Khí Trùng Tinh Hà

Chương 243: Chương 243: Ba đường phân binh






Sau khi đạt được đầu Bạch Điêu đó, điều vướng mắc cuối cùng của Tần Vô Song cũng đã được giải quyết. Có đầu Bạch Điêu này, trong lúc hắn học tập Thú Ngữ Đồ Lục, cũng có được một vị danh sư chỉ điểm. Còn thời gian hai ngày nghỉ ngơi, Tần Vô Song một mặt điều chỉnh trạng thái, một mặt lập kế hoạch cho những hành động lần này.

Thời gian còn thừa, hắn liền dùng để học tập một chút thú ngữ. Có được một ông thầy lý tưởng, Tần Vô Song đối với việc học tập thú ngữ sinh ra rất nhiều hứng thú.

Tần Vô Song cảm thấy đây là một môn kỹ năng vô cùng thực dụng. Nếu có thể đem nội dung trong Thú Ngữ Đồ Lục nắm vững vậy thì không biết sẽ có ưu thế hơn kẻ khác biết bao nhiêu.

Hai ngày nghỉ ngơi hồi phục, chớp mắt đã qua. Sớm mồng ba tết, mười gã đại đệ tử liền tề tựu một đường, nghe lời dặn dò sau cùng của Đại Điện chủ.

Đại Điện chủ khẩu khí ngưng trọng:

- Những lời nói dư thừa, ta cũng không nói rườm rà. Chỉ chúc nhiệm vụ lần này của các ngươi mã đáo thành công.

Truân Trung Trì cũng nói theo:

- Bất luận thế nào cũng không thể để mất mặt Tinh La Điện, càng không thể làm tổn hại thanh danh của Đế quốc Đại La. Quy củ của Đại lục Thiên Huyền ta là như thế, bảo vệ quốc thổ, tuyệt không thể chùn tay. Nếu có kẻ nào đó xâm lấn lãnh thổ chúng ta thì phải chiến đấu tới cùng. Bích Phù Sơn kia nếu như đã là lãnh thổ của Đế quốc Đại La chúng ta, những quốc gia khác nếu như dám xâm phạm, ngoại trừ nhanh chóng biến khỏi nơi đây thì không còn lựa chọn nào khác!

Trên vấn đề này, ý kiến của năm Đại Điện chủ đúng là đều đồng tâm nhất trí phi thường. Bất luận là ganh đua trong nội bộ thế nào, lúc đối ngoại, mọi người đều đoàn kết một lòng, cùng nhau đối ngoại.

Đại Điện chủ gật gật đầu nhìn đám người Tần Vô Song, hỏi:

- Các ngươi còn điều gì nghi vấn không?

Những gã đệ tử này nét mặt đều rất dứt khoát, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy lúc có thể tiến đến Bích Phù Sơn.

Tần Vô Song lại nói:

- Đại Điện chủ, đệ tử cho rằng, nếu như đã muốn điều tra triệt để, vậy thì tốt nhất vẫn là âm thầm hành sự, nếu hành sự thuận lợi lại còn có thể tránh khỏi đả thảo kinh xà.

Đại Điện chủ Trác Bất Đàn gật gật đầu:

- Ừm, nên như vậy. Tần Vô Song, ngươi đã là Đội trưởng, trong lòng đã có kế hoạch hành động gì chăng?

Tần Vô Song cũng không dám coi thường:

- Hai ngày nay đệ tử cũng suy nghĩ một chút, trong lòng cũng có chút ý tưởng. Chúng ta đến Bích Phù Sơn lần này là điều tra cặn kẽ, nếu sự tình có liên quan với Đế quốc Thiên Trì thì chỉ sợ ngày một ngày hai cũng không thể đến được nơi đó. Bởi vậy, ta thấy mười người một nhóm thì có chút khoa trương. Chúng ta mười người chia làm ba tổ, không cùng đi một con đường tiến tới Ba Thục Quốc. Mọi người ở biên giới của Ba Thục Quốc, tập trung tại trấn Tử Vân ở phía sau Bích Phù Sơn một trăm dặm. Ở trấn Tử Vân có rất nhiều thôn trại, cách nhau rất xa, cũng đều cắm rễ rất sâu bên trong Bích Phù Sơn, không nên tập trung điều tra một chỗ ở đó. Bởi vậy, chúng ta ba đội người từ ba con đường khác nhau, dọc đường điều tra manh mối. Mười ngày sau, mọi người tập trung ở trấn Tử Vân.

