Hóa Thần Đạo ba kiếp, là kiếp cuối cùng của ba tiểu kiếp. Đối với Tần Vô Song mà nói, không thể coi là tai kiếp to lớn lắm.
Ít nhất, với tu vi và cảnh giới hiện tại của hắn, đối phó với tai kiếp cấp bậc này, vấn đề không phải là khó.
Tiếng sấm ầm ầm, khí thế to lớn như thể xé rách cả bầu trời, ánh chớp đan xen trên đỉnh đầu, hình thành thiên la địa võng. Tư thế kia, có khí thế của trời long đất lở, tái tạo Ngũ Hành.
Tần Vô Song nhắm mắt, xung quanh tràn ngập từng đạo khí tức kỳ quái, lúc màu hồng, lúc lại màu xanh, lúc màu trắng, lúc lại màu vàng.
Cả người, giống như một ngọn núi nguy nga sừng sững, mặc cho đất trời dị tượng tàn phá, hắn vẫn ung dung bất động.
Hắn biết, những thiên địa dị tượng này, bảy tám phần đều là hư vọng, là tâm ma, là yêu quái phá quấy trong thần thức của hắn, là huyễn tưởng dẫn hắn tẩu hỏa nhập ma.
Thiên địa đại kiếp thật sự, cho dù có, cũng tuyệt đối không đến mức đáng sợ như vậy.
Trên thực tế, Tần Vô Song tâm như nước lặng, trước mọi huyễn tượng đều như đã nhập định, bất vi sở động. Những huyễn tượng này kéo dài không dứt, dường như không có kết thúc.
Đột nhiên, Tần Vô Song hai mắt mở to, bỗng nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, nhằm thẳng phía trước, quang mang trong mắt không những không sợ hãi, ngược lại có nét vui mừng như điên, thét dài một tiếng:
- Cuối cùng cũng đến rồi sao?
Thần Mộc Nguyên Phách toàn lực thúc động, đột nhiên, xung quanh Tần Vô Song, lập tức dâng lên một đạo thanh quang nồng đậm, thập phần nặng nề, làm cho người ta có cảm giác sức sống bừng bừng. Sức sống này, bừng bừng vô hạn, làm cho Tần Vô Song cũng có cảm giác ngạc nhiên.
Bốn phương tám hướng, từng đạo phong nhận, giống như binh khí cuồng dã, không ngừng cắt tới, gió này, giống như sấm giữa trời quang, đến mà không có dấu hiệu, mọc ra giữa trời.
Tiếp theo những luồng phong nhận là từng đám lửa biến ảo nhân ma quỷ quái không ngừng lao tới, kết hợp với thế gió kia, tạo thành một vòng tấn công vô cùng đáng sợ.
Từng đạo quang mang màu xanh ở xung quanh toàn thân Tần Vô Song đột nhiên tăng vọt, vọt ra ngoài, giống như một con sóng, mạnh mẽ khuếch tán ra.
Ngọn sóng màu xanh này trực tiếp đem những phong hỏa dị tượng kia cuốn sạch đi.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang, con sóng màu xanh này đem cả không gian cuốn sạch, hiện ra một mảnh thanh lãng càn khôn.
- Ha ha…
Tần Vô Song cười lớn, thần thanh khí sảng nhìn bốn phía, vẫn là không gian quen thuộc, mọi thứ quen thuộc, Thần Khí Mê Cung đã ở hơn mười năm.
Ba kiếp, ba kiếp trong truyền thuyết, so với sự tưởng tượng của Tần Vô Song, hơi có chút đơn giản.
- Quả nhiên, trong Thần đạo, ba tiểu kiếp, quả nhiên là nhẹ nhàng nhất.
- Cho dù là ba đại kiếp Ngưng Thần Đạo cũng không dễ dàng vượt qua như vậy. Chỉ là, ba tiểu kiếp của Hóa Thần Đạo và ba đại kiếp của Ngưng Thần Đạo lại không hề giống nhau.
Tần Vô Song nhớ lại khi mình ở trong Phù Tang Lâm, ba tiểu kiếp kia căn bản là vượt qua mà hoàn toàn không biết. Còn đến Hóa Thần Đạo, ba kiếp ngày hôm nay, ít nhiều vẫn hao phí không ít tinh lực. Nếu không có Thần Mộc Nguyên Phách, chỉ e sẽ không dễ dàng đến thế.
- Đến nay, trong Thần đạo thuộc tính Ngũ Hành, Mộc thuộc tính chính là tinh thuần nhất, đã đạt đến trình độ Nguyên Phách rồi.
Còn Hỏa thuộc tính xếp thứ hai, đã ngưng thành Xích Viêm Hỏa Phách, cũng thuộc phạm trù của Thần Đạo Tinh Phách. Ba thuộc tính còn lại, đến nay vẫn chưa ngưng thành Tinh Phách, tự nhiên cũng là do không có cơ hội. Dù sao, muốn không ngừng lấy được các loại thuộc tính linh lực cũng không phải dễ dàng.
