương
Âu Dương Thanh Minh ôm lấy nàng, xoay người tiến vào doanh trướng,
trực tiếp đến bên giường, chân ngọc lạnh lẽo của nàng được bàn tay ấm áp của hắn nắm lấy, dòng khí ấm áp theo chân chảy vào trong lòng, nước mắt của nàng cũng chảy xuống