Trác Bất Đàn mỉm cười không nói gì, mà ánh mắt nhìn vào những kẻ Đệ tử Trung tâm khác, muốn nghe xem bọn chúng có ý kiến gì.

Vi Dực đột nhiên nói:

- Đệ tử thấy đề nghị của Tần sư đệ rất thỏa đáng. Mọi người đồng hành, không nói tới sự huênh hoang, sự tập trung lớn như vậy rất dễ dàng bỏ sót con mồi, để lọt ra những manh mối quan trọng

Chu Phù lại nói:

- Vô Song, ngươi phân tổ như thế nào?

Tần Vô Song nói:

- Phân tổ vẫn là đệ tử cùng một mạch là thích hợp nhất, bởi vì đều quen thuộc nhau, tương đối ăn ý, không cần tốn thời gian tìm hiểu. Đệ tử của nhất mạch Thanh Vân Điện chúng ta chia làm một đường, Vi Dực sư huynh dẫn theo Lục Thiếu Nam sư huynh và Hoàng Triêu Dương sư huynh của cùng nhất mạch Đại Điện chủ làm một đường, Triệu Mục Chi sư huynh và sư huynh Đặng Bá Hổ cùng với Miêu Trung Hiệp sư huynh làm một đường. Chư vị có ý kiến gì không?

Đệ tử nhất mạch của Thanh Vân Điện tự nhiên là không thể có ý kiến gì khác. Đệ tử cùng một mạch đồng hành cũng không có cái gì bị gò ép, mất tự nhiên. Mọi người trong lúc đó càng thêm ăn ý với nhau hơn. Mà Vi Dực cũng gật gật đầu, nói:

- Ta thấy rất tốt.

Triệu Mục Chi thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn mình, mỉm cười nói:

- Các ngươi nhìn ta làm gì? Giống như ta mới là người quyết định vậy. Tất cả mọi người không có ý kiến thì ta tự nhiên phục tùng sự an bài. Binh phân thành ba đường, quả thật cũng thuận tiện hơn một chút. Tần sư đệ, Vi Dực sư huynh, chi bằng thế này, ba đường binh mã của chúng ta, tạm thời đánh cược một ván, xem đội nào sẽ tìm được nhiều manh mối nhất, thế nào?

Vi Dực cười nói:

- Triệu sư đệ hiếm khi có nhã hứng như vậy, ngu huynh ắt tiếp.

Tần Vô Song nói:

- Được, đánh cược một trận, cũng là có thể kích thích được mọi người nhanh chóng gấp rút lên đường. Tốt lắm, việc không nên trì hoãn, mọi người xuất phát thôi.

Đại Điện chủ Trác Bất Đàn lại nói:

- Khoan đã.

Mười tên đệ tử đều dừng lại. Đại Điện chủ trên mặt mang theo nụ cười, nói với một vị Pháp vương đang đứng bên cạnh:

- Pháp vương Thiên Biến, có thể cho mượn mấy tấm mặt nạ cải trang được không, ban thưởng cho mỗi người bọn họ một cái?

Pháp vương ha hả cười:

- Dễ thôi, dễ thôi!

Lập tức giống như là ảo thuật vậy, tay áo ông ta nhoáng lên một cái, trong tay áo liền biến ra một chồng mặt nạ mỏng manh như cánh ve, đưa tới trước mặt Đại Điện chủ:

- Đại Điện chủ, mấy cái mặt nạ này cực mỏng, một khi đắp lên, khuôn mặt hoàn toàn hiện ra khiến cho người khác khó có thể nhận ra là có sự dịch dung. Hơn nữa trong mắt người ngoài thì tuyệt đối không nhìn thấy bất kỳ sơ hở gì.

Đại Điện chủ phân phát các tấm mặt nạ, dặn dò nói:

- Một khi đã âm thầm làm việc, vậy thì để tiện việc hành động, đem giấu toàn bộ diện mạo chân thật của các ngươi. Như thế làm việc càng thêm tự nhiên một chút.