Thứ nhất, bản thân yêu cầu có thiên phú của thuộc tính đó, thứ hai, còn phải tìm Thái cổ thuộc tính chi vật do thiên địa tạo hóa, cuối cùng, còn phải hấp thu năng lực và ngưng luyện năng lực.
Ba thứ này, thiếu một đều không được.
Hóa Thần Đạo ba kiếp, đó là yêu cầu thấp nhất để khởi động Truyền Tống Trận của Thần Khí Mê Cung. Tần Vô Song đi đến trung tâm của trận pháp, tâm tình thập phần gấp gáp.
Hơn mười năm thời gian, làm cho hắn rất nhớ quê hương. Hắn không muốn lưu lại thêm một phút nào nữa.
Theo hướng dẫn, trận pháp này, hiển nhiên cũng là phương hướng trước sau, về phía trước, sẽ là mê cung thứ hai, về phía sau, sẽ trở về cổng ra.
Hiện tại, Tần Vô Song tò mò chính là, cánh cửa kia rốt cuộc ở đâu?
Theo suy đoán của Tần Vô Song, cánh cửa kia phải nằm ở Vô Tận Đông Hải mới phải. Nếu rời khỏi Vô Tận Đông Hải thì quả là kỳ lạ.
Thôi động lực lượng Thần đạo một lần nữa, Truyền Tống Trận liền bị khởi động. Cả thạch đài Truyền Tống, lập tức kịch liệt rung động.
Cơ thể Tần Vô Song bị lực lượng kia lôi kéo, thuận lợi rời khỏi mặt đất, xoạt một tiếng, quang mang vừa lóe lên, đem thân hình Tần Vô Song hóa thành một hạt nhỏ, thôn phệ vào trong.
Tần Vô Song không phải là lần đầu tiên trải qua Truyền Tống Trận, tự nhiên là bão nguyên thủ nhất, tâm vô bàng vụ, không hề có một chút tạp niệm.
Ầm ầm, ầm ầm!
Mấy tiếng như tiếng sóng vang lên không ngừng, tiếp đó, Truyền Tống Trận dường như dần dần tiến nhập quỹ đạo bình thường, chấn động ngày càng nhỏ, biên độ dao động cũng ngày càng nhỏ hơn.
Dần dần, khí thế của trận pháp giống như một dòng sông lớn dần biến thành một dòng nước nhỏ, chầm chậm rơi xuống.
Tần Vô Song mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt, vô cùng quen thuộc.
Vốn dĩ là ngay ở Phù Tang Lâm!
Tần Vô Song vô cùng kinh ngạc, Phù Tang Lâm này, hóa ra lại là nơi đi tới Thần Khí Mê Cung?
Hơn mười năm đã trôi qua, Phù Tang Lâm biến đổi có chút nhiều. Bởi vì sự xuất hiện của Kim Ô Thú, Phù Tang Lâm so với trước đã tăng thêm vài phần khô nóng cũng như bạo lệ chi khí.
Vốn là một đám thanh u và đạm bạc chi khí, đến nay do Kim Ô Thú cường hoành cư trú, trở nên vô cùng xa lạ. Tần Vô Song nhìn Phù Tang Thần Thụ Tộc ở bốn phía, đều vô cũng ủ rũ uể oải.
Thử câu thông một chút, thanh âm xa xưa của Thần Thụ Tộc cũng rất bất ngờ:
- Nhân loại, ngươi vẫn còn sống sao? Không gian loạn lưu vẫn không thể thôn phệ ngươi sao?
Tần Vô Song sửng sốt, lẽ nào Thần Thụ Tộc cũng không biết đến Thần Khí Mê Cung sao? Nhưng cửa vào chẳng phải ở ngay đây sao?
Tần Vô Song buồn bực không thôi, nhưng không trực tiếp trả lời, mà hỏi:
- Thần Thụ tiền bối, Kim Ô Thú kia đâu?
Thanh âm kia cười khổ đáp:
- Nghiệt súc đó đang bị sáu đại chí tôn cường giả truy sát, hành tung quỷ dị, ta cũng không biết nó ở phương nào. Thật hy vọng từ nay hắn sẽ không còn trở lại nữa!
- Sáu đại chí tôn cường giả cũng không diệt được hắn sao?
Tần Vô Song hít vào một ngụm lãnh khí.
- Ai, nghiệt súc kia mới khôi phục sáu bảy thành công lực, nếu để nó khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, sáu đại cường giả liên thủ cũng không đánh lại được nó. Hiện tại, nó không chống lại được sáu đại cường giả liên thủ, nhưng nếu một đấu một không ai đánh lại nổi nó. Kim Quang Long Vương mấy năm trước đã bị nó đánh trọng thương một lần. 361557
- Nghiệt súc đó ghê gớm thế sao?
Tần Vô Song nghe xong lời này, không khỏi có vài phần kiêng kỵ.
