Tên đó xác thực cũng tài giỏi, toàn thân lân giáp màu xanh phát ra quang mang chói mắt, ngăn chặn tận gốc tất cả những kiếm khí này.
Tần Vô Song dù sao còn chưa tiến vào Thần đạo, Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm mặc dù cũng là công pháp cường đại, nhưng không có sức mạnh Thần đạo làm chỗ dựa, muốn phá vỡ lân giáp mạnh mẽ này, hiển nhiên có chút khó khăn.
Tần Vô Song liên tục công kích, ngược lại khiến hán tử lân giáp màu xanh một trận phấn chấn, quát:
- Tần Vô Song, không có Thần Tú Cung, ngươi chỉ là một kẻ chẳng ra gì, có gan thì bỏ Thần Tú Cung xuống, chiến với ta một trận thử xem?
Tần Vô Song thản nhiên cười, lãnh đạm nói:
- Vậy sẽ như ngươi mong muốn!
Treo Thần Tú Cung lên lưng, trong tay nắm lấy một cái, lâu rồi chưa sử dụng Nộ Giao Chi Hồn, trực tiếp lấy ra. Món vũ khí này vừa lấy ra, tên hán tử lân giáp màu xanh nhất thời sắc mặt đại biến.
Trong mắt phát ra sắc thái ghen tỵ và phẫn nộ:
- Tiểu tử, ngươi… sao ngươi lại dùng loại vũ khí này?
Tần Vô Song ngây người sửng sốt, lập tức đột nhiên tỉnh ngộ, thật là khéo sắp đặt.
Hán tử này là cường giả của Giao Long Tộc. Và cây Nộ Giao Chi Hồn mà hắn đang sử dụng, nghe nói chính là dùng cơ bắp của Giao Long để luyện chế thành. Cũng khó trách tên gia hỏa này đột nhiên như phát điên.
Tần Vô Song vung cây roi lên, thúc giục thần lực trong cơ thể, rất có khí thế nuốt núi sông, tùy ý cuốn lại, chính là một đạo lốc xoáy cực lớn, tạo thành một cái lưới, hướng về phía hán tử đó quấn tới.
Trong mắt hán tử kia lộ ra một chút nụ cười ác độc, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này đúng là non nớt, bị một câu nói của ta kích tướng, liền buông Thần Tú Cung ra đối địch với ta, đây là bản thân hắn tự tìm đến cái chết. Không dùng đến Thần Tú Cung, xem hắn lấy cái gì để đấu với ta? Đợi ta phát động sấm chớp tấn công, đánh chết hắn, đoạt lấy Thần Tú Cung, tiện tay cùng bắn chết tên đại ngốc kia và con tiện nhân Mễ Già, một mình ta độc chiếm Thần Tú Cung, đúng là kế hoạch hay.
Nghĩ đến đây, hán tử đó cười sang sảng:
- Hảo tiểu tử, ta sẽ lĩnh giáo một chút, xem xem ngươi có bao nhiêu yêu nghiệt?
Nói xong, thân thể nhoáng lên, một hình dạng Giao Long lập tức huyễn hóa ra, phụt lên mây mù, chớp động trong không trung, khí thế hung hăng xông về phía Tần Vô Song. Nanh vuốt vung lên, hướng về phía chiếc roi của Tần Vô Song túm lấy.
Tần Vô Song thuận thế quấn lấy, không thối lui ngược lại còn cuốn lấy nanh vuốt hung hãn đó.
Hán tử kia mừng rỡ:
- Tiểu tử này đúng là bản thân muốn chết, một tu luyện giả dưới Thần đạo giống như hắn, dám so đấu với Ngưng Thần Đạo cường giả là ta, cây Nộ Giao Chi Hồn đó, làm sao trói buộc được ta?
Nghĩ đến đây, hét dài một tiếng, nanh vuốt nổi lên một đoàn sáng xanh, trực tiếp hướng về phía chiếc roi da chộp tới.
Tần Vô Song không dùng Thần Tú Cung, thật ra không phải chủ quan sơ suất. Giống như hắn đối địch với Mễ Già trước đó vậy, hắn chẳng qua là muốn mượn lực của tên gia hỏa này, rèn luyện một chút lực thực chiến, lĩnh hội một chút loại cảm giác tác chiến cận thân của Thần đạo cường giả.