Bọn Tần Vô Song tiếp nhận, trong lòng vui vẻ, có mặt nạ này, hành động của bọn hắn quả thực thuận tiện hơn rất nhiều. Những lúc không cần phải bại lộ thân phận thì đem nên thân phận giấu đi.

o0o

Mười gã Đệ tử Trung tâm, sau khi rời khỏi Tinh La Điện binh phân thành ba đường, bắt đầu xuất phát.

Sau khi đi một lúc, Chu Phù đột nhiên cười hì hì nói:

- Vô Song sư đệ, làm Đội trưởng có cảm giác thế nào à?

Tần Vô Song mỉm cười nói:

- Cần ta tặng cho sư tỷ thể nghiệm một chút không?

Chu Phù vẻ mặt mang thần sắc không dám lĩnh giáo nói:

- Cám ơn, sư tỷ tốt nhất vẫn là làm thủ hạ đi. Làm Đội trưởng ta cũng không vui. Đúng rồi, Vô Song sư đệ, nhiệm vụ lần này của chúng ta, ngươi có ý tưởng cụ thể ra sao?

- Tùy cơ mà hành sự. Ta phân tích địa thế của Bách Phù Sơn rồi, cả Sơn mạch Bách Phù một mặt dựa vào lãnh thổ của Đế quốc Đại La chúng ta, vô cùng rộng lớn, đường vào núi vô cùng nhiều. Đồng tử hái thuốc kia vào Bích Phù Sơn, đã lựa chọn theo con đường nào mà tiến vào, đây chính là điều mà chúng ta cần phải điều tra. Vấn đề này đúng là có không ít khó khăn, chúng ta trước hết tập trung ở trấn Tử Vân đã. trấn Tử Vân ở trong lãnh thổ của Đế quốc Đại La chúng ta, là một trong những nơi cung cấp dược liệu lớn nhất, vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Chúng ta tới đó sẽ điều tra một chút, cũng sẽ có nhiều manh mối hơn.

Sự phân tích của Tần Vô Song ít nhiều cũng có chút rõ ràng, nhưng kế hoạch chính thức, trước mắt hiển nhiên là vẫn chưa có đề cập tới. Xét cho cùng thì đám đồng tử hái thuốc kia đã rời khỏi Tinh La Điện một năm rồi, bây giờ việc duy nhất phải làm là tìm manh mối của bọn họ. Không có manh mối, bất kỳ kế hoạch gì cũng đều là nói suông, thiếu cơ sở thực tế.

o0o

Ba Thục Quốc ở phía tây Bách Việt Quốc, tiếp giáp biên giới cùng Tây Sở Quốc. trong số các Công quốc của Đế quốc Đại La, là một trong các Công quốc nằm tại biên cảnh, địa giới tương đối xa xôi.

Ở khu vực tây nam của Ba Thục Quốc, có một tòa Bích Phù Sơn, là một sơn mạch nổi tiếng với các loại dược liệu. Bên trong sinh sản đầy các loại dược liệu, dù cho là dược liệu bình thường hay là dược liệu hiếm quý, thì ở Bích Phù Sơn cũng đều có sản lượng khá là phong phú. Cũng bởi vì vậy mà Bích Phù Sơn này khiến cho bọn Đế quốc Thiên Trì nhìn chằm chằm, vô cùng thèm thuồng.

Bởi vì có một bộ phận nhỏ ở phía tây của Bích Phù Sơn kéo dài vào đến biên giới của Đế quốc Thiên Trì, bởi vậy mà bọn chúng liền tuyên bố Đế quốc Thiên Trì cũng có chủ quyền đối với Bích Phù Sơn.

Nhưng Bích Phù Sơn ở trên phương diện lịch sử, vẫn luôn luôn đều trong bản đồ của Ba Thục Quốc, lệ thuộc vào lãnh thổ của Đế quốc Đại La. Mối quan hệ giữa Đế quốc Thiên Trì với Đế quốc Đại La từ trước đến giờ vẫn đều không thể nào hòa thuận.

Bởi vậy đối với việc bên trong của Bích Phù Sơn luôn luôn đều có ngấm ngầm ẩn chứa một mồi lửa. Tuy rằng mâu thuẫn không bùng nổ kịch liệt nhưng vấn đề sở hữu Bích Phù Sơn, luôn luôn là một trận đại chiến nước bọt.

