Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 26: Chương 26




Ba giờ sáng, rốt cục Tống Tân Dân đã dọn dẹp xong tầng hầm mình vừa thuê.

Phòng đơn không phải rất lớn được trang hoàng đơn giản qua, lúc cậu cầm chìa khóa đi vào thì trong căn phòng nhỏ sạch sẽ ngăn nắp chỉ có một cái giường đơn giản cùng một bộ bàn ghế nhỏ, đồ vật rất ít lại làm cho Tống Tân Dân hài lòng hơn so với trong tưởng tượng, hiện tại đã bị đồ vật cậu mang tới gần như nhồi vào cả.

Lúc này không riêng gì đệm chăn đã trải tốt trên giường, trên bàn bày đầy đồ dùng hằng ngày, làm người khác chú ý nhất vẫn là một tầng giá sắt với ô mật vuông bị cậu treo trên mặt tường dựa vào giường kia, ảnh chụp to to nhỏ nhỏ dùng cái kẹp nhỏ kẹp ở trên, bên trong không phải ảnh phong ảnh thì chính ảnh động vật, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện mấy tấm chụp người, nhưng phần lớn là lấy bóng dáng, chụp cảnh xa với bộ phận thân thể chiếm đa số.

Đây là ảnh chụp mấy năm nay cậu chụp được trên đường đi vào Nam ra Bắc, chính mình vừa lòng nhất một bộ phận, có một ít ảnh thậm chí trợ giúp cậu thu hoạch được tiền thưởng chiến thắng một vài cuộc thi chụp ảnh, dựa vào những tiền thưởng này cậu mới có thể tiếp tục hành tẩu trên con đường này.

Lúc này, một trận gió đêm mang theo ý lạnh từ cái cửa sổ nhỏ duy nhất bên trong thổi tới, đem ảnh chụp trên tường thổi đến hơi hơi rung động, đồng thời cũng làm cho cả người cậu run một cái.

“Ọt ọt ọt…” Bụng cũng thừa cơ biểu thị kháng nghị với cậu.

“Bây giờ không phải là lúc mơ mộng a, lại đến lúc làm công tích lũy lộ phí.” Cậu sờ lấy bụng cười khổ, đồng thời cũng nhanh chóng đứng dậy giẫm lên ghế khóa chặt chẽ cửa sổ chưa khép phía trên.

Nếu phòng là tầng hầm thì cửa sổ tất nhiên cũng là cực thấp so với mặt đất phía ngoài, mắt Tống Tân Dân xuyên thấu qua lưới bảo vệ có thể vừa vặn nhìn thấy một chút cảnh đêm bên ngoài, là một cái sân hẹp sạch sẽ xinh đẹp, lát ván gỗ. Mượn ánh sáng nhạt của đèn đường bên ngoài, anh điều chỉnh góc độ dò xét nhìn về phía xa hơn, phát hiện bên trái còn có một loạt bồn hoa hình vuông, nhưng không có hoa, hình như chỉ có một chút cỏ mầm; nhìn sang phải, thì có một bộ bàn ghế gỗ rất có tình thú.

Tống Tân Dân có thể nháy mắt tưởng tượng ra được nếu như vào thời tiết trời trong nắng ấm, chủ sân ngồi ở chỗ này uống trà đọc sách, hưởng thụ thời gian hưu nhàn hài lòng trong cái sân hẹp này.

Đột nhiên, trên sàn gỗ xuất hiện một đoàn bóng ma, đó là có vật gì đó dừng trên trần nhà pha lê của sân hẹp, bị đèn đường bên ngoài soi ra cái bóng, động tĩnh này làm Tống Tân Dân hoảng sợ, vô thức cong gối gập người nhìn lên phía trên, chỉ nhìn thấy một thân ảnh có lông mềm như nhung vẫy đuôi một cái giẫm lên pha lê rời đi.

“Thì ra là mèo a…” Tống Tân Dân nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa ngồi trở lại một bên giường của mình, được con mèo kia nhắc nhở cậu cũng nhớ tới một sự kiện lúc ban ngày.

