Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 75: Chương 75




Về sau Trình Phong Dương thành thành thật thật đưa người về nhà, trong lúc đó một đường cười ngây ngô, rước lấy hai cái bạch nhãn mới dần dần thu liễm.

Nhưng có anh ấy liên tục ngắt lời như thế, giờ Lâm Lan cũng thật sự không có khó chịu chút nào, trong bất tri bất giác, cô đã hoàn toàn không bài xích, thậm chí là dần dần thổ lộ tâm tình với người này.

“Đến nơi rồi.” Dừng lại trước bậc thang tiểu lâu, Lâm Lan quay đầu lại nhìn anh ấy, ánh mắt nhu hòa, “Phong Dương, hôm nay cảm ơn anh, buổi trưa hôm nay em cũng xem như là làm anh nhọc lòng rồi, em rất vui.”

Nếu không phải thật sự thích, ai nguyện ý phí cái công sức kia để đi chú ý người khác rồi lo lắng cho cảm xúc của đối phương, Lâm Lan trước nay không phải người không biết tốt xấu, phần tâm ý này của Trình Phong Dương cô thiết thực thu được, đồng thởi cảm thấy cao hứng từ đáy lòng. Thời khắc yếu ớt với khổ sở, có một bả vai có thể dựa dẫm, thật sự rất tốt.

Đây không phải là lần đầu tiên Trình Phong Dương thu được lời cảm tạ của Lâm Lan, nhưng mà là lần đầu tiên nghe thấy cô nói đến cảm giác sau khi được mình hỗ trợ, thanh niên thụ sủng nhược kinh, thậm chí có chút luống cuống chân tay: “Em, em không chê anh nhiều chuyện anh cũng rất vui rồi.”

Mỗi lần cô gặp chuyện, lúc mà anh luôn cho là mình có thể có cơ hội biểu hiện ấy, người trong lòng sẽ liền dùng hành động thực tế nói cho anh biết, cô có thể tự mình thu phục tất cả. Lần này hình như được khen ngợi quả thực không thể càng vui hơn, đây có phải là đại biểu cho Lan Lan rốt cuộc đã nguyện ý bắt đầu tiếp nhận anh, có thể dựa vào anh một chút hay không nhỉ?

Bộ biểu hiện này của anh ấy lại chọc cười Lâm Lan, xì xì cười mấy tiếng lúc này mới mấp máy môi dần dần thu liễm cảm xúc.

“Trình Phong Dương.” Dưới ánh sao đêm hạ, cô gọi tên đầy đủ của anh, ở trong mắt Trình Phong Dương, đôi mắt Lâm Lan giờ khắc này giống như là đang phát sáng vậy, “Em thu hồi lời em nói với với anh mùa đông năm trước, anh tốt lắm, thật sự tốt lắm, em cảm thấy hẳn là nên cho mình một chút cơ hội.”

Thanh niên lập tức mơ màng, giật mình nhớ tới mùa đông năm ngoái, cũng là lúc hai người bọn họ đi ăn xiên nướng, chỉ là lần đó là cô mời khách, còn bởi vì mắt anh bị thương mà được cô dẫn về nhà, lúc đó cô tỏ ý không yêu đương; mùa hè năm nay, tất cả tình huống đều ngược lại, anh đưa cô đến cửa nhà, sau đó cô thu hồi câu nói kia.

“Em, em là nói……!” Trình Phong Dương không khỏi kích động, chỉ là lời muốn xác nhận còn nói hết đã bị đối phương mạnh mẽ đánh gãy.

“Em gì cũng chưa nói!” Đương sự trực tiếp phủ nhận cười đến mặt mày cong cong, “Em về nhà, anh cũng mau trở về đi thôi!” Dứt lời liền quay người chạy chậm bước lên thang lầu.

Trình Phong Dương đưa mắt nhìn Lâm Lan biến mất tại chỗ ngoặt thang lầu, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng kia càng ngày càng xa, trên khuôn mặt sững sờ đến có chút đần độn dần dần lộ vẻ hưng phấn cười, không khỏi làm một động tác nắm tay hô “Yeah”.

Không ngừng cố gắng nửa năm, rốt cuộc đợi được ánh rạng đông!

Cùng lúc đó, Thiệu Tu Diệp chật vật trở về lại không từ bỏ ý đồ, ngồi xe mấy tiếng trở lại trong phòng hắn trọ rồi ngồi trên giường, sắc mặt âm trầm cầm di động.