Mễ Già thấy Tần Vô Song vứt bỏ Thần Tú Cung, lại chơi giáp la cà với đối phương, vừa tức vừa lo. Nhưng nàng bị tên gia hỏa mặt đầy dữ tợn quấy lấy, nhiều nhất cũng chỉ có thể chiến hòa nhau.
Cũng may Ái Ty Mạt ở bên cạnh trông coi, lại cộng thêm hai con linh thú triệu hoán Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, cũng ở bên cạnh trấn thủ. Hai con linh thú đều có một tấm Phong Ấn Long Tức, nên thật sự cũng không lo lắng kẻ địch bỏ trốn.
Giao Long lân giáp màu xanh đó quả nhiên lợi hại, bị Nộ Giao Chi Hồn của Tần Vô Song quét trúng, thanh quang chợt lóe, nhưng vẫn bình yên vô sự.
Giao Long đó cười to ha ha:
- Ngươi lấy roi Giao Long ra công kích ta, sao có thể làm ta bị thương được chứ?
Cổ tay chuyển động, trực tiếp cuốn lấy Nộ Giao Chi Hồn. Long Tức toàn thân thúc giục, thuận theo Nộ Giao Chi Hồn, phun trào ra, một luồng thanh quang mãnh liệt lan tràn mà tới, giống như điện giật.
Tần Vô Song phảng phất giống như hoàn toàn không phát giác ra, giả vờ túm lấy trong tay, sắc mặt khẽ biến đổi.
Giao Long đó cười gằn nói:
- Tiểu tử, ngươi còn tưởng rằng, đi được hay sao?
Long Tức liên tục thúc giục, thuận theo Nộ Giao Chi Hồn, không ngừng lan tràn ra.
Khóe miệng Tần Vô Song chợt hiện ra một nụ cười quái dị:
- Ta nói muốn đi lúc nào?
Lời nói vừa dứt, Bắc Minh Đại Pháp liền thúc giục, đan điền mở rộng ra, từng đạo công kích giống như điện lưu, không ngừng hội tụ tới.
Bắc Minh Đại Pháp thuận thế mà hút, đem Long Tức giống như điện lưu đó cuốn nhập vào trong đan điền của Tần Vô Song cuồn cuộn không ngừng.
Giao Long đó thấy Tần Vô Song lại có thể hấp thu Long Tức, cười rộ lên:
- Tiểu tử, đây là ngươi ngại bản thân mình dài mệnh sao? Nếu đã thích, vậy đi chết đi.
Nói xong, điên cuồng thúc giục Long Tức, gia tăng thêm tốc độ hướng về phía Tần Vô Song tiến tới.
- Ngươi dám nuốt Long Tức của ta? Ha ha, vậy ta sẽ dồn cho nổ tung đan điền của tên nhân loại khốn khiếp nhà ngươi, chết đi.
Từng đường gân xanh trên trán của tên Giao Long nứt to ra, bộ mặt vô cùng dữ tợn.
Đan điền của Tần Vô Song, vốn không phải là thứ mà Giao Long này có thể tưởng tượng. Giao Long thúc giục càng nhanh, hắn càng cảm thấy sảng khoái.
Giao Long đó liên tiếp thúc giục mười mấy cái, mơ hồ cảm nhận được một điều gì đó không ổn. Lại nhìn Tần Vô Song, mặt không có biểu tình, phảng phất giống như đại dương tĩnh lặng, căn bản không nhìn ra mức độ.
Còn Long Tức của hắn, mặc dù giống như sông lớn chảy xiết ra biển, khí thế hào hùng, nhưng đan điền của đối phương, lại giống như một cái động không đáy, bất luận bọn chúng thúc giục như thế nào, phảng phất căn bản giống như không nhìn thấy đáy vậy.
- Sao có thể như vậy?
Giao Long bắt đầu có chút giật mình, trong lòng thầm thấy hồ nghi:
- Đan điền của tên này, lẽ nào là động không đáy, không làm sao đổ đầy được sao?
Dáng vẻ bình thản của Tần Vô Song, khiến tên Giao Long thầm cảm thấy một luồng bất an.
