Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Nhính

Chương 28: Chương 28: Cho nên...




Diệp Hồng Tú cẩn thận phát hiện có chỗ không đúng, cẩn thận quan sát, nhưng mà bà quan sát một đoạn thời gian vẫn là nghĩ không ra, sao mà con gái mình quen thuộc hơn với đại đội trưởng được nhỉ? Hai đứa nó rõ ràng không có giao thoa gì, lúc đại đội trưởng ở trong thôn có nhiều đôi mắt nhìn vậy mà...... Từ từ, đại đội trưởng sẽ thường đến huyện thành, con gái cũng phải đi huyện thành, cho nên hai đứa nhỏ là có giao thoa ở huyện thành?

Đang lúc bà ấy âm thầm quan sát, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du đã bắt đầu hành động, ví dụ như bây giờ đã bắt đầu nghiệp chăn nuôi.

Hiện tại Trịnh Nhạc Anh đã được phân công cho những việc liên quan đến chăn nuôi, việc cô nàng phụ trách hiện tại chính là một việc tương đối nhẹ nhàng, đó chính là chuẩn bị cỏ khô cho đám thỏ con cùng với đám gà rừng con cùng được mang về từ trong núi đợt này.

Thỏ con thì lúc ấy có cỡ 18 con được mang về, chết non 4 con, dư lại 14 con. Sau này lại phát hiện một con thỏ cái mang thai, bèn giữ lại, lại đến sau đó nữa gom ra một đôi thỏ đực cùng thỏ cái trẻ tuổi được lưu trữ làm thỏ giống, cho nên hiện tại chỗ bọn họ có 3 con thỏ đã thành niên, còn có 14 con thỏ con nữa.

Thỏ nó biết đào hang, lồng bằng gỗ thì chúng nó cũng có hàm răng để gặm gãy, nên muốn nuôi nhất định phải ra sức nhiều ở chuồng nuôi dưỡng nó.

Cố Hướng Hằng bảo người nhặt đá bên bờ sông về, chuyên môn xây thành chuồng thỏ, bảo đảm chúng nó có thể đào hang cũng không trốn thoát được, còn làm thêm cho cao, để cho chúng nó không cách nào “vượt ngục“.

Thỏ con đúng là rất đáng yêu, từ khi nuôi thỏ, trong thôn liền có mấy đứa bé con thường thường tới vây xem. Trịnh Nhạc Anh với Quách Tuyết Liên rất vừa lòng với phần công việc được phân cho hiện tại, các cô rất thích thỏ, hơn nữa công việc này cũng khá là nhẹ nhàng.

Trịnh Nhạc Anh là được ông ngoại cô chỉ ra bảo tới làm phần việc này, chính là để cô nàng hoãn lại phần nguyên khí do bị mệt đến bệnh khi trước một chút.

Vốn dĩ Trịnh Nhạc Anh không có muốn tới làm việc này, bởi vì việc này 1 ngày chỉ có 4 công điểm, trừ bỏ thanh niên tri thức ra, cũng chỉ có một vài thai phụ với người thượng tuổi sẽ đến làm.

Quách Tuyết Liên chính là vì trốn tránh lao động mà tới, vừa nghe còn có phần công việc như thế thì xin ngay lập tức.

Còn có một loại công việc cùng loại với việc của các cô chính là người đi cắt cỏ heo, chỉ là việc của người phụ trách cắt cỏ heo nặng hơn một ít, công điểm có thể kiếm được cũng nhiều hơn một ít.

Nuôi heo không có được xếp chung một mảnh với nuôi thỏ hay nuôi gà, nhưng lại cũng cách không xa.

Nhìn bên chỗ đang không ngừng phát ra tiếng heo kêu “ụt ụt” kia, Quách Tuyết cảm thấy may mắn đầy mặt: “May mà chúng ta không phải cho heo ăn, mùi bên kia quá là hôi.”

Thôn Thượng Trang là tự thôn mình sẽ ra mặt tập trung nuôi heo, có một bộ phận sẽ là heo nhiệm vụ, đến cuối năm sẽ phải nộp lên trên, còn một bộ là heo tết, chuyên nuôi đến tết chia thịt heo cùng bán kiếm tiền.

Bởi vì giá của heo khá là cao, cho nên người chuyên môn được phân công nuôi heo của thôn bọn họ cũng lấy được công điểm cao.

Nếu là tự thôn dân nuôi heo nhà mình mà chưa đến lúc ăn tết ấy, thường chính là nếu có chuyện lớn xảy ra, chúng sẽ bị làm thịt trước.

Heo con nhà Giang Cảnh Du còn đang độn thịt, nhưng mà cô có nhà một người cậu muốn giết.

Giang Cảnh Du có hai người cậu, cậu hai với cậu nhỏ. Cậu hai tính toán tới cuối năm gả con gái, trước đó khi Giang Cảnh Du với Giang Cảnh Đằng đến tỉnh thành ông ấy còn nhờ vả mua giùm cho một khúc vải đỏ đấy.

Hiện tại ầm ĩ ra chuyện lớn đến độ phải bán heo trước chính là cậu nhỏ.

Nhà mẹ đẻ Diệp Hồng Tú ở thôn Tế Liễu.

Bà ấy là chị cả, phía dưới có hai đứa em trai, hai đứa em gái. Vốn dĩ trên bà còn có một người anh trai, phía dưới còn có một đứa em trai với một đứa em gái nữa, chỉ là không có nuôi sống.