Hai đầu của Bích Phù Sơn, chính xác trên ý nghĩa thì đều không thuộc trên lãnh thổ của Đế Quốc nào cả, mà đều là thuộc lãnh thổ các Công quốc.

Nhưng nguyên do bởi vì Bích Phù Sơn sản lượng dược liệu quý vô cùng nhiều, cho nên giá trị của Bích Phù Sơn này cũng như thế mà tăng lên. Sự tranh đoạt diễn ra cũng càng ác liệt hơn.

Tần Vô Song biết, vấn đề quyền sở hữu này từ trước tới nay đều là bên nào cũng cho là mình nói phải, ông nói ông có lý, bà hô bà có lý.

Nhưng Bích Phù Sơn một khi đã mấy trăm năm nay, luôn luôn là lãnh địa của Ba Thục Quốc, vậy thì không hề nghi vấn, về vấn đề chủ quyền tự nhiên là thuộc Đế quốc Đại La. Đám người bên Đế quốc Thiên Trì thì lại tham lam đỏ mắt, liền nổi lên dụng tâm chiếm đoạt, lòng lang dạ thú của bọn chúng hiển nhiên là có thể thấy rõ.

Tần Vô Song đối với Đế quốc Thiên Trì cũng không có gì lạ lẫm. Hồi trước sau khi hắn giết chết Lệ Vô Kỵ, liền có một gã mật thám của Đế quốc Thiên Trì, rõ ràng là tới muốn phá hoại nền tảng của Tần gia. Nếu không phải là Tần Vô Song hắn làm người có nguyên tắc thì chỉ sợ sớm bị vinh hoa phú quý của Đế quốc Thiên Trì thu hút lâu rồi.

Cũng may Tần Vô Song không có mê muội, đối với vinh hoa phú quý của thế tục cũng không có nhiều hứng thú, dùng lời nghiêm khắc cự tuyệt gã kia của Đế quốc Thiên Trì.

- Sư tỷ và nhị vị sư huynh, đường này của chúng ta tốt nhất vẫn là âm thầm hành động, không nên triển lộ khí tức Tiên Thiên. Đế quốc Thiên Trì ở Đế quốc Đại La của ta cũng bố trí không ít cơ sở ngầm. Chúng ta nếu quá khoa trương thì chỉ sợ sẽ bị những cơ sở ngầm này để mắt đến, từ đó ảnh hưởng đến kế hoạch.

Tần Vô Song nhớ tới gã mật thám của Đế quốc Thiên Trì, vẫn là có chút âm thầm lo lắng. Sự tồn tại của loại tổ chức này, đối với sự tồn tại của Đế quốc Đại La, hiển nhiên là một mối uy hiếp lớn.

Nếu tin tức về nhiệm vụ của đám Tần Vô Song bọn họ bị đám mật thám kia đánh hơi được thì rất có khả năng kế hoạch của bọn họ không chỉ là thất bại mà còn có thể bị đối phương đoán trúng đường đi nước bước, ắt gặp phải mai phục.

Bởi vậy lần hành động này của Tần Vô Song là đặc biệt vô cùng cẩn thận.

Bốn người hóa trang thành những đệ tử hái thuốc bình thường, cưỡi ngựa rất nhanh tiến về trấn Tử Vân.

Vốn dĩ, nếu như đi Ba Thục Quốc, lựa chọn con đường tắt xuyên qua Bách Việt Quốc, nhân tiện còn có thể ghé thăm gia đình ở trấn Đông Lâm. Nhưng mà Tần Vô Song lại không làm như vậy.

Hắn biết, việc này càng ít người biết càng tốt, càng ít gây phiền toái càng tốt. Bất kỳ một chuyện ngoài ý muốn gì đều có thể ảnh hưởng trí mạng đến kế hoạch này.

Sau khi tiến vào biên giới Ba Thục Quốc, ở phía đông vùng này còn tốt một chút. Dọc đường hướng tây, các cửa khẩu đều có tuần tra, đó là tăng thêm nghiêm khắc.

Tần Vô Song căn cứ vào những điều mắt thấy tai nghe trên đường cũng dần phán đoán ra, biên giới này của Ba Thục Quốc chắc hẳn cũng xuất hiện chút tình trạng gì đó, nếu không thì một đất nước không thể sợ bóng sợ gió như thế, nơi nơi đều có các trạm kiểm soát, vô cùng bất lợi cho việc thông hành.

