Khí Trùng Tinh Hà

Chương 393: Chương 393: Bắn chết Tả Thiên Tứ






Đại Thần tông không trả lời, bỗng miệng há ra, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được nhìn về phía chiến trường. Chu Đồng thấy nét mặt của Đại Thần tông biết chiến cục có biến, vội nhìn theo hướng đó. Lúc này, chiến cục đã vào giai đoạn cao trào nhất.

Sau khi Bao Bao biến thân, tay cầm cây gậy khổng lồ oanh kích liên tiếp về Tả Thiên Tứ. Mỗi đòn đều khiến hư không rung chuyển, Tả Thiên Tứ bị uy lực của cây gậy tấn công đến thở còn khó khăn chứ chưa nói việc thoát thân.

Hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng, mấy tháng không gặp mà tu vi của con khỉ lông vàng này lại tăng vượt trội, lên đến Hư Võ Cảnh!

Cùng là Hư Võ Cảnh, nhưng rõ ràng cảnh giới của Bao Bao cao hơn Tả Thiên Tứ không ít. Sau khi lên Hư Võ Cảnh, huyết thống Thái cổ Thần vượn của Bao Bao được từng bước được thức tỉnh, uy năng phát huy dùng trong chiến đấu càng khiến Tả Thiên Tứ không ngờ tới.

Bao Bao cầm cây gậy đại bổng liên tiếp tấn công Tả Thiên Tứ, hắn nhiều lần muốn thoát khỏi nó nhưng vẫn không làm gì được. Chỉ có thể một tay múa thanh chiến đao, một tay lấy tấm phù ném ra, định bụng vận khí tức đánh thức tấm phù để triệu hồi linh thú Hư Võ Cảnh bị phong ấn trong đó. Chỉ cần triệu hồi được con linh thú đó thì mọi chuyện có thể yên tâm!

Tần Vô Song từ xa nhìn vẫn chăm chăm quan sát nhất cử nhất động của Tả Thiên Tứ. Thấy tay hắn khẽ động, vào thời khắc hắn ném tấm phù ra, Thần Tú Cung lại được lên dây.

Vút! Mũi tên xanh lục hóa thành tia sáng bắn đi. Tả Thiên Tứ mở trừng mắt, bàn tay hiện ra một đạo lực lượng định khởi động tấm phù.

Nói thì chậm, nhưng tình hình diễn ra rất nhanh. Mũi tên xanh lục trước sau chỉ mất thời gian của một hơi thở đã bắn đến trước mặt.

Tả Thiên Tứ cảm thấy một luồng khí tức mang đầy sát khí đang lao tới từ phía sau. Hắn vội vàng hút tấm phù về, vì muốn khởi động phong ấn phù cần phải có quá trình chứ không phải chỉ một chốc một lát là xong.

Mà đạo công kích ở phía sau lúc này tốc độ nhanh như chớp giật, chắc chắn là Tần Vô Song đánh lén. Như vậy thì hắn không thể không thu lại tấm phù, đợi cơ hội khác.

Nhưng không ngờ mũi tên đó nói tới là tới, khi Tả Thiên Tứ sắp tóm được tấm phù thì bỗng có một đạo kình phong thổi tới làm bay tấm phù ra xa.

Gần như đồng thời mũi tên xanh lục cũng bắn tới nơi. Tả Thiên Tứ giận dữ, vội vàng hóa thành một đạo hư ảnh tránh được mũi tên.

Nhưng khi tránh mũi tên đó thì đã để lộ sơ hở cho Bao Bao. Bao Bao nhảy lên rồi giáng gậy xuống. Tả Thiên Tứ không thể tránh được nữa chỉ đành vung chiến đao lên đỡ.

Uỳnh!

Hai luồng sức mạnh va chạm, Tả Thiên Tứ cảm thấy khí huyết trong ngực đang cuộn trào, chân lún sâu xuống đất đến một thước.

Hắn đường đường là Hư Võ Cảnh cường giả mà lại bị một linh thú đánh cho lún xuống, uy lực của đòn gậy này quả thực đã vượt ngoài sức tưởng tượng!

Còn tấm phù bị gió thổi đi, Tử Điện Phần Diệm Thú đã nhanh như chớp lao tới bắt gọn đưa đến chỗ Tần Vô Song.

- Lão Đại, đây là một tấm phong ấn phù! Tên Tả Thiên Tứ này lại có linh thú phong ấn cấp Hư Võ Cảnh! Cái này giống hệt cái của tên đến từ La Thiên Đạo Trường lúc trước!

Tần Vô Song nhận lấy, hít một hơi khí lạnh, nói:

- La Thiên Đạo Trường cũng chịu bỏ tiền vốn đấy, nhưng chỉ tiếc Tả Thiên Tứ lại chỉ là tên A Đẩu không đỡ được!