Trên màn hình di động có thông tin ghi chép lại rằng đã gọi mười mấy cuộc đến một số điện thoại, đó là điện thoại của Giang tiểu thư mà gã phí hết tâm tư lấy được từ trong tay người khác, ngay từ đầu là thông được, kết quả đối phương vừa nghe thấy giọng gã liền không chút nghĩ ngợi trực tiếp cúp. Làm cho Thiệu Tu Diệp muốn nói chuyện Lâm Lan chơi khăm cho cô ta cũng không có cơ hội, về sau đối phương làm tuyệt hơn, trực tiếp kéo vào black list, dứt khoát để ý cũng chả muốn để ý gã.

Thái độ của con ả họ Giang kia đã cho thấy tính toán muốn để cô ta đi thu thập Lâm Lan trực tiếp tan biến —— đây vốn dĩ là chuyện mà ngay từ đầu hắn ta đã kế hoạch tốt, ban ngày tự mình đi một chuyến chỉ là vì tận mắt xác nhận một lần mà thôi. Chỉ là không ngờ được đi tới đầu tiên là bị Lâm Lan lột da chế nhạo, sau đó tìm con ả họ Giang kia lại bị tuyệt tình tột đỉnh, nửa điểm cơ hội cũng không lưu lại cho hắn.

Tính toán vốn dĩ của Thiệu Tu Diệp là muốn giật dây con đàn bà kia ra tay trả thù Lâm Lan, chính hắn thì đi theo đằng sau thu thập chứng cứ, lấy cái này làm chuôi để áp chế con ả họ Giang kia về sau hoàn toàn thất bại, cái này khiến hắn thập phần táo bạo.

Không nhịn được đứng lên, hắn vòng vòng trong căn phòng nhỏ hẹp xoay tới xoay lui, trong đầu đều là nghĩ đến sắc mặt tuyệt tình lúc hai con ả kia đùa nghịch hắn, cuối cùng đọng lại thành tư thái băng lãnh từ trên cao nhìn xuống của Lâm Lan lúc ban ngày kia, mặt Thiệu Tu Diệp càng trở nên dữ tợn.

Hắn cầm di động lên, bấm một dãy số khác.

Khác với cái số điện thoại không thông trước đó, cái số này rất nhanh liền thông. Thiệu Tu Diệp đưa di động tới bên tai, vào lúc đối diện truyền đến một tiếng “A” mới thấp giọng mở miệng: “Là lão tam Hoàng gia đúng không? Tôi là bạn trên mạng từng hàn huyên với anh vào tối hôm trước ấy. Tôi phát hiện một đám mèo giống phẩm tướng khá là tốt, bên trong trừ bỏ có mèo rừng giá hơn trăm ngàn ra, còn có Abbysinian với Maine 5, 6 vạn…… Đúng, đều ở trong một quán cà phê mèo, điều kiện bảo an rất bình thường……Tôi không cần chia phần, chỉ cung cấp tin tức, có hứng thú làm một vụ hay không?”

Một buổi tối, cứ như vậy mà vô tri vô giác trôi qua.

Mùa hè thành Tây dần dần càng ngày càng nóng, trong quán trà đã mở máy điều hòa để tục mệnh.

“Giờ em đang suy xét xem có cần nhịn đến mùa thu mới đi hay không.” Tống Tân Dân để dành được không ít tiền lương lại nhận được không ít tiền thưởng nhìn không khí bị nắng cực nóng chiếu đến có chút vặn vẹo bên ngoài, đã là mặt lộ vẻ chần chờ.

Bởi vì quán trà đột nhiên biến thành cửa hàng võng hồng, dẫn đến kế hoạch vốn dĩ là lấy tiền thưởng xong liền từ chức của nhiếp ảnh gia hết kéo lại kéo, rốt cuộc kéo đến không muốn chạy nữa khi đã tiếp cận trời nóng bức.

Lúc này nói đi ra tiếp tục du lịch lang thang, đội lấy nắng gắt đi sưu tầm phong tục để chụp ảnh gì đó, có chút làm khó người rồi.

“Vậy nếu không thì lăn lộn đến mùa thu lại đi?” Đại tiểu thư đằng sau quầy bar cười hì hì đề nghị nâng má nhìn cậu ta, “Ban tổ chức của cái cuộc thi trước đó cậu tham dự kia, nhà tôi cũng có tham gia cổ phần đó, nếu mà cậu muốn xin đi làm nhiếp ảnh gia chuyên chúc cho tạp chí kia, tôi có thể tìm người đẩy bên trong cho cậu nha.”