- Đó không phải là ghê gớm bình thường, nhân loại, ngươi tốt nhất là nhanh chóng rời đi. Hiện nay tất cả Vô Tận Đông Hải đều không dám tùy tiện ra ngoài, mười tám Long Tộc đều trốn trong Nhất Phẩm Long Cung, nào dám ra ngoài?
Tần Vô Song cười khổ:
- Là phúc thì không phải họa, là họa tránh cũng không được, nghiệt súc đó đem ta đánh vào không gian loạn lưu, mối thù này ta nhất định phải trả!
Tần Vô Song đối với Kim Ô Thú, tất nhiên không có hảo cảm gì.
Thần Thụ Tộc thở dài:
- Ngươi nhanh đi đi!
Tần Vô Song cũng biết chỗ này không nên ở lâu, nói:
- Tiền bối, Kim Ô Thú, ta nhất định sẽ thay các ngươi diệt trừ nó. Hơn nữa, ta đảm bảo, nhất định sẽ thuyết phục Kim Quang Long Vương, không nên động thủ với Thần Thụ Tộc các ngươi.
- Nếu ngươi có tâm, vậy thì tốt nhất. Nhưng ngươi cũng đừng coi thường Kim Ô Thú, Yêu thú Thái cổ không phải là hư danh. Đợi khi nó hoàn toàn khôi phục thực lực, có lẽ chính là lúc hạo kiếp chân chính của Đại lục Thiên Huyền đến!
Tần Vô Song cũng không nghĩ ngợi nhiều, hiện nay, hắn không lo nghĩ nhiều được như vậy. Kim Ô Thú hồi sinh, đã không còn là việc hắn có thể khống chế được. Hắn lúc này quan tâm nhất là vận mệnh của Tần gia, vận mệnh của gia tộc.
- Tiền bối, sau này gặp lại.
Tần Vô Song nói xong, Âm Dương Tử Vân Dực thôi động, rời khỏi Phù Tang Lâm, hướng phía Tây bay đi. Mục tiêu lần này của hắn rất rõ ràng, đó là Bích Mộc Uyên, cũng là nơi có Đệ ngũ hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
Bốn kiện đồ đoạt được từ Đệ ngũ hoàn, Huyễn Thủy Chi Luân trước sau vẫn dùng, Thần Đạo Bí Lục hiện nay đã là môn bắt buộc của Tần Vô Song khi tu luyện Thần đạo.
Thần đạo Chiến y thì Tần Vô Song đã đưa cho Mộ Dung Nhạn, bởi vì bản thân hắn đã có một bộ.
Nhưng còn hai khỏa Thiên Độn Chi Phù vẫn còn chưa dùng. Đây là bảo vật cất đáy hòm, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn nhất định sẽ không dùng tới.
Mà lần bị Kim Ô Thú đánh lén, Tần Vô Song trực tiếp bị đẩy vào không gian loạn lưu, chưa kịp dùng. Cho nên, đến nay, Thiên Độn Chi Phù này vẫn còn nguyện vẹn.
Tần Vô Song tính toán một chút, Bích Mộc Uyên nằm ở giữa Vô Tận Đông Hải, cách Đông Chi Cực Địa cũng như cực Tây, lãnh địa của Bàn Long Tộc, Lạc Bảo Uyên một cự ly gần như nhau.
Trời xanh trong vắt không chút bóng mây, Tần Vô Song ở trên biển, rất khó bắt gặp thời tiết đẹp như vậy, nên tốc độ thôi động rất nhanh.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Tần Vô Song đột nhiên phát hiện sắc trời bỗng nhiên tối lại, tiếp đó, một tiếng huýt gió sắc nhọn giống như tiếng sấm, từ bốn phương tám hướng lao tới.
Tiếng huýt gió này vừa vang lên, sắc trời càng tối hơn, giống như cả bầu trời đang sụp xuống vậy.
Tần Vô Song vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức ý thức được không ổn:
- Không đúng, thanh âm này… Không tốt, là Kim Ô Thú kia!
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Tần Vô Song, tiếng huýt gió của Kim Ô Thú lại gần nhanh như tia chớp, trong nháy mắt thì đã đuổi đến bên cạnh.
- Nhân loại tiểu tử đáng ghét, ngươi thế nào lại chưa chết?
Tiếng Kim Ô Thú rít gào từ bốn phía kéo đến, ngưng thành các hình hung hãn khác nhau, như hình dạng Cự ma Thái cổ, nắm tay khua chân, vung đao múa gậy, đông nghìn nghịt kéo tới.
Tần Vô Song tuy biết đây là hư tượng do khí lưu ngưng thành, nhưng đã ngưng tụ Thần hồn cường đại của Kim Ô Thú, lực công kích này không thể xem thường.
Không dám chậm trễ, Âm Dương Tử Vân Dực vừa bay lên cao không, Thần Tú Cung trong tay đã mở đường, lăng không nhất tảo, một đạo vạn trượng kim quang xuất hiện trên đỉnh đầu Tần Vô Song, ngưng lại như kim quang pháp tượng, phá nát mây đen trên đỉnh đầu, thân thể nhất khởi, đầu cũng không ngoái lại bay vút đi.