- Không được, tiểu tử này khẳng định đang ngấm ngầm mưu tính ám hại ta!
Giao Long vừa nghĩ đến đây, cái đuôi lắc lư, muốn rút lui. Khi đang muốn túm thân mà chạy, trái tim của Giao Long đột nhiên trầm xuống, vì hắn phát hiện, cây roi của đối phương, giống như có một ma lực đặc thù, gắt gao túm chặt lấy hắn.
- Gặp quỷ rồi sao?
Giao Long hồn phi phách tán, nhưng lại phát hiện, bản thân căn bản không có thúc giục Long Tức, nhưng Long Tức trong cơ thể, lại vẫn từng luồng tràn ra bên ngoài, giống như bị người ta mạnh mẽ kéo ra vậy.
Tần Vô Song thấy Giao Long như vậy, biết đối phương đã phát hiện, đương nhiên là thừa thắng truy kích, Bắc Minh Đại Pháp tiếp tục thúc giục, hấp thu sức mạnh cường đại, giống như nuốt chửng thiên địa vậy, gắt gao bám trụ lấy Giao Long đó.
Giao Long lúc này mới ý thức đuợc tình hình không ổn, điên cuồng rống to lên, lân giáp toàn thân dựng đứng toàn bộ, quát:
- Tiểu tử, ngươi đang sử dụng yêu pháp gì vậy?
Tần Vô Song giả vờ như không nghe thấy, bất kể Giao Long giãy dụa như thế nào, hắn có Âm Dương Tử Vân Dực trên người, theo sự đong đưa của Giao Long, lắc lư trên không trung, vẫn gắt gao không buông tay.
Giao Long vùng vẫy khắp trời, cái đuôi lắc lư, mưu đồ công kích Tần Vô Song, để hắn từ bỏ quyền chủ động. Tần Vô Song sao có thể bị cái đuôi của nó đánh trúng? Một cánh tay khác, điều khiển Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, không ngừng bắn tới.
Ngay từ đầu, kiếm khí của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm không tổn hại được đến Giao Long, nhưng lúc này, Giao Long sau khi tiêu hao sức lực lâu như vậy, rõ ràng khí lực có chút yếu ớt. Ở dưới sự tập kích của kiếm khí khoáng đạt, bắt đầu từ từ có chút không chống đỡ nổi. Lực phòng ngự của lân giáp kia, hiển nhiên cũng đang không ngừng giảm xuống.
Sự cường đại của Long Tộc nằm ở Long Tức, Long Tức tương đương như sức mạnh Thần đạo của Thần đạo cường giả. Theo sự không ngừng suy yếu của Long Tức, bất kể là lực công kích hay là lực phòng ngự, đương nhiên là suy giảm cực lớn.
- Tiểu tử, ngươi sẽ phải hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận!
Giao Long đó sử dụng đủ mọi thủ đoạn, vẫn giống như một con diều, bị Tần Vô Song gắt gao túm chặt lấy, dần dần đã bắt đầu có chút lực bất tòng tâm, chỉ còn lại sự uy hiếp yếu ớt.
Tần Vô Song căn bản không khoan dung, khí thế của Bắc Minh Đại Pháp càng tăng thêm, đem Long Tức của Giao Long, hấp thu từng luồng sạch sẽ.
Giao Long đó bị hấp thu sạch, ngay cả Thần hồn trong cơ thể muốn chạy trốn cũng không kịp.
Tần Vô Song vung Nộ Giao Chi Hồn lên:
- Thôn Thiên, giao lại cho ngươi!
Thôn Thiên Lục Ngô nhìn thấy cơ thể của Giao Long Thần đạo, đương nhiên là vô cùng vui mừng, phóng lên cao, mở rộng miệng, trực tiếp cắn nuốt.
Nhấm nháp từng ngụm từng ngụm, Giao Long Thần đạo đó sau khi bị hút sạch Long Tức, ngay cả thân thể mang Thần hồn, đều bị Thôn Thiên Lục Ngô nghiền thành mảnh vụn, nuốt vào trong bụng.