Khi đến lãnh địa Trấn Tây Lĩnh ở phía tây Ba Thục Quốc, khắp nơi đều có bố trí trạm kiểm soát, làm cho hành trình của bọn họ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Ngày hôm nay, bốn người đã đến một cái quận thành nào đó cách trấn Tử Vân ước chừng một trăm dặm đường, sau khi dừng chân nghỉ ngơi một lúc, đang chuẩn bị rời khỏi đây thì chợt phát hiện trên đường quan đạo phía trước có một trạm kiểm soát, đều kiểm tra tất cả xe ngựa qua lại hai đầu.

Một đội thủ vệ đóng tại trạm kiểm soát này, mỗi kẻ đều là tay hảo thủ Chân Võ Cảnh Lục đẳng, Thất đẳng trở lên, mà gã Đội trưởng Đội thủ vệ, lại có tu vi cao cường, thực lực Chân Võ Cảnh Cửu đẳng.

Một nhân vật như vậy, ở một Công quốc như Ba Thục Quốc, lại có thể bị phái tới đây coi giữ trạm gác sao?

Bốn người Tần Vô Song bị giữ lại ở trạm kiểm soát, hai gã thủ vệ đi tới:

- Bốn người các ngươi từ đâu tới?

Tần Vô Song không hoang mang trả lời:

- Chúng ta là khách từ Tây Sở Quốc tới thu thập dược liệu.

- Tây Sở Quốc?

Thần sắc một gã vệ thủ có chút hoài nghi:

- Ba Thục Quốc ta gần đây luôn luôn giới nghiêm, khách nhân ở nước ngoài rất khó có thể tiến nhập vào, bốn người các ngươi có giấy chứng xuất nhập gì không?

- Chứng nhận, chúng ta dọc đường tới đây, cũng chưa nghe qua cần làm giấy chứng nhận xuất nhập.

Vẻ mặt của Tần Vô Song nhìn đối phương, liền biết là đối phương đang lừa gạt bọn họ.

Chu Phù có chút mất kiên nhẫn, ánh mắt hướng tới Tần Vô Song nháy một cái, hiển nhiên là không muốn lăng xăng lộn xộn với bọn này. Bọn họ đường đường là sứ giả đến từ Tinh La Điện, ở đây lại bị mấy kẻ lâu la của Công quốc gặng hỏi thế này, tự nhiên cảm thấy mất mặt.

Nhưng mà Tần Vô Song lại không thèm để ý đến ánh mắt của Chu Phù, mà khách khí nói:

- Vị đại ca này, có thể gọi trưởng quan của các ngươi tới đây được không?

- Tìm cấp trên của bọn ta cũng không cần thiết, muốn qua trạm kiểm soát này, các ngươi phải có bằng chứng thân phận.

- Trưởng quan của các ngươi tới rồi, bọn ta tự nhiên đem bằng chứng ra cho hắn xem.

Tần Vô Song thản nhiên nói. Lúc nói lời này, Tần Vô Song thoáng có một chút uy hiếp, đem khí thế chấn áp gã kia.

Gã kia không nhịn được lùi ra vài bước, hô:

- Lão Đại, nơi này có mấy kẻ nhất định đòi gặp ngươi mới bằng lòng đem giấy chứng nhận ra.

Tên cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng kia, trừng hai mắt như chuông đồng, sải bước đi tới:

- Kẻ nào?

Lúc hắn đi tới, lại nhìn thấy bốn người bọn Tần Vô Song, đều đang cưỡi trên ngựa, vẻ mặt mỗi kẻ vô cùng lạnh nhạt, trong mắt bọn chúng dường như không hề có cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng là hắn. Không khỏi có chút tức giận, quát lớn:

- Mấy kẻ các ngươi, từ đâu tới? Trước khu trọng địa trạm kiểm soát cũng không xuống ngựa?

Nếu không phải nhìn thấy bọn người Tần Vô Song mơ hồ ẩn chứa một chút khí độ, chỉ sợ hiện tại hắn đã ngoác miệng lớn tiếng mắng chửi rồi.

Tần Vô Song đột nhiên vắt thân mình xuống ngựa, thân hình bay tới trước tên kia, trong tay đột nhiên đưa một vật tới, dùng linh lực truyền âm, nói:

- Nhìn kỹ vật này, không được để lộ ra!