Nói cách khác, bà ngoại Giang Cảnh Du từng sinh 8 người con, sống sót được 5 người, mà trong 5 người đó, mẹ Giang Cảnh Du đứng hàng đầu tiên, xuống phía dưới là hai đứa em trai, lại xuống dưới nữa là hai cô em gái.

Con trai của cậu nhỏ năm nay mới 15 tuổi, trong nhà còn chưa có cho nó xem mắt, nhưng mà nó đã làm lớn bụng nhà gái trước rồi, hiện tại nhà gái ra công phu sư tử ngoạm, đòi sính lễ tới 50 tệ, không là sẽ gả con gái cho người khác.

Giang Cảnh Du ở trong phòng nghe mà cảm thấy đau răng.

Cậu em họ kia mới 15 tuổi thôi!

Đã phải làm ba rồi?

Lại nói tiếp, cô em họ cuối năm nay sẽ xuất giá của nhà cậu hai cô cũng không lớn lắm, mới 16 tuổi mà thôi.

Cậu nhỏ với mợ nhỏ hôm nay chính là vì thằng cả của bọn họ làm ra chuyện hồ đồ kia mà tới. Cả nhà bọn họ rất tức giận, không phải giận con trai tuổi còn nhỏ, mà là giận nó chưa được người nhà đồng ý đã liền tự mình tìm đối tượng, coi coi, con cũng tòi ra rồi, hiện tại nhà gái kia bắt lấy điểm này, làm bọn họ bị hao tiền.

Lại nói tiếp, mợ nhỏ còn vô cùng đau đớn: “Lũ đó xem bọn mợ là cái gì, 50 tệ cũng có thể há mồm ra được, mợ vừa nói ít một chút, đối phương liền không muốn bàn, mợ ngay cả lập trường để lớn tiếng ồn ào cũng không có!”

Vào cái thời mà sính lễ còn phổ biến là mười mấy tệ, đối phương lại yêu cầu tới 50, quả thực chính là giật tiền.

Cậu nhỏ chà chà bàn tay: “Việc đã vậy rồi, cũng không có cách nào, tiền trong nhà không đủ, em liền bán con heo mình nuôi kia đi. Vốn nghĩ nuôi được đến ăn tết, còn có thể thêm được chút thịt, chỉ là giờ hết cách rồi.”

Ông ấy cúi đầu: “Trước lúc em bán đã cố ý cho ăn no rồi, vừa vặn qua được tiêu chuẩn, tròn 130 cân, nhưng mà sư phụ khi bình xét cấp bậc cảm thấy tỉ suất ra thịt không cao, chỉ bán được hơn 51 tệ một chút.”

Diệp Hồng Tú để bọn họ nói chuyện, chỉ trầm mặc mà nghe, thẳng đến đó mới mở miệng: “Thế chẳng phải vừa đúng 50?”

Cậu nhỏ: “Chị cả, trước đó em mua heo con còn nợ tiền của người khác, không giữ lại một chút, cuối năm em còn không đủ tiền vốn mua heo, hơn nữa 50 tệ đó là cho gia đình nhà gái, còn muốn làm hỉ sự còn cần tiêu dùng khác, em hết cách rồi.”

Bởi vậy nên giờ tới cửa: “Chị cả, anh chị em chúng ta, chỉ chị cả chị là sống dư dả nhất.”

Đôi mày của Diệp Hồng Tú từ sau khi biết cháu trai mình làm lớn bụng con gái nhà người khác liền chưa từng giãn ra, nhìn thằng em với con em dâu của mình, bà không có ứng lời, mà là hỏi: “Cô kia là con nhà ai? Bao lớn rồi? Việc này chúng mày trước đó thiệt sự không biết chút nào à?”

Điền Đại Nữu vỗ đùi, hối hận chết được: “Cô cả sắp nhỏ ơi, em nếu mà sớm biết được thì em có thể nhìn chuyện thành như vậy sao? Em sớm đã cản rồi! Con gái nhà người ta đều bầu bí rồi cháu trai chị mới nói cho bọn em, rồi sau đó cả họ nhà gái hùng hổ tới cửa, chị nói bọn em có thể làm sao đây? Nếu vụ này ầm ĩ lớn, về sau cháu trai chị còn làm người thế nào, chỉ có thể thừa dịp bây giờ tháng còn chưa lớn mà nhanh nhanh làm cho xong chuyện, về sau sinh con ra rồi thì nói là sinh non, che lấp cho qua thôi.”

Vào lúc này chưa kết hôn đã có bầu là gièm pha, dù cho nhà trai sẽ đỡ hơn chút, nhưng mà phía dưới bà còn có mấy đứa con khác nữa, truyền ra rồi tụi nó chắc chắn sẽ bị liên lụy, bọn họ cũng sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, cho nên bọn họ sầu rất lâu, vẫn chỉ đành phải đáp ứng công phu sư tử ngoạm của đối phương.

Diệp Bình Sinh ngại ngẩng đầu nhìn Diệp Hồng Tú, nên vẫn luôn rũ đầu: “Đều là con nó không biết cố gắng, còn nhỏ tuổi đã không hiểu chuyện, ầm ĩ ra trò cười thế này. Em mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, cháu trai chị cũng biết sai rồi, quỳ xuống cầu bọn em, chị cả, nhìn đứa nhỏ nó vậy, chị nói em có thể làm sao đây?”

Điền Đại Nữu tha thiết nhìn Diệp Hồng Tú, Diệp Hồng Tú: “Chúng mày còn chưa nói cho chị cô kia là con nhà ai, tuổi bao lớn rồi.”