Đó là tạp chí nhiếp ảnh mũi nhọn trong nước, thật muốn mướn nhiếp ảnh gia thì có thể nghĩ được cửa sẽ cao cỡ nào, đối với kiểu nhiếp ảnh gia tuổi trẻ nửa mới lại không mới như Tống Tân Dân đây mà nói quả thực là đĩa bánh từ trên trời rớt xuống.

Đương sự nghe xong không khỏi cười: “Cảm ơn ý tốt của đại tiểu thư, có điều nếu có thể giữ lại cơ hội này thì tốt. Tôi còn muốn lại dựa vào bản thân đi xông xáo một lần, nói không chừng không cần đi cửa sau người ta liền chủ động mời tôi nữa đó…… Đương nhiên, nếu về sau vận khí thật không tốt, có khả năng thật cần cô dìu dắt hỗ trợ.”

Vương Giai Y chớp chớp mắt: “Ẩy? Tôi còn tưởng rằng anh hoặc là thật cao hứng đáp ứng, hoặc là sẽ trực tiếp cự tuyệt đó.”

“Làm sao có thể?” Tống Tân Dân nửa nghiêm túc nói, “Tuy rằng tôi vẫn là rất tự tin đối với thiên phú cùng năng lực của mình, nhưng Trung Quốc dù sao cũng là một xã hội nhân tình, người có năng lực không có bối cảnh không xuất đầu được quá ư là nhiều, trực tiếp cự tuyệt thì tôi lại đâu phải ngốc. Nhưng nếu mà trực tiếp đáp ứng thì lại thành đi cửa sau, vậy thì tôi lại càng không cam lòng, hành trình tu hành của tôi vẫn chưa xong đâu.”

“Thì ra là vậy à…… người trẻ tuổi bây giờ, tâm nhãn thật là nhiều a.”

“Khách khí, ra ngoài xã hội thì đây là nên.”

Hai nhân viên cách một cái quầy bar vui đùa với nhau, cửa hàng trưởng Lâm cách đó không xa đang cầm gậy đùa mèo huấn luyện bé mèo con Bong Bong hoạt bát mới tới.

Hiện tại Bong Bóng có phải là loại lông dày hay không còn phải đợi nó lại lớn lên chút mới biết được, có điều da lông màu xám nhạt điểm trắng vẫn là khá xinh đẹp.

Lông chim trên gậy đùa mèo vung sang bên trái, mèo con bay nhảy móng vuốt nhỏ nhảy qua theo.

“Meo!” (Của em!)

Vung sang bên phải, bốn cái trảo của mèo con cùng sử dụng, trượt xoay người lại tiếp tục bay nhào tới.

“Meo!” (Cho em!)

Bong Bóng bay bay nhảy nhảy, đột nhiên từ đằng sau nó nhảy đến một con mèo tú cầu hơi lớn hơn nó một chút, hai bé mèo con chưa đầy nửa tuổi cùng nhau truy đuổi gậy đùa mèo, một hồi đông một hồi tây, đuổi đến vô cùng vui vẻ.

Mà so sánh với hai con mèo hứng thú bừng bừng này, Lâm Lan mặt không biểu cảm vung gậy lại phảng phất như một cái máy đùa mèo vô tình, lại phối hợp với bao nhiêu con mèo to nằm bò ngáp chung quanh cô, thật sự là tạo thành so sánh rõ ràng.

Tống Tân Dân không nhịn được tách một tiếng chụp lại hình ảnh này, thần thái của mèo mới cùng mèo cũ trong quán trà đối lập thật sự quá mạnh mẽ, nhiếp ảnh gia tỏ vẻ không khống chế nổi tay mình.

“Mệt mỏi.” Cửa hàng trưởng Lâm bị động tĩnh chụp ảnh của cậu ta làm hồi hồn, đưa gậy đùa mèo trong tay cho đồng chí Tiểu Tống, “Nhiệm vụ này giao cho cậu, giờ đây tôi chỉ muốn học cuộc sống ngắm ngoài cửa sổ sát đất ngẩn người với đám mèo này.”

“…… Có mệt như vậy sao cửa hàng trưởng?” Tống Tân Dân câm nín nhận lấy gậy đùa mèo, “Tuy rằng bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, khách cũng ít đi, chị cũng không trở nên nhàm chán như vậy chứ? Rõ ràng hiện tại thu nhập đầu to trong quán đều là việc thuần mèo từ anh Trình giới thiệu tới mà.”

“Không có, chị chỉ là đang nghĩ một vài việc.” Một lần nữa ngồi xuống, Lâm Lan thuận miệng nói.

