Đi ẩn cư? Thiên Tình chua xót người, nàng muốn chết thì liền được chết
Nhận thấy sắc mặt dị thường của nàng, Lạc Đình Nam cũng cười u ám
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, ta chỉ ra ngoài 1 thời gian, nếu
nàng lo lắng cho chiến sự, chi bằng đi theo ta! Nàng nữ phẫn nam trang
là được rồi, còn có thể giúp cho ta 1 tay, ít nhất cũng không thấy nhàm
chán, cả ngày suy nghĩ miên man mà sinh bệnh
“Đến quân doanh?” Thiên Tình ngẩn ra
“Đúng a! chúng ta đi thôi! Ta nghĩ cách đem thi thể của nàng đi
thiêu, mang tro cốt trở về, như vậy những áy náy trong lòng có thể giảm
đi chút ít không?” Lạc Đình Nam nói
“Quên đi, Đình Nam. Đây căn bản không phải là chuyện về cái thi thể
đó. Hoàng huynh là vì bá nghiệp đế vương của hắn, đến hôm nay, ta tin
rằng Âu Dương Thanh Minh là vì thi thể của ta mà đi, nhưng hoàng huynh
ta, hắn… quên đi!” Nàng không muốn làm làm cho người vô tội hi sinh, chỉ là 1 khối thi thể vô dụng mà thôi, sau khi thiêu xong cũng tan thành
tro bụi
“Vậy nàng có theo ta đến quân doanh không?” Lạc Đình Nam hỏi
“Không đi!” Thiên Tình kiên quyết nói. Trong đầu chỉ còn lại 1 ý
niệm, nàng phải đi, nàng rốt cục phải đi, nàng thật sự phải đi sao?
“Vậy nàng tính làm sao bây giờ?” Lạc Đình Nam có nhiều điều không thể từ bỏ, lại cũng biết đạo lý “không thể cưỡng cầu”
“Ta rời khỏi nơi này, ta sẽ cáo biệt với Bạch phu nhân, khi nào thì ngươi đi?” Thiên Tình hỏi
“Ngày mai, chờ dược phòng thu đủ thảo dược!”
Thiên Tình cười, đi càng nhanh càng tốt, nhưng hắn đi rồi, nguy cơ cũng không thể giải trừ a! “Đình Nam, ngươi có kẻ thù không?”
Lạc Đình Nam ngẩn ra, theo trực giác lắc đầu “Không có!”
Thiên Tình cúi đầu, không có kẻ thù vậy thì sao lại có người hại hắn “Ngươi nhớ kỹ lại xem!”
Lạc Đình Nam thoáng trầm tư “Thật sự không có, ta 1 mình cô độc, như
thế nào có thể có kẻ thù! Ách! Không, nếu nói đến kẻ thù, ta thật ra có
nhớ 1 chút. Cha ta và nương trên đường hồi hương bị người khác sát hại,
đến hôm nay cũng không biết kẻ thù là ai. Ta và muội muội được thuộc hạ
của phụ thân cứu thoát, cữu cữu thấy ta, liền nhận ta vào vương phủ, mà
muội muội ta trên đường chạy trốn thì thất lạc đến nay vẫn bặt vô âm
tín!”
“Đến bây giờ cũng không biết kẻ ra tay sát hại là ai sao?”
” Không biết.” Lạc Đình Nam cười khổ.”Chuyện cũ năm xưa làm sao mà
tra ra, khi đó ta mới có vài tuổi mà thôi, được rồi, chúng ta không nói
chuyện này nữa, nàng đừng lo lắng, cho dù có thù oán thì cũng không thể
giết ta, võ công của ta so với vương gia thì tốt hơn rất nhiều”
“Vậy thì tốt!” Trong lòng Thiên Tình hơi cảm thấy an ủi, nhưng vẫn dặn dò “Ngươi nhất định phải cẩn thận!”
Lạc Đình Nam thực cảm động.” Yên tâm đi! Ta sẽ!”
Hắn võ công cao cường, lại là đại phu, đương nhiên không cần lo sẽ bị hạ độc, hắc y nhân hẳn là hại hắn không được nên mới nghĩ đến nàng a!
Nhưng bây giờ cũng không phải quá lo sợ, Đình Nam nhất định sẽ cẩn thận
Nói chuyện xong, Thiên Tình mờ mịt nhìn về phía trời xanh, ánh mắt
trống rỗng ở trong nháy mắt này ngay cả thống khổ cũng không có, chĩ còn lại sự cô đơn trống rỗng, tựa hồ đã chết tâm, cho nên hết thảy đều
không thấy nặng nề. Nàng dù sao cũng đang muốn chết, không sao cả, bóng
dáng của Âu Dương Thanh Minh lại hiện lên trong đầu, nhớ đến lần ngoéo
tay cuối cùng, nàng cười cười, chỉ sợ nàng không thể gặp lại hắn nữa. Hi vọng hắn có thể bình an
Nhận thấy sặc mặt nàng dị thường, Lạc Đình Nam lo lắng mở miệng “Rốt cuộc nàng làm sao vậy?”
