Trong lòng Âu Dương Thanh Minh nhói đau, chỉ cảm thấy suýt chút nữa
là không thở được, tựa hồ như hơi thở bị bức bách, rất khó chịu “Không
sao đâu, không sao đâu!”
Sở Nghi Hiên, chắn ngang giữa hắn và Thiên Tình, hắn hận chính mình
đã từng ngược đãi nàng, nếu không hôm nay sao có thể có tình cảnh này.
Tự tạo nghiệt không thể sống a!
Thiên Tình dẩn dần đã không còn giãy dụa, lẳng lặng để hắn ôm trong
lòng, ngực hắn ấm áp, dần dần cảm giác sợ hãi đến tận cốt chuyển thành
bình tĩnh “Chỉ là ta, ta sợ hãi!”
“Đừng sợ! ta không chạm vào nàng là được!” Âu Dương Thanh Minh hít
sâu 1 hơi “Đợi đến lúc nàng không còn sợ thì phải bồi thường ta, bồi
thường gấp đôi cho ta!”
” Thực xin lỗi! Ta…….” Nàng đem đầu chôn ở trước ngực hắn, không dám
nhìn hắn, mất tự nhiên cúi đầu, Sở Nghi Hiên có lẽ đã xem nàng là người của hắn
Âu Dương Thanh Minh vòng tay ôm nàng chặt hơn 1 chút, môi bất giác
cong lên thành 1 nụ cười tự giễu, hắn và nàng chẳng lẽ vĩnh viễn đều có
người xen ngang sao? “Đừng sợ! ta nói rồi, ta không để ý!”
“Nhưng là ta để ý! Ta đã không còn thuần khiết!” Thiên Tình nói xong, nước mắt liền chảy xuống “Ta đã không còn là Thiên Tình thuần khiết lúc trước!”
” Đứa ngốc! Ta cũng không còn là Âu Dương Thanh Minh đơn thuần a, ta
lúc đó chẳng phải thê thiếp thành đàn sao? Nếu nói thuần khiết, chẳng
phải ta lại càng bẩn!” Nghĩ vậy, hắn cảm thấy mình càng có lỗi với nàng
Thiên Tình nâng mắt nhìn vào đôi mắt sâu của hắn “Vương gia có yêu những cơ thiếp đó không?”
“Không yêu! Nhưng cũng không ghét!” Âu Dương Thanh Minh có chút mất
tự nhiền né tránh ánh mắt của nàng, liền đầu tiên cảm thấy thê thiếp
thành đàn cũng là 1 tội lỗi
“Không yêu mà cũng có thể thị tẩm sao?” Thiên Tình khó hiểu, cũng rung động
Âu Dương Thanh Minh lại xấu hổ nhưng vẫn nói thật “Trước kia không
cảm thấy thích mới có thể thị tẩm bọn họ, không biết gọi là cảm giác gì
nữa!”
Câu trả lời của hắn là cho Thiên Tình không nói gì, không thích cũng
có thể lên giường, ánh mắt nàng lập tức trở nên hoảng hốt, nam nhân và
nữ nhân có nhiều khác biệt như vậy, trong nhất thời, nàng chỉ lẳng lặng
tựa vào trong lòng hắn “Nguyên lai không thích cũng có thể thị tẩm a!”
Âu Dương Thanh Minh nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, khẽ hôn lên mi mắt
hơi run của này, chóp mũi khéo léo, cái trán nhu khiết, động tác vô cùng cẩn thận, vô cùng ôn nhu, ánh mắt tràn ngập yêu luyến [yêu thương +
quyến luyến], nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng “Chúng ta đều không cẩn
nghĩ tới quá khứ nữa được không? Chúng ta bắt đầu lại 1 lần nữa được
không?”
Bắt đầu 1 lần nữa? không khí bắt đầu lan tỏa ưu thương “Thật sự còn có thể bắt đầu 1 lẫn nữa sao? Ta đã không còn thuần khiết!”
“Ta vốn cũng không thuần khiết, Thiên Tình, nói cho ta, nàng có thích ta chạm vào nàng không?” Âu Dương Thanh Minh chờ mong, có chút không
yên “Thích ta hôn nàng không?”