Diệp Bình Sinh không hé răng, còn mặt Điền Đại Nữu thì hơi vặn vẹo một chút: “...... Là con gái nhà lão Trương.”

Vừa nghe cái họ đó, thần sắc Diệp Hồng Tú liền thay đổi: “Nhà họ Trương nào? Cái nhà có 7 đóa kim hoa kia hả?”

Diệp Hồng Tú nói kia cũng là danh nhân thôn Tế Liễu rồi đấy, đẻ một chuỗi 7 cô con gái, sau đó tới lần thứ 8 mới sinh được thằng con trai, vì đứa con trai đó, nhà họ Trương kia đều sắp điên cuồng, nên có thể tưởng tượng được đãi ngộ của đứa con trai kia sau khi sinh ra là thế nào rồi đấy, ấy hoàn toàn là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã.

Mà nuôi như thế, có thể nuôi ra được cái loại gì?

Vì đứa con trai đó, mấy đứa con gái phía trước đều xúi quẩy, tới tuổi liền nhờ con gái thu một bút sính lễ rồi tống cổ đi, làm đến rất không chú ý lễ nghĩa.

Vì được nhiều tiền, có cô bị gả cho kẻ lớn tuổi làm mẹ kế, có cô bị gả vào núi sâu làm con dâu nuôi từ bé, có đứa bị gả cho thằng què hay đánh người......

Thanh danh cái nhà kia thúi xé trời.

Mà con gái cái nhà kia cũng không dính nổi, một khi dính vào, về sau cứ chờ mà nuôi cục cưng nhà họ Trương chúng nó đi, mà thế không phải 50 tệ thôi đâu nhé, đó là cái động không đáy!

Diệp Hồng Tú hít sâu một hơi, nhưng giọng vẫn là nhịn không được mà cất cao: “Chúng mày cứ vậy mà đồng ý rồi?”

Diệp Bình Sinh rũ đầu thấp hơn: “...... Em có cản rồi.”

Vẻ mặt Điền Đại Nữu như đưa đám: “Chị cả, chị cho là em không phản đối sao? Chị không biết cháu trai chị đâu, cứ như bị ma nhập á.”

Bả vai mợ rũ xuống: “Em biết cô kia là ai rồi em không hiểu không nghĩ tới sao? Em cũng nói mà không được nha, nhưng em có cách nào khác sao? Trong bụng con kia là giống nhà bọn em đó!”

Gào đủ rồi, mợ mới sờ mặt một phen, vực dậy tinh thần: “Em cũng nghĩ kỹ rồi, cô kia tuổi cũng không lớn, có lẽ còn có thể bẻ thẳng lại, nếu mà bẻ lại không được, em cũng sẽ không cho nó cơ hội quản lý gia đình mà đi phá của, về sau em sẽ trông chừng gia sản kín mít luôn.”

Diệp Hồng Tú: “Ngày thường hai vợ chồng mày chưa từng nói con gái nhà họ Trương không tốt sao?”

Bảy đóa kim hoa kia nói thiệt là đúng có khả năng, làm việc cũng tốt, tướng mạo cũng không tệ, nhưng mà ưu điểm lớn thế nào cũng không át được việc mấy đứa nó có cha mẹ như thế, lại còn không ngừng mà trợ cấp nhà mẹ đẻ kia kìa.

Mấy đứa con gái đầu của nhà họ trương kia gả không tốt như vậy, kết quả cả đám lại còn khăng khăng một mực với nhà mẹ đẻ, cũng chả biết nhà kia dạy dỗ thế nào, chỉ có một cô bị gả vào núi sâu nên đã đứt liên lạc với nhà mẹ đẻ.

Giờ cái đứa này gả gần vậy, không chừng về sau sẽ đào rỗng nhà chồng giúp đỡ nhà mẹ đẻ mất.

Diệp Hồng Tú: “Nó đứng hàng thứ mấy? Mấy tuổi rồi? Có phải tính tình tốt hơn một chút không?”

Điền Đại Nữu: “Năm nay 18, đứng hàng thứ 6.” Mợ cười có chút miễn cưỡng: “Nữ hơn ba ôm gạch vàng, cũng kém không lớn, tính tình...... Thoạt nhìn là nhu thuận, về sau sẽ sinh hoạt đàng hoàng.”

Diệp Hồng Tú im ru, cô có biết khi cô nói câu đó vẻ mặt cô miễn cưỡng đến cỡ nào không?

Lớn hơn 3 tuổi thì thiệt cũng không phải vấn đề, nhưng mà nhà mẹ đẻ thế kia......

Diệp Hồng Tú cảm thấy đau răng.

Diệp Bình Sinh thở ngắn than dài: “Chị cả ơi, chuyện đã rồi, bọn em trừ bỏ nghĩ sang phương diện tốt hơn thì còn có thể thế nào? Chả nhẽ có thể thật sự mặc kệ sao? Con cái đều là nợ cả.”

Diệp Hồng Tú cũng thở dài theo một hơi: “Bay còn thiếu bao nhiêu?”

Nghe thấy bà nói câu đó, Diệp Bình Sinh ngẩng đầu lên: “Chị cả, em muốn mượn 100 tệ.”

Cặp mày Diệp Hồng Tú nhăn túm lại: “Sao nhiều vậy?”

100 tệ cũng đủ cưới 2 con vợ như thế vào cửa rồi, “Mày cần nhiều tiền vậy làm cái gì?”