Lúc ấy khi cậu nhìn qua phòng ở, cùng chủ nhà ký xong hợp đồng thuê nhà rời đi thì có nhìn thấy nhà cà phê mèo kia mới dán bảng thông báo tuyển dụng.

Ngẫm lại tiền tiết kiệm trong túi mà tiền thuê nhà tháng sau đều có nguy hiểm của mình, lại nhớ lại những năm này vì lộ phí mà việc làm cũng đều làm qua một chút, Tống Tân Dân nháy mắt hạ quyết tâm, ngày mai liền đi chỗ đó xem xem.

Lâm Lan ngủ ở nhà tại lầu 3 hoàn toàn không biết gì cả đối với việc ngày mai còn có nhân viên nhận lời mời, bây giờ cô chỉ cảm thấy lồng ngực mình có hơi nặng, bên tai giống như còn ẩn ẩn nghe được động tĩnh gì, cái này khiến ý thức cô vốn là nửa mê nửa tỉnh dần dần thanh tỉnh.

Vừa mở mắt liền thấy một con mèo ragdoll ngồi trên ngực cô nghiêng đầu thẳng lăng lăng nhìn cô chằm chằm, mèo con đã sắp bảy tháng một đối với thể trọng của mình một chút đong đếm cũng không có, còn tự cho là đúng xem mình là tiểu khả ái đã từng chỉ một bàn tay là có thể bao lấy toàn thân đâu, cũng không biết là sắp đem xẻng phân nhà mình ép tới thở không nổi.

“Lam Bảo* à.” Lâm Lan hữu khí vô lực: “Nửa đêm canh ba này con không đi ngủ, ngồi trên người mẹ nhìn mẹ chằm chằm làm gì vậy?”

*: Mình vừa mới được chỉ sang một web trung đọc, qua google dịch thì lam bảo thạch là đá sapphire, mọi người thấy mình nên đổi lại gọi bé là sapphire hay là vẫn là Lam Bảo? Nhưng mà mình lười đánh lại quá đi TT^TT. Thôi cho mình trộm lười nhé, gọi Lam Bảo cũng hay mà *cầu xin*

“Meo.” Ragdoll yếu ớt hô một tiếng về phía cô, thanh âm rất êm tai, nội dung lại có thể tức chết Lâm Lan. (Mẹ không nhúc nhích thời gian dài, con cho là mẹ chết rồi, liền đến nhìn mẹ xem.)

“Xuống dưới.” Mau đuổi cái con mèo ngốc trừ bỏ đẹp mặt ra không còn cái gì khác này xuống đi, Lâm Lan một mặt mệt tâm, “Mẹ đây là đi ngủ, không phải bất động chết rồi, ban ngày con cũng bán manh tiếp khách chơi, buổi tối liền không mệt sao?”

“Meo ô!” (Không mệt a, lúc con buồn ngủ liền ghé vào trên đùi mấy người kia nhắm mắt là được, bọn hắn đều sẽ dừng lại bất động trực tiếp cho con ngủ!)

Lâm Lan: “…”

Những đồng bào của cô đây thực sự chẳng có một chút cốt khí nào với mèo sắc a! Làm nệm ấm thịt người còn tưởng rằng thu được ban ân, làm cô quá thất vọng.

Lúc đang không còn lời nào để nói, tay nắm cửa đang đóng đột nhiên nới lỏng ra một chút, cửa mở một đường nhỏ, một con mèo trắng chui vào, quen thuộc nhảy lên giường.

Lâm Lan không chút ngoài ý muốn đối với cái động tĩnh này, thậm chí trực tiếp mở miệng về phía mèo: “Trễ như vậy mới về, nửa đêm em lại đi lêu lổng chỗ nào?” Đưa tay chọt cái đầu nhỏ của mèo trắng tiếp tục giáo dục: “Chị cho em biết nha Tuyết Hoa, dự báo thời tiết nói hai ngày nay sẽ có tuyết rơi, không cho phép em đi ra ngoài nữa, đi đến vuốt đầy bùn làm bà ngoại phát bực em, đừng trách chị không thay em cầu tình.”

Mèo trắng Tuyết Hoa cúi đầu cọ cọ tay Lâm Lan, lấy lòng kêu meo meo: “Lan Lan, em đi chỗ mèo lão đại chơi nha, chỗ đó có thật nhiều thật nhiều mèo.”