Kẻ đó miệng lẩm bẩm một chút, đi tới tiếp lấy, ánh mắt như chuông đồng của hắn thiếu chút nữa thì con ngươi cũng bắn ra ngoài, kinh hãi thất sắc, vội vàng đưa tay che cái vật đó lại, cẩn cẩn thận thận liếc mắt nhìn. Đại La Quốc Sĩ Lệnh, cho dù hắn có mắt không tròng, cũng không thể không nhìn ra đây là vật gì!

Đại La Quốc Sĩ lệnh trong truyền thuyết!

Lập tức hắn giật mình kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tần Vô Song, nhìn thấy vẫn là vẻ mặt đạm mạc, trong lòng hít một luồng lãnh khí, biết người trước mắt mình là một nhân vật có lai lịch bất phàm.

- Không cần để lộ ra, không cần kinh ngạc, phải làm thế nào thì cứ như thế mà làm. Không được bại lộ thân phận của chúng ta. Chúng ta là phụng mệnh đến để điều tra chút sự tình.

Tên thủ lĩnh lúc này mới nhẹ lòng một chút, trong lòng có chút vui mừng phát điên. Đem Đại La Quốc Sĩ Lệnh kia cung cung kính kính dâng trở về, nhẹ giọng nói:

- Nếu như giấy chứng minh thân phận đã đủ cả thì cứ yên lặng đi tiếp đi. Niệm tình các ngươi đều là thương nhân đứng đắn, ta sẽ cấp cho các ngươi một cái giấy thông hành đặc biệt. Qua các trạm kiểm soát phía sau ắt sẽ có chỗ dùng tới.

Tên thủ lĩnh cuối cùng cũng phản ứng lại, một bên nói một bên đi làm ngay. Một lát sau, một bộ giấy thông hành có ấn của Chân Võ Thánh Địa Ba Thục Quốc liền được đưa tới. Tần Vô Song cười khổ liên tục, nhìn thấy dấu ấn của Chân Võ Thánh Địa kia, mới biết được ở các nước Công quốc, quyền uy của Chân Võ Thánh Địa là tuyệt đối, giống như Tinh La Điện ở trong Đế quốc Đại La. Có giấy thông hành này, đi tới đâu cũng đều có thể sử dụng được.

Tần Vô Song đón lấy giấy thông hành kia, hạ giọng hỏi:

- Ba Thục Quốc các ngươi ven đường cứ cách mấy dặm đều có một cái trạm kiểm soát, rốt cuộc là vì sao?

Tên thủ lãnh kia giật mình nói:

- Tôn sứ đại nhân chẳng lẽ không biết?

- Chúng ta chính là điều tra một vụ án mất tích, lại không biết Ba Thục Quốc phát sinh chuyện gì?

Cơ thịt trên mặt tên thủ lĩnh kia nhẹ nhàng khẽ động, môi run run, cuối cùng vẫn là lắc đầu cười khổ:

- Tôn sứ đại nhân, Ba Thục Quốc lần này xảy ra đại sự. Ngài đi dọc đường tới trấn Tử Vân liền biết ngay đã phát sinh chuyện gì. Một lời khó có thể nói hết, chi bằng tôn sứ đại nhân tự mình đi vậy.

Tần Vô Song thấy hắn ta nói như thế, cũng không ép buộc, gật gật đầu:

- Được, chúng ta phải đến trấn Tử Vân xem sao.

Hắn quay đầu nhìn bọn Chu Phù:

- Chúng ta đi thôi!

Đi qua trạm kiểm soát, trong tay lại còn có thêm giấy thông hành, đi qua mấy trạm kiểm soát khác trên đường cũng nhẹ nhàng thả lỏng cho đi, hơn nữa những gã thủ lĩnh của các trạm thông hành dọc đường nhìn thấy giấy thông hành đều khó tránh khỏi có chút giật mình, trên vẻ mặt nhìn Tần Vô Song hiện rõ có chút tôn kính, thậm chí là e sợ.

Tần Vô Song nhìn giấy thông hành kia, lại chẳng có thấy cái gì gọi là đặc biệt. Nhưng thấy vẻ mặt của bọn người này là biết bọn chúng thân phận bình thường, nếu không tuyệt đối sẽ không có cái vẻ mặt kỳ quái như vậy.