Thôn Thiên Lục Ngô rất đỗi thỏa nguyện, điên cuồng hét lên một tiếng, sức mạnh toàn thân càng sung túc. Nếu không phải có cấm chế phong ấn, sợ rằng đại bổ lần này, cũng đủ giúp nó trực tiếp trùng kích Thần đạo thành công.
Tần Vô Song thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, nhàn nhã tới gần khu vực Mễ Già đang chiến đấu, thản nhiên cười nói:
- Mễ Già tiểu thư, có cần giúp đỡ không?
Mễ Già thấy Tần Vô Song có thể không dùng Thần Tú Cung mà có thể tiêu diệt được Giao Long đó, cũng có chút giật mình. Lập tức nhở tới tình hình khi bản thân đối chiến với hắn, biết toàn thân Tần Vô Song trên dưới đầy sự cổ quái, cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Kêu nhỏ một tiếng:
- Ngươi không giúp, ta cũng không bảo đảm sẽ không thả hắn đi đâu!
Tần Vô Song thấy nữ nhân này không có cách nào, lấy Thần Tú Cung ra, cười tủm tỉm nói:
- Nếu nhớ không lầm, tên gia hỏa này, vừa rồi hình như nói muốn lấy ngươi ra làm cái gì đó?
Mễ Già thật ra không để bụng, cười nói:
- Tên gia hỏa say mê sắc đẹp này là kẻ khốn khiếp nhất. Ngươi đừng bắn hắn chết trước, bổn tiểu thư phải thiến hắn.
Tên gia hỏa đó tốt xấu gì cũng là một Ngưng Thần Đạo cường giả, trong lĩnh vực của mình, luôn hoành hành bá đạo, tựa hồ chưa bao giờ chật vật như vậy?
Hôm nay, lại giống như một con kiến, chuyện sinh tử giống như do người khác quyết định vậy, làm sao có thể không tức giận? Rống to liên tục:
- Tiện nhân, ngươi ăn cây táo, rào cây sung, phản bội Long Tộc. Lão tử phải ăn thịt ngươi.
Nói xong, thân hình nhoáng lên, đã lắc thân biến thành một con Ly Long, thân thể vô cùng khổng lồ, trực tiếp hướng về phía Mễ Già cắn nuốt.
Ánh mắt Tần Vô Song nhíu lại, giương mắt nhìn chằm chằm vào con Ly Long, Thần Tú Cung lại một lần nữa được khởi động, miệng khẽ quát:
- Đi!
Xạ Nhật Tiễn giống như ác ma của địa ngục, trực tiếp bắn về phía đầu của con Ly Long.
Vù!
Xạ Nhật Tiễn trực tiếp bắn trúng đôi mắt của Ly Long, vào bên trái, ra bên phải.
Mễ Già mừng rỡ, cây roi trên tay quấn lại, quấn thân hình của Ly Long giống như một cái bánh chưng, không ngừng quấn vào, miệng lẩm bẩm, kêu lên:
- Đại Thiết Cát Thuật!
Phía trên cây roi, nhất thời phun ra mười đạo lưỡi dao chủy thủ, không ngừng cắt lên khắp thân hình Ly Long.
Trong nháy mắt, máu thịt bay ra, thân hình của Ly Long đó giống như bị con kiến cắn đục, không bao lâu, chỉ còn lại một cái xác ở ngoài.
Tần Vô Song nhìn thấy tràng diện huyết tinh này, cũng khẽ rùng mình.
Thủ đoạn này của Mễ Già, có chỗ nào giống một nữ nhân chứ, rõ ràng giống như là một ác ma tàn nhẫn hơn.
Mễ Già thấy Tần Vô Song có chút bộ dạng ngu ngốc, đắc ý mỉm cười, túm lấy cái xác ở trong tay, đôi lông mày lá liễu nhướng lên, miệng kênh kiệu:
- Lân giáp của Ly Long này, trong Chân Long Cửu Tộc là thứ cứng cỏi, cũng là thứ dày dặn nhất. Bộ da này nếu lấy đi chế tác giáp trụ, tuyệt đối có thể luyện chế thành một bộ Thần đạo Chiến y.
Tần Vô Song lúc này mới giật mình hiểu ra, biết thủ đoạn của Mễ Già tại sao lại như vậy.