Nàng lại trầm mặc, có thích không? Nếu không thích thì sao hết lần này đến lần khác trầm mê trong nụ hôn của hắn?
“Không trả lời cũng không sao, ta sẽ không ép nàng!” Âu Dương Thanh
Minh ôm lấy nàng, trên môi hắn dần dần hiện lên 1 mạt bi thương “Chỉ cần nàng không rời khỏi ta, cho dù không chạm vào nàng cũng không sao!”
” Ta sẽ không rời đi nữa! Trừ phi ông trời mang ta đi, bằng không ta
sẽ không rời đi!” Chỉ là, trong lòng vẫn có chút đau đớn, có 1 mạt cảm
xúc quấy nhiễu làm trong lòng nàng không có cảm giác an toàn, thật sự có thể cùng nắm tay sao? Nếu nàng chết đi thì làm sao bây giờ? Không cần!
Không cần chết nữa! Lần đầu tiên đã thấy quá khủng hoảng rồi, lần đầu
tiên có được hạnh phúc thì lại sợ hãi cái chết! Không cần chết! Không
cần!
Lời hò hét trong đáy lòng có vẻ vô cùng bất lực, nàng không biết ông
trời có nghe thấy không, nàng chỉ muốn giờ phút này gắt gao ôm lấy người nàng yêu.
Thiên Tình lấy hai tay ôm cổ hắn, kéo đầu hắn xuống, chủ động hôn 1
nụ hôn thật sâu. Trong khoảnh khắc, Âu Dương Thanh Minh bị nụ hôn của
nàng làm cho toàn thân nóng lên, động tình thăm dò trên người nàng, cách lớp y phục sờ soạn phía sau lưng nàng, 1 bàn tay khắc tiến đến phía
trước ngực nàng
Chịu không nổi kích thích đại chưởng [bàn tay to] kia mang laị, Thiên Tình không kiềm chế được mà ngâm lên, thân mình mãnh liệt run lên rồi
xụi lơ trong lòng hắn
Âu Dương Thanh Minh ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt lên nhuyễn tháp.” Thiên Tình, có thể chứ?”
Nàng thẹn thùng gật đầu, cố gắng xua đi tạp niệm trong lòng
Âu Dương Thanh Minh không đợi nàng trả lời hết, lập tức cúi người hôn lên cái miệng nhỏ miệng nhỏ nhắn của nàng
Bá đạo khiêu khích nàng, như cuồng phong quấy nhiễu suy nghĩ của
nàng, không mang theo chút chần chừ, hắn gắt gao cắn nuốt từng hơi thở
của nàng, ở trên môi gắt gao dây dưa không ngừng chiếc lưỡi đinh hương
của nàng. Dần dần, nàng không còn phản kháng, dù sao nỗi nhung nhớ hắn
là thật, khát vọng yêu thương hắn là thật, cho nên nàng thỏa hiệp, chỉ
yên lặng để mặc cho hắn cướp lấy, lẳng lặng trầm luân
Ngay tại khắc kia, ngoài danh trướng đột nhiên truyền đến thanh âm lo lắng của Nghiêm Dịch “Bẩm vương gia, kinh thành có tin khẩn cấp!”
Âu Dương Thanh Minh và Thiên Tình đều chấn động, hắn là chán nản thấp giọng kêu 1 tiếng “Thực không đúng lúc!”
Thiên Tình mặt đỏ bừng “ Mau đi đi, chính sự quan trọng hơn!”
” Ân!” Gật gật đầu, Âu Dương Thanh Minh mặc quần áo, cũng chỉnh sửa
phục cho Thiên Tình. Sau khi nhanh chóng sửa sang lại, Âu Dương Thanh
Minh mới nói “ Tiến vào đi!”
Nghiêm Dịch đi vào, thần sắc ngưng trọng “Vương gia, kinh thành xảy ra đại sự!”
” Đại sự?” Âu Dương Thanh Minh khó hiểu hỏi “Đại sự gì?”
“Có tin đồn nói, hoàng thượng…” Nghiêm Dịch chần chờ không biết nói như thế nào
Trong lòng Thiên Tình căng thẳng, hoàng huynh làm sao vậy?