“A.” Bạn chơi gia tăng, đã vui đến muốn quên cả trời đất sao?

Lúc Lâm Lan đang muốn làm cho Tuyết Hoa thu hồi tâm tư, ghi nhớ thân phận mèo nhà của mình, đừng bị mang lệch càng ngày càng thô lỗ, Tuyết Hoa kêu to về phía cô: “Meo ô!” (Lan Lan, chỗ đó có một vài con mèo khác nói cũng muốn vào địa bàn của chị đi săn, để em hỏi chị có muốn hay không?)

Cô sững sờ: “Em là nói, một vài mèo con không phải mèo sủng vật cũng muốn qua đây?”

“Meo!” (Đúng a. Bên chỗ mèo lão đại kia có mèo vụng trộm tới chỗ này nhìn, phát hiện tất cả mèo trên địa bàn chị đều săn được từ chỗ nhân loại đó, bọn chúng nói chúng nó cũng có thể.)

Thế mà còn muốn âm thầm điều tra? Mấy bé mèo con giảo hoạt này.

Hơi nghĩ một chút, Lâm Lan liền biết là vì cái gì. Lúc trước cô đưa lời muốn mèo tới lăn lộn với cô, chúng mèo hoang… hoặc là nói mèo lão đại bảo trì lòng cảnh giác, một mặt là không dám tin tưởng toàn diện nhân loại là cô đây, một mặt khác cũng là không tin cô thật có thể mang theo chúng mèo lấy được đồ ăn thành công.

Hiện tại quán trà mở, làm ăn khá khẩm, mấy con mèo sủng vật dùng để dò đường này lăn lộn vào xuôi gió xuôi nước ở bên trong, có người hầu hạ còn không bị đông lạnh không đói được, mèo lão đại cũng yên tâm, nhả ra để cho vài con mèo nhỏ sớm đã muốn đi theo Lâm Lan lăn lộn tới.

Mấy con mèo đó đương nhiên sẽ không phải là mèo sủng vật quý báu, mà là mèo điền viên Trung Hoa, cũng chính là Tuyết Hoa mà Tiền Huyên vừa gặp một lần liền thốt gọi mèo đất.

Nhưng người trong nước từng nuôi loại mèo này đều biết, mèo đất phi thường thông minh, thân thể cường tráng lại dễ nuôi, là một tay bắt chuột giỏi. Đặc biệt là mèo li hoa, là mèo bản thổ Trung Quốc duy nhất được thừa nhận có thể dự thi trên quốc tế, li hoa thuần chủng vào nước ngoài giá tiền cũng rất đắt đỏ, cũng chỉ là bản thân người trong nước không đem bọn chúng khắp nơi đều có là chuyện đáng lo.

Lâm Lan nguyện ý lại thu dưỡng mấy con mèo bản thổ vào quán trà nữa, nhưng giống như ông chủ thông báo tuyển dụng nhân viên, vậy khẳng định là có điều kiện chiêu mời.

“Có thể tới mấy con, nhưng Tuyết Hoa em nói cho bọn chúng biết, địa bàn của chị chỉ lấy bé mèo con xinh đẹp nhất trong mắt thú hai chân.”

Lâm lão bản biểu thị cô thu nhân viên vẫn là có chú ý, tối thiểu nhất cũng phải xem mặt đi.

“Meo meo!” “Meo ô!” Lúc này vô luận là Lam Bảo Thạch hay là Tuyết Hoa đều cùng nhau kêu lên, dừng ở trong lỗ tai Lâm Lan đều biến thành kiểu ý tứ như (ta xinh đẹp nhất!) (ta ở trong mắt mèo hay nhân loại đều rất xinh đẹp!).

“Vâng vâng vâng, mấy đứa đều xinh đẹp, mèo xinh đẹp bên trong mèo!” Cảm giác nếu còn nói tiếp như vậy nữa cô phát hiện mình không cần ngủ, Lâm Lan mỗi tay mò lên một con, đặt ở hai bên trái phải gối đầu của mình, “Hiện tại, lập tức đi ngủ cho chị. Lại đánh thức chị ngày mai mấy đứa về trong phòng khách ngủ đi, không cho phép trở lại.”