“Chuyện gì vậy? Trong quán còn có gì cần chị quan tâm sao?” Tiểu Tống cũng vô thức hỏi một câu, hiện tại chúng mèo trong quán trà đã thuần phục, vô luận là mèo mới hay là mèo cũ đều không tồn tại con nào hổ báo, mèo rừng Grey trước đó đau đầu nhất giờ cũng trở nên thập phần nhu thuận, hôm qua cậu ấy còn thấy nó vì một con cá nướng nhà lão Chu mà trực tiếp lật bụng lên mặc người giở trò, không có thái độ bất khuất mạnh bạo lúc mới đưa tới chút nào.

“Không phải chuyện mèo.” Lâm Lan khoát tay, nhưng cũng không nói rõ là cái gì.

Từ lúc Thiệu Tu Diệp rời khỏi chỗ cô bên này đã được 1 tuần, không biết vì sao Lâm Lan cứ ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, nhưng nghĩ kỹ một chút lại không cảm thấy được không đúng chỗ nào. Quán trà vẫn cứ mở như cũ, cũng không xuất hiện ác khách quấy rối, đám mèo nhỏ cũng phi thường nhu thuận, cũng không có con mèo nào đánh nhau, ngay cả bầu không khí lúc ở cùng với Trình Phong Dương cũng đều càng ngày càng trong sáng hóa…… Khụ khụ khụ, cái này trước hết không đề cập tới, trọng điểm vẫn là cảm giác bất an thỉnh thoảng lại cảm thấy không đúng chỗ nào của cô đi. Nhưng chính là bởi vì không nói lên được nên Lâm Lan cũng không cách nào nói với người khác, chỉ có thể mập mờ cho qua.

“Nói đến nhìn ngoài cửa sổ, Lan Lan, em có một vấn đề nha!” Đại tiểu thư đằng sau quầy bar đột nhiên đặt câu hỏi, “Em phát hiện tất cả mèo trong quán đều thích nhìn ngoài cửa sổ, có con có thể ngồi xổm hơn nửa ngày ở đó không nhúc nhích nhìn chăm chú, Tú Cầu với Bạch Ngân chính là như vậy, bọn chúng kỳ thật là muốn ra ngoài sao?”

“Em muốn nói khả năng Tú Cầu muốn đi ra ngoài còn có chút căn cứ, nhưng muốn nói Bạch Ngân muốn đi ra ngoài đó là không có khả năng nha.” Lâm Lan quay đầu lại nhìn cô ấy, chỉ chỉ đám mèo cách đó không xa kia, mùa hè, đám mèo bé con đặc biệt thích chui vào trên người ta vào mùa đông kia giờ cũng rời người rất xa, trừ phi là con đặc biệt yêu dính người, nếu không thì hiếm khi nằm bò trong lòng người, “Bây giờ em bế Bạch Ngân lên ném nó ra, nó cũng sẽ tự mình chạy trở về.”

“Vậy thì vì cái gì nha? Không thích ra ngoài còn cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, còn có thể không nhúc nhích nhìn chằm chằm, bên ngoài có gì đẹp?” Vẻ mặt đại tiểu thư vào trạng thái bảo bảo hiếu kỳ.

“Em nói đúng, đối với mèo mà nói, phía ngoài cửa sổ đẹp lắm, giống như là người xem TV ấy.” Lâm Lan lật ra đáp án từ chỗ Tuyết Hoa nhà mình trước kia, trực tiếp trả lời Vương Giai Y, “Đối với mèo mà nói, dưới 1 hoàn cảnh an toàn đồ ăn sung túc lại không cần lo lắng về nguy hiểm, lại cách cửa sổ ngắm chim bay sâu nhỏ phía ngoài không phải liền giống như xem TV sao? Lúc em ngồi trên sô pha đu phim kia ấy, chẳng phải là không nhúc nhích, hơn nửa ngày cũng không chịu dậy sao.”

Lúc này không chỉ là Vương Hiếu Kỳ, chính là Tống Tân Dân cũng há to mồm. Vậy mà lại là thế, bọn họ vẫn luôn tưởng rằng là mèo muốn ra ngoài, cho nên mới chăm chăm mà nhìn bên ngoài.

“Đương nhiên, cũng không phải không có mèo nghĩ như vậy.” Cửa hàng trưởng Lâm hợp thời bổ sung, “Như Tuyết Hoa nhà chị thì xem như thả rông, có đối khi ở trong nhà chán thì thật muốn đi ra ngoài, mèo vẫn nuôi trong nhà sẽ không có ý nghĩ này, trừ phi là mèo con bỗng chốc lên cơn thần kinh, đầu óc động kinh muốn đi ra ngoài. Tỉ như là hiện tại, cái con bên kia kìa.”