Mang theo đủ loại nghi vấn, bọn người Tần Vô Song cuối cùng cũng tới được trấn Tử Vân trong truyền thuyết kia. Trấn Tử Vân lúc này cũng chẳng hề phồn hoa náo nhiệt như trong lời đồn đãi nói, ngược lại, dọc con đường đi qua chỗ nào cũng là một cảnh tượng hỗn độn, rách nát, có nơi còn có chút hoang vu.

- Đã có chuyện gì xảy ra?

Chu Phù có chút giật mình nói:

- Đây đúng là trấn Tử Vân sao? Không phải nói đây là nơi cổ trấn nghìn năm, quy mô có thể sánh ngang bằng quận thành hay sao chứ? Sao nhìn lên thấy như bị bọn cường đạo đến càn quét thì đúng hơn, hơn nữa không chỉ bị càn quét một hai lần!

Dọc đường không ngừng nhìn về phía trước đi tới, đi qua vài con đường, đều là cảnh tượng rách nát, dường như những kẻ ở đây cũng đều chạy nạn cả rồi, trước các cửa hàng tất cả đều trống không, ngay cả một món đồ vật cũng đều không có chứ đừng nói tới bóng người, ngay cả bóng một con gà, một con chó cũng chẳng thấy có.

- Tà môn à!

Lữ Đằng liền lập tức không nhịn được lập tức cảm khái thốt lên.

Đột nhiên, ánh mắt của Tần Vô Song dừng ở xa xa. Ước chừng bốn năm dặm ở ngoài xa kia, bốc lên một đạo khói dày đặc đến tận trời. Hiển nhiên là có lửa cháy lớn mới có thể bốc lên như vậy.

- Bên kia có người, chúng ta đi qua xem trước.

Tần Vô Song thúc ngựa, hướng theo phía đó phi tới.

Phi gần tới đó, quả nhiên thấy xa xa cánh đồng hoang vu, có một chỗ hừng hực lửa thiêu đốt, ánh lửa cao tận trời, cuồn cuộn khói dày đặc. Mà xung quanh bốn phía ánh lửa còn chất một đống khoảng mười xác chết!

Mấy cái xác chết này, hình dạng mỗi cái đều thật thảm thương không giống nhau, hoặc là toàn thân thối rữa, hoặc là toàn thân trương phồng, hoặc là thiếu tay thiếu chân, hoặc là bị mổ bụng phanh thây, thậm chí có kẻ còn giống như bị thứ gì đó cắn xé ngũ quan vậy…

Chu Phù nhìn từ xa, dù cho một cường giả Tiên Thiên Linh Võ như nàng cũng không nhịn được sởn tóc gáy sợ hãi. Mà những kẻ thiêu hủy những thi thể đó, đều là những võ sĩ đã phải trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, nhưng lúc thiêu đốt cũng không ngừng chạy ra xa nôn mửa, dường như lục phủ ngũ tạng đều có thể bị nôn ra ngoài.

Mà những kẻ kiên trì ở lại, nét mặt mỗi kẻ đều bi thương tuyệt độ, toàn thân mỗi kẻ đều không nhịn được run rẩy, hiển nhiên là bị cảnh tượng đó làm cho bi thương. Bốn người bọn Tần Vô Song đang muốn thúc ngựa tới gần thì lại bị một đám võ sĩ ăn mặc theo kiểu Chân Võ Thánh Địa ngăn cản lại, quát:

- Những kẻ không phận sự này, không được đến gần, phía trước có nguy hiểm!

Tần Vô Song không nhịn được hỏi:

- Mấy vị tráng sĩ, trấn Tử Vân này rốt cuộc là bị sao vậy? Sao lại có nhiều thi thể như vậy?

- Tránh ra tránh ra, không muốn bị dính tà khí thì mau rời nhanh khỏi đây, tới từ đâu thì đi về đó. Nơi này không phải là nơi của những kẻ bình thường như các ngươi lui tới.

Những kẻ võ sĩ kia cũng bắt đầu tiến tới đuổi đi.

Chết nhiều người như vậy, tất nhiên có tà khí dơ bẩn, thậm chí là dịch bệnh. Bọn chúng tự nhiên phải ngăn cản những kẻ từ bên ngoài tới đây, nếu không lây dịch bệnh tà khí ra bên ngoài, làm phát tán, lây lan dịch bệnh thì sẽ xảy ra vấn đề lớn rồi.