Diệp Bình Sinh: “Cưới vợ phải có nhà chứ chị, căn nhà kia của em chị cũng biết rồi đó, hiện tại mấy anh em tụi nó còn ở chung kìa, con dâu vào cửa mà còn ở chung với chú em chồng sao được, nên em muốn xây thêm một phòng cho tụi nó ở.”

Đúng là cái lý đó, nhưng mà Diệp Hồng Tú cũng không có nhiều tiền như vậy: “Tao không có nhiều tiền như vậy, mày đi xin gom thêm chút với ba mẹ, anh trai mày, còn bên nhà em dâu một chút nữa đi.”

Diệp Bình Sinh nóng nảy: “Chị cả, sao có thể không có chứ? Không phải giờ Cảnh Du nó có bó lớn lại bó lớn tiền sao? 100 tệ tính cái gì?”

Diệp Hồng Tú không nhịn được, trợn trắng mắt: “Cái câu đó mày cũng tin được, cháu gái mày đi làm mới được bao lâu đâu, 1 tháng được 8 đồng tiền, phải bao lâu nó mới tích cóp được 100 tệ?”

Diệp Bình Sinh: “Thời gian đi làm cháu nó không dài thật, nhưng mà nó còn có tiền nhuận bút mà chị.”

Diệp Hồng Tú lắc đầu: “Tiền nhuận bút cũng không nhiều lắm, hiện tại con bé mới nhận được có 3 lần, 1 lần được 2 tệ, cũng chỉ có 6 tệ thôi, vợ chồng chúng mày từ đâu mà cảm thấy con bé có rất nhiều tiền?”

Diệp Bình Sinh khó nén thất vọng: “Mới có 6 tệ à.” Sáu tệ cũng không ít rồi, nhưng mà so với số thu nhập bọn họ dự đoán Giang Cảnh Du nhận được lại có sự khác biệt rất lớn.

Nói vậy nào có thể cho bọn họ mượn nhiều tiền vậy.

“Vậy thì có thể để Cảnh Du dự chi tiền lương chút không? Còn nữa, không phải con gái chị chồng của chị cũng ở nhờ chỗ này sao, hẳn là cũng có trợ cấp chứ.”

Diệp Hồng Tú im lặng, ra sức trừng ông ta.

Diệp Bình Sinh: “Chị cả, sao chị không nói câu nào vậy? Chị nhìn em làm cái gì?”

Diệp Hồng Tú: “Tao đang xem mặt mày to đến cỡ nào mới có thể nói ra được cái câu đó.”

Diệp Hồng Tú cũng không phải cái loại người cưng chiều em trai đâu, bà không quen nhìn là trực tiếp nói luôn: “Mày cả đống tuổi rồi, đảo mắt cái là sắp sửa làm ông nội, mà sao mày lại còn không có chút tự hiểu lấy vậy hả? Bảo Cảnh Du đi dự chi tiền lương? Thế nào, dự chi tiền lương đi nuôi cậu à? Ba mẹ con bé còn chưa có chết đâu! Còn có con gái chị chồng tao, ngay cả con bé mày cũng muốn nhớ thương, không cần mặt hả?”

Diệp Bình Sinh bị bà nói cho mặt nóng rát: “Em đó là mượn với Cảnh Du, à không, là vay tiền, lại không phải em không trả, hơn nữa, chị cả, chị không nghĩ tới sao? Chờ Cảnh Du gả ra ngoài rồi làm sao đây? Tiền đó để từ từ em trả cho chị không phải tốt hơn sao? Chứ xuất giá rồi, liền không còn tiền nữa.”

Giang Cảnh Du: “......”

Tính kế thì khá tốt đấy, nhưng mà, cậu nhỏ à, chắc cậu không biết con đang ở nhà nhỉ?

Diệp Hồng Tú hít sâu một hơi, xua tay: “Đừng nói nữa, không có khả năng. Mày nghĩ công việc kia của con bé là bát sắt hay sao mà mày nói dự chi liền dự chi? Không chừng tới tháng sau là mất việc rồi. Diệp Bình Sinh, chuyện tự mày đáp ứng thì tự mày đi giải quyết, không xây nhà nổi thì cứ giống với những người khác, thêm cái mành mà ngăn cách là được.”

Nhà nghèo đều là làm thế cả.

Diệp Bình Sinh cũng biết Diệp Hồng Tú tức giận: “Chị cả, bọn em chỉ là mượn một chút, sang năm nuôi heo liền trả lại cho chị, sang năm em nuôi heo sớm một chút, nuôi tỉ mỉ một chút, chắc chắn có thể bán được cỡ 100 tệ.”

Diệp Hồng Tú giận quá thành cười: “Mày thế này là đã quên chuyện năm ngoái mày nuôi heo heo chết rồi hử?”

Diệp Bình Sinh: “Đó là ngoài ý muốn, giờ em có kinh nghiệm rồi.”

Giờ Diệp Hồng Tú cũng bình tĩnh lại, có chút nản lòng thoái chí: “Việc này mày đã nói với ba mẹ rồi cả anh trai mày chưa?”

Diệp Bình Sinh: “Về em nói liền.”