Ai, trưởng tử meo cùng thứ tử meo của nhà họ Lâm, đều quá dính người.

Thu được cảnh cáo, mấy con mèo nhỏ không dám tiếp tục làm ầm ĩ, trung thực cuộn thành hai nắm, rất mau liền ngáy lên, Lâm Lan cũng dần dần ngủ một lần nữa giữa tiếng khò khè kè hai bên.

Một ngày mới đến, thời tiết có chút âm trầm, cũng may dáng vẻ không giống như là sẽ có tuyết rơi.

Lúc chín giờ rưỡi, Lâm Lan xuống lầu mở cửa cuốn, đưa chúng mèo vào quán trà, lúc bắt đầu làm việc dọn dẹp theo thông lệ, vị khách trọ ở tầng hầm từng gặp mặt một lần hôm qua đẩy cửa ra đi đến.

“Xin chào, xin hỏi chỗ này còn chiêu nhân viên toàn chức chứ? Tôi có thể vẫn làm tới năm sau, ăn tết không về tiếp tục làm cũng không vấn đề gì.”

Là một người thiếu tiền tàn nhẫn, thiếu đến nông nỗi qua mấy năm liên tục đều chẳng qua chỉ muốn làm công kiếm nhiều một chút.

Mặc dù không nghĩ tới nhân viên toàn chức đầu tiên quán trà nhận là khách trọ của mình, Lâm Lan vẫn cẩn thận xác nhận thân phận cùng lai lịch của đối phương một chút.

Tống Tân Dân, 24 tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng, nghề chính là nhiếp ảnh gia lang thang, trước mắt thanh danh vẫn còn ở trình độ giữa mức chưa biết và có chút danh tiếng — ờm, chính là cái chủng loại có chút ấn tượng trong vòng nhưng mà không có ấn tượng gì đặc biệt kia, cho nên vào thời kỳ giáp hạt* không cách nào dựa vào nghề chính kiếm tiền.

*: thời kỳ này là lúc lúa vụ cũ gần hết mà chưa đến vụ thu hoạch mới, ý chỉ lúc đói kém.

Nghe nói trước mắt đang vừa lang thang cả nước đi sưu tầm phong tục tìm linh cảm, cố gắng nâng cao bản thân, lại vừa chỉ cần thiếu tiền liền nhanh chóng tìm cửa hàng thích hợp làm nhân viên toàn chức một đến hai tháng, góp đủ lộ phí liền tiếp tục lên đường đi tu hành kiểu này.

Khó trách bộ dáng nhìn nghèo túng tới vậy, hóa ra là một vị vì theo đuổi giấc mơ mà buông tha cho cuộc sống yên ổn.

Đối với loại người này, Lâm Lan bội phục cũng có chút hâm mộ, nhưng thật để cô học làm như thế thì tuyệt đối không làm, cô chính là một tục nhân, hiện tại có cửa hàng mở có mèo sờ, ngày tháng phi thường tiêu sái, liền không cần cái gì thi họa với viễn phương.

Hiện tại có người có thể giúp đỡ cô chống đến năm sau, Lâm Lan cũng liền không xoi mói cái tật xấu nhiều nhất chỉ làm hai tháng liền chạy mất của người khách trọ kiêm nhân viên này.

“Được thôi, vậy cứ như thế.” Nhìn đối phương trung thực đưa chứng minh thư cùng chứng nhận tốt nghiệp thậm chí còn có một vài tác phẩm tự cậu ấy chụp tới, nghiễm nhiên là một bộ dáng nghiêm túc đi nhận lời làm nhân viên văn phòng ở tòa báo, tạp chí gì đó, Lâm Lan dở khóc dở cười, “Đầu tiên nói trước, tiền lương đãi ngộ đều ở trên poster. Tôi cũng sẽ không bởi vì cậu là khách trọ nhà tôi mà có phụ cấp ngoài định mức, tiền lương tôi đưa cho cậu là tiền lương, tiền thuê nhà cậu đưa cho tôi là tiền thuê nhà, việc nào việc đó, sẽ không nhập làm một.”