Cô nói câu cuối cùng xong, duỗi ngón tay ra chỉ về phía con mèo bò sữa đang lay cánh cửa thủy tinh ở cửa sau, lúc hai người thuận theo hướng chỉ nhìn qua liền thấy con mèo đen trắng kia đứng thẳng lên, hai cái chân trước càng không ngừng lay trên dưới cửa thủy tinh. Chính là mèo bò sữa, Lấm Chấm.

“Meo ô!” Mèo con vừa lay, vừa kêu to ra tiếng. (Thả em ra ngoài! Em muốn đi trong sân chơi!)

“Lấm Chấm đây là muốn ra ngoài?” Ý đồ của hành vi của nó rõ ràng như thế, là người đều có thể nhìn ra, Vương Giai Y lại là nhíu mày, “Bây giờ bên ngoài nóng như vậy, mới nãy em nhìn dự báo thời tiết trên di động, bây giờ nhiệt độ bên ngoài Thành Tây đã 36, trong sân lại không có điều hòa, làm sao có thể ra ngoài chứ.”

“Có thể là thật sự đang lên cơn đi.” Tống Tân Dân nhìn con mèo đen trắng không ngừng cào thủy tinh như là động cơ vĩnh cữu, nhìn nhìn lại mấy con mèo bình thường khác đang yên tĩnh hưởng thụ điều hòa chung quanh, cũng có chút bất đắc dĩ, “Mèo bò sữa không phải vẫn luôn được người ta nói là Husky trong mèo sao, Lấm Chấm thỉnh thoảng động kinh thật ra cũng không kỳ quái.”

“Meo aa! Meow ——!” (Thả em ra ngoài! Thả em ra ngoài! Em nhịn gần chết ồi, em muốn tự do!)

Khẩu hiệu của bé mèo Lấm Chấm càng ngày càng thái quá, cửa hàng trưởng Lâm cũng chính thức xác nhận mèo bò sữa đang động kinh, bất đắc dĩ khoát tay: “Tiểu Tống, mở cửa, nó muốn ra ngoài thì để nó ra đi. Mèo vẫn là rất chịu nóng được, để nó ép buộc một hồi đi.”

“Không sao chứ?” Ngoài miệng tuy là chần chờ như thế, Tống Tân Dân vẫn là nghe lời mở cửa cho mèo.

Cửa thủy tinh mới vửa mở một cái khe, mèo bò sữa liền gạt ra chui vào sân hẹp y như chất lỏng ấy, đặc biệt hưng phấn mà hưởng thụ không gian sân nhà chỉ có một con mèo là nó, dùng nhảy tới nhảy lui để hình dung không quá đáng.

“Không hổ là husky, tinh lực thật đúng là tràn đầy mà.” Vương Giai Y nhìn ngây người, không nhịn được liền nhớ tới một hộ gia đình nuôi chó tại lầu 4, có đôi khi cô cũng sẽ nhìn thấy cảnh tượng người kia dẫm lên ván trượt bị chó dắt đi, hiện tại hình thức hành vi của con mèo bò sữa cùng một màu sắc này với con chó trong ấn tượng kia sắp không có gì sai biệt.

Mèo husky…… Phi, con mèo bò sữa kia nhảy lên nhảy xuống, lúc này một đám mèo trước đó còn nhìn chằm chằm về phía đường phố đều đổi thành nhìn về phía cửa sau, cả đám lặng im không lên tiếng chuyển sân khấu nhìn tiết mục TV mới.

Chúng mèo to rất bình tĩnh, chỉ có hai con mèo con kiến thức không nhiều kia nghiêng đầu qua lại theo bóng mèo Lấm Chấm chạy tới chạy lui, móng vuốt nhỏ đặt lên chân Lâm Lan meo meo gọi về phía cô.

(Lan Lan, Lấm Chấm nó đang làm gì vậy? Hình như chơi rất vui!). ngôn tình hài

Lâm Lan mỗi tay một con xách bọn nó lên đầu gối, đang muốn nói chuyện, Lấm Chấm bên kia chạy như điên mệt mỏi rồi lại xuất hiện trước cửa kính, nó đứng thẳng lên lại bắt đầu lay cửa, đồng thời phát ra tiếng kêu dồn dập.

“Meo ô! Meo ô!” (Cho em vào! Cho em vào! Em không cần tự do! Bên ngoài nóng chết rồi, đệm thịt đều sắp bị sàn bỏng chín rồi!)

“Giờ mấy đứa thấy chưa.” Cửa hàng trưởng Lâm thừa cơ giáo dục mèo con, “Còn cảm thấy như thế chơi vui sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.