Diệp Hồng Tú: “Việc này đáng lẽ mày nên thương lượng với bọn họ trước, chứ mày nói trước với tao làm cái gì? Về sau cô kia là dâu nhà họ Diệp, hai đứa bay làm cha mẹ người ta, nếu tụi bay có khó khăn, chị mày có thể giúp đỡ một chút, nhưng cũng chỉ một chút. Nếu mà có nhiều tiền đến vậy, nhà tao đây sớm đã thay thành nhà ngói gạch xanh khang trang rồi. Mày đừng có cho là tao không chịu cho mượn, chúng mày quên rồi sao? Trên đầu tao cũng có mẹ chồng, đồng tiền lớn trong nhà đều ở trong tay bà ấy.”

Tiền trong tay Diệp Hồng Tú thật đúng không nhiều lắm, tiền lớn đều ở trong tay mẹ chồng, tiền nhỏ tới tay chính là khi Giang Minh Trí nhận được việc làm mộc đưa cho một ít, thêm chút tiền được chia hoa hồng cuối năm kia cũng sẽ có một ít được chia cho các bà làm tiêu vặt thôi.

Về phần số tiền trên tay con gái thì bà không cần, nhưng mà tính thử thì cảm thấy tiền trong túi con bé chắc cũng sạch sẽ như lúc còn đi học hồi trước vậy, vì con bé vừa có tiền là liền mua đồ ăn cho nhà mình, lại còn nói dễ nghe đến vậy, như là cái kia là ông nội thích ăn, cái này là bà nội thích ăn, cái này là thấy bà với ba nó vất vả nên mua về khao bọn họ......

Mỗi một lần đều có cái để nói, cứ vậy mà tiêu hoa nào còn thừa được tiền?

Bà cũng đã nhìn thấy mẹ chồng lấy tiền trợ cấp con gái rồi.

Mặt Diệp Bình Sinh như khóc tang: “Tiền ngày thường anh rể kiếm được......”

Diệp Hồng Tú: “Trong tay mẹ chồng.”

Diệp Bình Sinh không tin.

Nhưng mà thấy chị cả như thế là biết không được thương lượng, ông ta cũng chỉ đành lui về sau một bước: “Vậy chị ơi, chị cho em mượn 50?”

Diệp Hồng Tú: “Nhiều lắm là 15, nếu mà mày chê ít thì thôi.”

Sắc mặt Diệp Bình Sinh xanh lè, này đây là bị cắt không chỉ một nửa a!

15 tệ có thể làm cái gì?

Diệp Hồng Tú: “Diệp Bình Sinh, hai đứa cháu ngoại của mày đều 17 rồi, mày có muốn trả tiền thì nhớ rõ trả cho chị mày trước, chứ tao nhiều chỗ cần dùng tiền lắm đâu.”

15 cũng đã không ít rồi, nhiều năm như vậy, tiền trong tay bà còn chưa được 100.

Cơ mà nói ra rồi bà liền có chút hối hận: “Thôi, mày ——” Còn chưa dứt lời đã bị Diệp Bình Sinh cắt ngang: “Chị cả, 15 thì 15 ạ! Em mượn chị 15, sang năm nuôi heo bán lấy tiền, người trả lại đầu tiên chính là chị!” Diệp Bình Sinh bay nhanh bảo đảm.

Nghe ra được còn có cái tiền đề là nuôi heo bán lấy tiền, Diệp Hồng Tú nhìn thằng em khôn khéo này, bổ sung thêm: “...... Tao còn chưa có thương lượng với anh rể mày, mày viết cái giấy nợ cho tao đi, viết rõ trong vòng 3 năm phải trả hết.”

Diệp Bình Sinh không muốn viết giấy nợ: “Chị cả, sao lại còn giấy nợ nữa, chị còn không tin em được sao?”

Diệp Hồng Tú: “Tao tin chứ, nhưng mày cũng phải để chị mày làm người trước mặt anh rể mày chứ. Ba mẹ chồng tao đều không biết việc này, nếu mà lấy cái này tranh cãi, có giấy nợ tao mới có thể nói chuyện được.”

Không lay chuyển được, Diệp Bình Sinh vẫn là phải xiêu xiêu vẹo vẹo mà ký xuống tên thật của mình trên tờ giấy nợ viết sẵn.

Điền Đại Nữu chờ khi viết xong giấy vay nợ mới hé răng: “Chị cả, Cảnh Du còn chưa có xem trọng nhà nào sao? Chị muốn tìm kiểu gì? Mấy lời gièm pha bảo nhà chị bắt bẻ đều đã truyền tới bên chỗ bọn em rồi kìa. Chị thấy tàm tạm thì chấp nhận đi, chứ thiệt kéo thành gái lỡ thì vậy là ôi mất giá thị trường, chị xem thử em họ nó 15 tuổi, sang năm là sắp được làm cha kìa, mà nó còn chưa có đối tượng.” Lời kia còn mang theo mùi đắc chí.

Diệp Hồng Tú liếc xéo con em dâu này một cái, nhịn xuống không đi mở miệng đả kích nó. Vừa nãy cô còn vì đứa con dâu kia dây dưa vay tiền, giờ đã liền thấy vui rồi à?

Thôi thôi, cưới con gái nhà họ Trương rồi, về sau còn cả ối thời gian để chúng nó đau đầu.

Điền Đại Nữu còn chưa nói xong: “Nếu không để em giới thiệu cho con bé một cậu, bên nhà mẹ đẻ em có đứa cháu trai......”