- Các ngươi ở đây, ai chịu trách nhiệm?

Tần Vô Song khẽ nhăn mặt.

- Người phụ trách? Người phụ trách là Đệ nhị Võ Thánh hộ quốc của Ba Thục Quốc chúng ta, Ba Lập Minh đại nhân.

- Ba Lập Minh bây giờ ở đâu?

Hai gã Võ Thánh của Ba Lập Quốc, Tần Vô Song đều đã từng có gặp. Lúc trước hắn ở ven đường chặn lại bọn họ, khuyên nhủ quay về Ba Lập Quốc, chuyện này xảy ra cũng cách đây không lâu. Một khi Đệ nhị Võ Thánh Ba Lập Minh ở đây, vậy càng dễ ăn nói

Tên võ sĩ kia nghe Tần Vô Song gọi thẳng đại danh của Võ Thánh đại nhân thì không khỏi giận dữ:

- Tên ngông cuồng này từ đâu đến? Tục danh của Võ Thánh đại nhân lại có thể để cho các ngươi gọi như vậy sao?

Tần Vô Song nhíu mày hỏi:

- Hắn tên Ba Lập Minh, sao ta không được gọi như thế? Hắn giờ này đang ở đây chứ? Mau mau mời hắn ra đây, nói có cố nhân tới thăm.

Tên võ sĩ kia nghe Tần Vô Song nói vậy, cẩn thận đánh giá lại Tần Vô Song, thực có vài phần hồ nghi, nhưng thấy khí độ của Tần Vô Song như vậy, cũng không dám làm điều xằng bậy, vội trả lời:

- Võ Thánh đại nhân mang theo hai vị Tôn giả, tiến vào Bích Phù Sơn điều tra. Đã đi ba ngày rồi, lão nhân gia mệnh lệnh cho đám người chúng ta đem mấy vạn thi thể đã chết ở trấn Tử Vân này mang ra chỗ vắng vẻ trống trải thiêu hủy. Hơn nữa thiết lập các trạm kiểm soát ven đường, không cho phép người bình thường nào đi qua con đường này. Mấy người các vị sao lại có thể tới được đây, chẳng lẽ dọc đường không có sự ngăn trở gì sao?

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Có thể tới được đây ắt có nguyên nhân của nó. Đợi Ba Lập Minh trở về thì càng dễ nói. trấn Tử Vân này, sao lại có thể xuất hiện nhiều tử thi đến vậy?

Vẻ mặt tên võ sĩ kia lộ vẻ sầu thảm, bi thương nói:

- Ai mà biết được? Chỉ trong có ba ngày ngắn ngủi, mấy vạn dân chúng ở trấn Tử Vân đều chết bất đắc kỳ tử, tài sản các thứ khác cũng đều bị dọn sạch sẽ. Cũng may hiện tại đang còn tết, nếu như bình thường, vẫn còn thương nhân lai vãng, sợ là số lượng kẻ chết còn phải thêm sáu bảy thành.

Đang trong lúc nói, xa xa đột nhiên truyền tới một âm thanh gào thét thảm thương, một gã võ giả đầu tóc tán loạn, dường như đã nổi điên phi tới, một bên chạy, một bên hét lớn:

- Võ Thánh đại nhân… Võ Thánh đại nhân chết rồi!

Trong tay gã võ giả này có ôm một người, đúng ra phải nói là đang ôm một khối thân thể tàn phế. Bởi vì trên thân thể người này không biết bị quái vật gì gặm qua, hình dáng vô cùng thảm thiết nói không nên lời.

Trên thân thể người này, mặc một bộ trang phục Võ Thánh, theo tướng mạo, Tần Vô Song cũng có thể mơ hồ nhìn ra, khối thân thể tàn tật này đúng là Đệ nhị Võ Thánh của Ba Thục Quốc, dáng người nhỏ bé lanh lợi, khiến Tần Vô Song vô cùng ấn tượng.

Một vị Võ Thánh hộ quốc, Tiên Thiên cường giả nhưng giờ đây lại bị mất mạng ở trong Bích Phù Sơn? Hơn nữa chết trong tình trạng bi thảm thế này? Trong lòng Tần Vô Song hiện lên sự nghi ngờ nhàn nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.