“Tôi biết, làm như vậy sẽ loạn sổ sách.” Tống Tân Dân cười cười, hoàn toàn đồng ý, “Dù sao tiền thuê nhà của tòa nhà cùng chi tiêu của quán trà là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Người mới rất hiểu chuyện a, Lâm Lan hài lòng gật đầu: “Như vậy đi tiểu Tống, cái tạp dề của cửa hàng cho cậu, từ giờ trở đi chính là ngày đầu tiên cậu đi làm nha. Để tôi dạy một vài lưu trình chế độ lúc chiêu đãi khách trong quán, cùng một vài hạng mục chú ý khi chăm sóc mèo.”

Người tốt nghiệp đại học danh tiếng học những thứ này lên rất nhanh, Lâm Lan chỉ đạo nhiều nhất là hai lần ở hiện trường cậu ta cũng lên tay rất nhanh, bởi vì kinh nghiệp làm công phong phú nên cậu ta tiếp đón khách vào cửa còn thuần thục hơn so với Lâm Lan, làm việc cũng tay chân lanh lẹ như vậy, không hổ danh là người là công già đời. Công việc buổi sáng trừ bỏ làm trà bánh thì trên cơ bản đều bị cậu ta bao trọn.

Lâm Lan cảm nhận được tiện lợi khi làm lão bản thật sâu, thông báo tuyển dụng nhân viên quả nhiên là thật anh minh.

Ngày làm việc, khách đến cà phê mèo cũng không phải rất nhiều, Tống Tân Dân chỉ cảm thấy việc làm mới thật sự là tương đối nhẹ nhõm, cũng cảm thấy mình quyết định làm việc ở tiệm này cũng thật sự là quá anh minh giống vậy. Đặc biệt là giữa trưa trong tiệm còn bao một bữa cơm trưa, thật sự là bớt đi một bút chi tiêu lớn nhất mỗi ngày của cậu nha.

Ăn đồ ăn chủ thuê nhà đưa xuống, Tống Tân Dân cảm thấy mình nhất định phải chăm sóc đám mèo trong quán trà này cho tốt, bằng không thật có lỗi với phần tiền lương phúc lợi này.

Lúc nghỉ trưa thay ca, Lâm Lan giải thích một câu với tiểu Tống, nói muốn rời đi một hai tiếng, bảo cậu ta giúp đỡ trông cửa hàng một lát, đối phương đáp ứng ngay đồng thời lại có chút nghi hoặc: “Cửa hàng trưởng là muốn đi đâu?”

Sau đó được một câu trả lời làm cậu ta mơ hồ: “Đại khái là đi lãnh mấy con mèo.”

Lãnh mấy con mèo? Lãnh ở đâu? Lại là kiểu gì?

Sự nghi hoặc này cũng không duy trì bao lâu, tiểu Tống liền được đáp án, cửa hàng trưởng lãnh về ba con mèo hoang, một con mèo quýt, một con mèo bò sữa trắng đen, một con mèo lông ngắn Mỹ.

Một Mỹ ngắn cuối cùng, Tống Tân Dân có thể hiểu được, dù sao xem như là một con mèo sủng vật tương đối được hoan nghênh, nhưng mà hai con mèo đất đằng trước cũng phải mang về quán trà sao?

Làm nhân viên mới tới, tiểu Tống không hỏi ra miệng mà là yên lặng nhìn lão bản đem con mèo hoang kia đưa đi phòng khám thú cưng, lại qua chừng vài giờ lại mang bọn nó về.

Đợi cho đến chân chính nhìn thấy con mèo đất được tắm rửa sạch sẽ kia, xem như là Tống Tân Dân đi nữa cũng không thể không tán thưởng một tiếng: “Hai con mèo đất này thật xinh đẹp a!”

Đầu tiên là con mèo quýt kia, nó cũng không phải là hoa văn vằn hổ giao nhau màu da cam, mà là cái cổ cùng tứ chi đều có lông màu trắng, lại thêm bốn cái móng vuốt tuyết trắng, tựa như một thân sĩ tuấn tú buộc khăn vuông màu trắng với đeo bao tay màu trắng.