Bà ta còn chưa dứt lời đã bị Diệp Hồng Tú cắt ngang: “Được rồi được rồi, việc này tự chị hiểu rõ trong lòng, cháu trai nhà cô thì đi xem cô nào khác đi.” Hiện tại Diệp Hồng Tú không còn nóng nảy vậy nữa, chỉ với cái điểm mờ ám mà bà còn chưa nhìn ra được giữa con gái với đại đội trưởng trong mấy hôm quan sát này, có lẽ có cửa đây, nếu mà đại đội trưởng có thể thành con rể bà thật, bà còn sầu cái gì?

Con rể như thế đốt đèn lồng cũng khó tìm.

Nếu mà thật thành công, bà liền viên mãn rồi, cho nên giờ bà không nóng nảy.

Diệp Hồng Tú chuẩn bị tiễn khách: “Diệp Bình Sinh, có được 15 tệ mượn chỗ chị, mày lại đến chỗ anh mày mượn một chút, chỗ ba mẹ lại chi viện thêm chút, còn cả bên nhà mẹ đẻ em dâu nữa, gom góp một chút là có thể xây nhà được rồi.”

Điền Đại Nữu: “Nhà mẹ đẻ em nào có tiền.”

Diệp Hồng Tú: “Chứ không phải mày hay nói mày với nhà mẹ đẻ cảm tình tốt hỗ trợ cho nhau sau? Giờ chẳng phải là lúc mày cần bọn họ hỗ trợ à?”

Câu kia làm ánh mắt Điền Đại Nữu lập lòe, bà ta nói mấy câu đó chỉ là để làm cho mặt mình đẹp hơn chút thôi, chứ trên thực tế thì nhà mẹ đẻ bà ta nào có coi trọng đứa con gái đã xuất giá như bà ta đâu, bà ta mà muốn mở mồm vay tiền, không chừng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Diệp Bình Sinh cũng biết điểm đó, ông ta nghĩ, vẫn là làm sao để đào được nhiều chút ở chỗ ba mẹ vậy.

Chờ rời khỏi nhà họ Giang, Điền Đại Nữu nói đến tờ giấy nợ kia: “Về sau thật phải trả à?”

Diệp Bình Sinh: “Trả, nếu không trả thì về sau đừng mơ chiếm hời nhà chị cả được.”

Điền Đại Nữu: “Chị cả ông thật nhỏ mọn, cái nhà to như vậy, cũng không nói giúp đỡ chút, thế này cũng chỉ là nhỉnh hơn 2 tháng lương của Cảnh Du chút thôi.”

Diệp Bình Sinh: “Được rồi, đây là số tiền mà nhà ta phải cày cấy cả 1 năm mới có thể kiếm được đó.”

Lời này nói đâm tim.

Chờ khi bọn họ đi rồi, Giang Cảnh Du đi ra khỏi phòng, Diệp Hồng Tú đang đầy mặt không vui, Giang Cảnh Du đi qua, ôm lấy bà: “Mẹ, giận à?”

Lúc cô nghe được cách nói kia của Diệp Hồng Tú thì ghé mắt, vì ở thời đại này, người có thể nhìn thấu triệt chuyện nhà mẹ đẻ thế này không nhiều lắm.

Rất nhiều con gái gả ra ngoài cũng không cách nào tàn nhẫn cứng lòng với nhà mẹ đẻ được.

Giang Cảnh Du: “Nhà cậu nhỏ đây là muốn xây nhà?”

Diệp Hồng Tú: “Không nhanh vậy, nhà còn có thai phụ nên không thể động thổ, phải tới sang năm.”

Giang Cảnh Du: “Lâu đến vậy hả?”

Diệp Hồng Tú: “Nó sợ lần tới không mượn được đó thôi, cậu nhỏ con tinh lắm.”

Giang Cảnh Du: “Vì sao lại nói như vậy?” Cô hồi ức lại trong đầu một chút, ký ức tương quan cũng không nhiều.

Diệp Hồng Tú: “Hồi trước nó đi vào núi chặt gỗ đem đi bán, bán được không ít tiền, mẹ áng chừng không có một trăm nhưng cũng xêm xêm, nó giấu số tiền kia kỹ lắm, còn cho rằng bọn mẹ không biết.” Lúc ấy hai đứa em trai này còn chưa chia nhà ra riêng đâu, ba mẹ bà chính là bắt đầu từ lúc đó mới rét lòng, cho hai đứa con trai ra riêng, đi theo sống chung với con trai lớn.

Giang Cảnh Du an ủi vỗ vỗ vai bà, tâm tình Diệp Hồng Tú lập tức tốt lên: “Thế nào đó cũng là em trai mẹ, thôi cho nó mượn chút tiền, trong vòng 3 năm phải trả hết, nó sẽ trả.”

Sau đó bà nhìn về phía Giang Cảnh Du: “Vừa nãy con cũng nghe rồi đó, cái tiếng bắt bẻ của nhà ta đều đã truyền tới bên kia rồi, nó cũng chẳng phải tiếng tăm gì tốt đẹp, con không nóng nảy sao?”

Giang Cảnh Du đương nhiên không nóng nảy rồi: “Mẹ, gấp cái gì, con còn nhỏ mà.”

Diệp Hồng Tú tức giận vỗ bay tay cô: “Còn nhỏ à, em họ con năm nay 15, em gái họ con là 16, đều phải lập gia đình rồi, con đều đã 17, nếu mà không có đi học tiếp thì cũng là cái tuổi này.”

Giang Cảnh Du cố nói sang cái khác: “Mẹ, mẹ lấy vải này ra làm cái gì?”

Diệp Hồng Tú: “Làm quần áo cho con đó.”