” Không có việc gì! Ta tốt lắm!” Thiên Tình cười cười.
” Không đúng!” Lạc Đình Nam chỉ cảm thấy là lạ, nhưng không thể nói
chính xác “Nàng nhất định có chuyện gì gạt ta, có phải không?”
Ánh mắt Thiên Tình trống rỗng, không biết nên cái cái gì. Tựa hồ có 1 chiếc lồng kín vô hình bao bọc lấy nàng, làm cho nàng cảm thấy ngay cả
hít thở cũng đều mệt chết đi
” Rốt cuộc làm sao vậy? Sắc mặt không đúng!” Đột nhiên nhìn thấy bộ
dáng của nàng giờ phút này, nàng rốt cuộc làm sao vậy? Vừa mới trong
nháy mắt, vì sao hai mắt nàng lại trống nhữ như mất đi sinh khí, giống
như 1 thể xác mất đi linh hồn
Ánh mắt vẫn trống rỗng như trước, Thiên Tình chết lặng nhìn vẻ mặt lo âu của Lạc Đình Nam, trầm mặc không nói 1 lời, cả người giống như rơi
vào 1 hang tối thật lớn, có thế nào cũng không tìm thấy ý nghĩa để sống
tiếp, Âu Dương Thanh Minh, giờ phút này hắn có khỏe không?
Trên mặt chỉ còn lại 1 màu tái nhợt, 1 đôi mắt trống rỗng mà chết
lặng, tựa hồ nhìn thấy mọi chuyện hồng trần, ánh mắt u ám, ảm đạm tựa hồ như nuốt mất cả linh hồn con người
“Nàng làm sao vậy?” Lạc Đình Nam cầm tay nàng, Thiên Tình hoảng sợ sợ.
Chẫm rãi ngước mắt lên nhìn hắn, trong mắt thủy quang
lưu động, khó nén ưu thương, trong ngực tức tức, tựa hồ có vị ngọt dâng
lên “Thật sự không có, ta chỉ cảm thấy mình thật họa thủy [trong câu
hồng nhan họa thủy] mà thôi!”
“Nàng nhớ đến Âu Dương Thanh Minh?” Ánh mắt Lạc Đình Nam trầm xuống
” Không có việc gì! Đình Nam, ngươi nhanh đi chuẩn bị đồ đạc đi, còn
phải chuẩn bị dược liệu để ngày mai xuất phát nữa!” Thiên Tình nói xong, che giấu vẻ xấu hổ của mình “Ta mệt rồi, ngày mai ta sẽ tiễn ngươi!”
Lạc Đình Nam nhìn thân ảnh nàng đột nhiên xoay người rời đi, ánh mắt
có chút phức tạp. Nhìn thấy Thiên Tình như vậy, Lạc Đình Nam cảm giác có chút không đúng, trên gương mặt tuấn dật cư nhiên có mấy phần lo lắng
Xoay người, Thiên Tình chỉ cảm thấy đôi mắt, trái tim đau ê ẩm. Vì
cái gì? Khi bị thương, nàng vẫn luôn cố gắng kiên cường? Đã chết tâm rồi mà sao vẫn có thể cảm thấy đau đớn?
Hít sâu 1 hơi, cho đến khi nỗi đau trong mắt biến mất, nàng không
mong gì nhiều, đơn giản chỉ là niềm vui, tránh xa phong trần, tâm thần
thanh thản, có thể nhàn nhã tản bộ. Đau lòng, vị tanh xâm chiếm, 1 ngụm
máu tươi chậm rãi từ khóe miệng mím chặt của Thiên Tình chảy ra
” Thiên Tình?” Tựa hồ cảm thấy không đúng, Lạc Đình Nam tiến nhanh
lên vài bước, giữ chặt lấy cánh tay nàng, Thiên Tình chấn động, máu tươi từ trong miệng phun ra
” A!” Lạc Đình Nam kinh hãi, nhưng thấy ngụm máu tươi kia rất nhanh đã biến thành màu đen “Nàng trúng độc?”
” Ta không sao!” Thiên Tình xoay người, nhẹ nhàng cười cười…… lại một ngụm máu tươi chảy ra, mặc nàng có lau thế nào cũng không hết
” Thiên Tình, rốt cuộc sao lại thế này?” Lạc Đình Nam bị dọa ngốc, kích động kêu lên:” Thiên Tình, như thế nào lại trúng độc?”