Nó một chút cũng không mập mạp như trong miệng mọi người, mà là dáng người tuấn mỹ hình thể nuột nà, ngẩng cái đầu nhỏ lên ngồi chồm hổm trong lồng, vừa soái khí lại ưu nhã.

Một con mèo bò sữa khác màu lông không chút thua kém mấy con mèo sủng vật trên thị trưởng kia, không mình đen nhánh, lông bụng cùng tứ chi tuyết trắng, hiếm thấy nhất vẫn là đầu của nó, tứ tai nhọn cho tới đuôi mắt đều bao trùm màu đen giống như là mặt nạ siêu anh hùng Batman đội kia, chỉ chừa lại một chút lông hình chữ V ngược ở chóp mũi, chỉnh thể đen trắng trên dưới cấp độ rõ ràng, có thể nói là tương đối xinh đẹp.

Lúc này nó trừng đôi mắt tròn căng nghiêng đầu dò xét hết thảy ngoài chiếc lồng, thỉnh thoảng còn kêu vài tiếng meo với cửa hàng trưởng, bộ dáng Bảo Bảo hiếu kỳ như đang hỏi thăm gì đó, ngược lại để Tống Tân Dân nhớ tới lời đồn mèo bò sữa là Husky giới mèo.

Một con mèo sủng vật cuối cùng là Mỹ ngắn ngược lại không có gì đáng nói, nó đáng yêu đã sớm được công nhận, nhất là cặp viền mắt đều biết bao so với các nữ sinh, bao nhiêu người hâm mộ nó vừa ra đời liền tự mang mỹ trang còn vĩnh viễn không phai màu. Hoa văn vằn hổ màu bạc, hai chân trước có bao tay màu trắng, xem như là con mèo có cảm xúc bình tĩnh nhất trong ba con mèo, đang nằm nghiêng liếm lông cho mình trong lồng.

“Xinh đẹp chứ?” Lâm Lan vỗ nhè nhẹ chiếc lồng, giống như là khoe ra mà nói với nhân viên.

“NICE! Cửa hàng trưởng ánh mắt tốt!” Tống Tân Dân tán dương, có thể tìm được con đẹp mắt như vậy trong một đống mèo hoang cũng không dễ dàng.

Có điều bọn chúng làm mèo hoang chưa chắc thích hợp trong quán trà a, lúc tiểu Tống nghĩ đến vấn đề này đang muốn hỏi ra thì ngoài cửa truyền đến tiếng vang động cơ xe tải.

Tại cửa ra vào tiểu lâu dừng một cỗ xe tải chở hàng của công ty dọn nhà.

Theo người của công ty dọn nhà xuống còn có cái vị gia cảnh tốt thuê một phòng xép hôm qua kia.

“Là cô ấy à.” Làm người xa lạ cùng nhau tìm tới người môi giới muốn thuê phòng, đương nhiên Tống Tân Dân có ấn tượng. Hôm qua lúc đối phương đáp ứng ngay với tiền thuê nhà, hào khí căn bản không để ý vài câu mặc cả làm cậu ta khắc sâu ấn tượng. So lại lúc bản thân vì giảm một chút tiền thuê nhà mà nói đến rách mỏ, lòng tiểu Tống vẫn rất là chua xót.

Lâm Lan nhìn cậu ta một cái, không nói gì, tiến lên mấy bước gần cửa lớn, nhìn quanh ra phía ngoài.

Hôm nay cô gái kia lại đổi một bộ quần áo, là một bộ áo khoác da màu nâu đỏ, trong tay kéo một cái vali nhỏ chừng 20 tấc, một cái tay đang rảnh khác chỉ vào bậc thang lầu đang nói chuyện với người của công ty dọn nhà, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng của cô ấy.

“Chính là lầu hai… căn dựa vào bên trái kia… các anh đi theo tôi… tôi nói đồ vật bày thế nào liền bày thế ấy…”

Ngữ khí mang theo chút kiêu căng cũng không tự biết, điển hình của tiểu thư nhà giàu được nuông chiều a.

Vì sao sắp tết rồi lại tới đây ở?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.