Giang Cảnh Du: “Con có mà, mới mặc không được bao lâu này.”

Diệp Hồng Tú ý vị sâu xa: “Không giống nhau, cái này phải mới.” Đây là dùng để chuẩn bị xuất giá.

Giang Cảnh Du:?

Lúc này Giang Minh Trí đã trở lại: “Tôi nghe nói vừa nãy cậu em vợ tới? Không lưu lại ăn cơm à?”

Diệp Hồng Tú: “Có việc, đi về rồi.”

Giang Minh Trí: “Tới nhà ta làm cái gì?”

Diệp Hồng Tú: “Nó vay tiền, nó muốn cưới dâu, tiền không đủ, nên tôi cho mượn 15, bảo nó ghi giấy nợ.”

Bà không có nói sâu hơn.

Gièm pha thế kia, không muốn nói.

Giang Minh Trí không thấy đáng nghi: “À, vậy à, cũng đã lớn vậy rồi, cũng phải cưới vợ......”

Tối đi ngủ, Giang Minh Trí nói đến chuyện con gái: “Giờ bà nghĩ thế nào? Tìm một đứa trong thành cho con gái sao?”

Diệp Hồng Tú: “Đừng nóng vội, để tôi xem trước đã.”

Ngày hôm sau, bác gái Hoa tới cửa.

Bà ta ở ngay trước nhà họ Giang, nhìn nhà bọn họ lui tới với đại đội trưởng nhiều như vậy, không yên tâm, sợ chàng rể mình xem trọng bay mất, nên lại đây làm mối cho nhà họ Giang.

Lúc bà ta tới cửa, Diệp Hồng Tú có chút không hiểu nổi: “Chị Hoa, chị làm sang cái nghề này lúc nào vậy?”

Bác gái Hoa: “Chỉ lúc này thôi, không phải thấy nhà trai không tệ, nên tôi mới muốn nói với một chút sao, tôi cũng không tin chị không nóng nảy.”

Diệp Hồng Tú cảm tạ ý tốt của bà ta: “Việc này không gấp, lòng tôi hiểu rõ.”

Bà nói không vội, nhưng bác gái Hoa lại vội: “Ai da, chị hiểu rõ trong lòng kiểu gì hả, giờ đã qua bao lâu rồi, chị coi coi con nhỏ Giang Kiều kia cũng đã bầu bí rồi kìa, chị thiệt sự không nóng nảy hả?”

Bác gái Hoa tới cửa cũng có tự tin, nhà trai là người thành phố, còn là công nhân chính thức có bát sắt, khuyết điểm duy nhất chính là từng cưới vợ, nhưng mà thế cũng chẳng có gì, bởi vì cái cô đằng trước là mất lúc sinh sản, một thi hai mệnh, hiện tại dưới gối cậu kia hư không, gả qua cũng chẳng khác gì nguyên phối.

Vừa nghe được là cưới lần hai, Diệp Hồng Tú đen mặt.

Bác gái Hoa không nhìn thấy, bà ta còn đang lải nhải: “Nếu không phải tôi nói Cảnh Du có khả năng, người ta còn không cần kìa, bỏ lỡ thôn này là không còn tiệm đó nữa.”

Cả bà ta cũng động lòng đây này, chỉ là đối phương không nhìn trúng con gái bà ta.

Diệp Hồng Tú cố nén tính tình: “Chị Hoa, việc này thật sự không được, con gái của tôi đang thiếu nữ tốt lành tự nhiên đi làm vợ kế cho người ta làm gì? Tôi biết chị lo lắng, nhưng không thành vẫn là không thành.”

Hoa đại nương: Gì? Không đáp ứng?

Không được, nhất định phải đáp ứng.

Càn quấy đến độ càng về sau càng làm Diệp Hồng Tú hoài nghi: “Chị Hoa à, chị kiên trì như vậy làm cái gì? Tôi đã nói bên tôi không được rồi, chị cứ giúp tôi đẩy đi là xong thôi.”

“Tôi không phải là vì tốt cho chị sao?” Bác gái Hoa cất cao giọng: “Nếu thật ngồi nhìn để Giang Cảnh Du bỏ lỡ, vậy thì rất đáng tiếc nha, nó còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chị cũng không thể không hiểu chuyện được.”

Trương Lưu Vân nghe không nổi nữa, con dâu không tiện đuổi cái đứa tuổi hơn mình, bà có thể: “Cảnh Du tự có ba mẹ nhọc lòng cho nó.”

Lời này làm bác gái Hoa nghẹn họng đến đỏ cả mặt, thế này còn không phải là bảo bà ta đừng xen vào việc của người khác sao?

“Phi, lòng tốt của tôi bị coi như lòng lang dạ sói, sẽ có lúc mấy người hối hận!”

Sắc mặt bà ta bất thiện rời đi.

Tiễn người đi rồi, Diệp Hồng Tú xoa xoa cái trán vì nghe quá nhiều mà có chút phát trướng. Trời ơi cái gì vậy hả trời?

Tới một chuyến như này, tâm tư muốn tác hợp con gái của mình với đại đội trưởng càng sâu hơn, vì sáng tạo cơ hội cho Giang Cảnh Du, bà thường xuyên bảo cô chạy chân, lý do đường hoàng: “Cảnh Du, mẹ mượn cối đá nhỏ nhà đại đội trưởng, con trả cho cậu ấy giúp mẹ.”

“Cảnh Du, mẹ mượn băng gạc nhà đại đội trưởng, con trả cậu ấy giúp mẹ.”

“Cảnh Du, mẹ không rảnh tay được, con đi nhà đại đội trưởng đáp cái lời cho mẹ......”

Giang Minh Trí nhìn bà như thế, nóng nảy: “Bà thiệt sự muốn tác hợp hai đứa nó hả?”

Diệp Hồng Tú không nói chuyện, bà còn chưa có tác hợp mà hai đứa nó đã bí mật nhỏ với nhau, ai tác hợp ai còn chưa có chắc đâu.

Giang Minh Trí lại đi hỏi Giang Nguyên Đồng, Giang Nguyên Đồng suy nghĩ một chút: “Cũng được.”

Giang Minh Trí: “Sao mà được, quan hệ giữa chúng ta......”

Giang Nguyên Đồng nhìn thoáng qua con trai: “Sao mà mày cứng nhắc vậy hả con? Bọn nó đều đã giải trừ hôn ước, nhà họ Vương kia đời cháu cũng đã tòi ra rồi kìa, đại đội trưởng là tự do, Cảnh Du cũng tự do, mà nếu thật muốn nói, vậy cũng là hai cái đứa kia kết hôn trước, còn nhà ta vẫn cây ngay chẳng sợ bóng tà! Hay là mày chướng mắt tiểu tử nhà họ Cố, cảm thấy cậu ấy không xứng làm con rể mày? Thế thì phải nói khác à.”

Giang Minh Trí sốt ruột: “Con đương nhiên không có ý nghĩ như thế, đại đội trưởng rất tốt, con chẳng phải là nghĩ lời người đáng sợ sao.”

Diệp Hồng Tú: “Về sau ai còn nhắc tới mấy chuyện thóc mục vừng thối ấy nữa? Hơn nữa nếu mà gả cho đại đội trưởng, vậy là gả ở trước mặt chúng ta, có chuyện gì thì chúng ta nhấc chân lên là tới ngay, ông còn có gì mà không yên tâm chứ.”

Nhà bọn họ ở chi đội số 3 đại đội Thượng Trang, Cố Hướng Hằng cũng là chi đội số 3, chẳng qua nhà của anh ở bên rìa chi đội ba, nhưng mà khoảng cách từ đây sang đó cũng rất gần, nếu mình nhớ con gái, thiệt sự là nhấc chân liền có thể qua đó.

Giang Minh Trí cảm thấy mình sắp bị thuyết phục, cau mày không nói gì, Trương Lưu Vân cho ông một cái ánh mắt kiểu 'lúc này mới đúng'.

Bà cụ không nói chuyện, nhưng cũng không đại biểu cho bà không tán thành việc hôn nhân này. Cháu gái bà xuất sắc như vậy, nhà tới cửa làm mối rất nhiều, có mấy nhà nhìn cũng không tệ, nhưng mà cháu nó trước kia từng đính hôn rồi, nếu thật muốn nói thì đấy chính là một chỗ để tranh cãi. Mới đầu đường mật ngọt ngào thì chẳng tính gì, có lẽ xem trên phần cháu nó có thể kiếm tiền cũng sẽ không nói gì, nhưng mà nếu lỡ bản thảo của cháu gái không được nhận, bên trường học cũng không cần người thì sao?

Đến lúc đó hồi tưởng lại thì trong lòng sẽ có khúc mắc, rồi lại bày cái bản mặt cho cháu gái nhìn, hối hận thì đã quá muộn.

Ở phương diện này, cháu gái mình với đại đội trưởng là giống nhau, ai cũng đừng nói ai.

Giang Minh Trí ngẩng đầu nhìn chung quanh: Chẳng lẽ cũng chỉ có một mình tôi cảm thấy không thích hợp?

Diệp Hồng Tú liếc ông: Chứ sao nữa?

Mới đầu Giang Cảnh Du thật đúng là không phát hiện cái gì, nhưng mà chạy chân nhiều rồi, có trì độn đi nữa cũng ý thức được, trong lòng thấy có chút cổ quái.

Trách không được gần đây mẹ bớt làm ràm lại, thì ra là đánh cái chủ ý vậy à? Nhưng mà trước kia chỉ là nói nói ngoài miệng, vì sao bây giờ lại thực thi hành động luôn nhỉ?

Là ai nói cái gì, hay là đã làm cái gì?

Cô nhìn Cố Hướng Hằng, Cố Hướng Hằng nhận thấy được tầm mắt, không nói gì, nhưng đưa cho một ánh mắt nghi hoặc.

Giang Cảnh Du xua tay: “Không có gì.”

Lời vừa ra khỏi miệng, động tác của cô cứng lại rồi.

Anh ấy còn chưa nói gì, cô đã hiểu ngay anh có ý gì, từ khi nào hai người đã ăn ý thế rồi?

Giang Cảnh Du: Ăn ý này là do kết nhóm ăn ké bồi dưỡng ra.

Nhưng mà người khác không biết á, lần này phát tán tư duy, liền liên tưởng đến phương diện kia.

Cho nên...... Sắc mặt Giang Cảnh Du cổ quái, cái nồi đen* này vẫn là phải tự mình cõng?

*: ý chỉ hiểu lầm.

Pen: Mấy chương đầu là mấy chương tác thả mồi nên hơi ngắn, nhưng càng về sau sẽ càng nhiều chữ hơn, cỡ sáu hay tám ngàn hơn, nên mình cũng sẽ làm chậm hơn, mọi người thông cảm. Đọc truyện vui vẻ nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.