- A Đẩu không đỡ được?

Tử Điện Phần Diệm Thú mơ hồ:

- Đó là cái gì?

Tần Vô Song lắc đầu cười:

- Cô Đơn, lần này ngươi có công rất lớn! Đoạt được linh thú phong ấn của Tả Thiên Tứ, vậy là hắn như hổ không nanh vuốt, tiếp theo chỉ xem chúng ta giết hắn thế nào thôi!

Máu hiếu chiến trong người Tử Điện Phần Diệm Thú trào dâng:

- Lão Đại, Bao Bao đã khống chế hắn, ta đi gây nhiễu thêm. Lão Đại dùng Thần Tú Cung tranh thủ bắn chết hắn đi!

Tần Vô Song gật đầu:

- Được!

Tử Điện Phần Diệm Thú cười đắc ý, cơ thể lại cuộn thành một quả cầu sáng nhảy trước mặt Tần Vô Song hét lên:

- Lão Đại, dùng Thần Tú Cung đẩy ta một đoạn được chứ?

Đề nghị này khiến Tần Vô Song do dự. Hắn sợ cơ thể Tử Điện Phần Diệm Thú không chịu được uy lực của Thần Tú Cung.

- Lão Đại đừng lo. Lão Đại chỉ cần dùng một phần uy lực của Thần Tú Cung đẩy ta một chút là được.

Tần Vô Song nghĩ một lúc rồi gật đầu:

- Được!

Vậy là hắn gỡ mũi tên xuống, đặt chân sau của Tử Điện Phần Diệm Thú lên dây cung, làm dáng chuẩn bị bắn. Tần Vô Song kéo dây:

- Một, hai, ba… Bắn!

Một người một thú đã hiểu nhau, vào lúc Tần Vô Song thả dây, Tử Điện Phần Diệm Thú cũng lao lên trước. Sức mạnh bản thân cộng với lực phụ trợ của Thần Tú Cung, tốc độ Tử Điện Phần Diệm Thú tăng lên không chỉ gấp đôi, hóa thành một đạo huyết quang bay đi. Giống như một vầng mặt trời đỏ chớp mắt đã bắn đến trước mặt Tả Thiên Tứ. Tả Thiên Tứ đang vất vả chống trả Bao Bao, thấy Tử Điện Phần Diệm Thú oanh kích tới thì hét lên:

- Nghiệt súc, tưởng ta không dám chém ngươi sao?

Hắn vung ống tay áo, trận kình phong chưa kịp nổi lên thì hắn cảm thấy một áp lực mạnh mẽ đang xông tới.

- Không xong rồi!

Khi Tả Thiên Tứ cảm thấy khí tức này không giống trước đây thì Tử Điện Phần Diệm Thú đã ở cách lưng hắn một trượng. Tả Thiên Tứ hốt hoảng dồn hết sức mạnh về phía sau định chống đỡ.

Không phải là hắn muốn đỡ đòn thế này mà là hắn không còn lựa chọn nào khác. Nếu cứ xông lên phía trước, uy lực cây gậy của Bao Bao tuyệt đối không nhẹ hơn một đòn này, thậm chí còn điên cuồng hơn. Trước có sói, sau là hổ, hai mối nguy hiểm, đành phải chọn cái nào nhẹ nhàng hơn.

Uỳnh!

Ánh sáng chói lòa, khi cơ thể Tử Điện Phần Diệm Thú đâm vào kình khí phía sau lưng Tả Thiên Tứ, dường như đâm vào tấm bạt lò xo, bắn ngược trở lại.

Lộn một vòng trên không, Tử Điện Phần Diệm Thú chạm đất bật lùi sau đến mười mấy bước, cơ thịt trên người không ngừng co giật. Rõ ràng cơ thể nó đã bị tổn thương lớn.

Nhưng cú va chạm đó cũng khiến Tả Thiên Tứ chẳng dễ chịu gì. Miệng thấy vị tanh, gần như muốn phụt máu tươi, khí huyết trong người cuộn trào, xương cốt gần như muốn gãy hết, cột sống đau không lời nào tả xiết, cảm giác cả khung xương như muốn rời ra.

Đáng sợ nhất là cú va chạm đã làm tổn thương tận đan điền của hắn, khí hải của hắn bị chấn động đến tê dại, tổn thương không hề nhẹ.

Bao Bao thấy có cơ hội, cây gậy trong tay càng vung dữ dội hơn. Nó rống lên như bị ma nhập, mỗi đòn đều nhằm vào yếu huyệt của Tả Thiên Tứ.

Tả Thiên Tứ trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Hắn biết trận chiến này đã không còn khả năng thắng nữa, chỉ có thể tháo chạy, bảo toàn tính mạng là trên hết.

Tần Vô Song từ xa nhìn rõ nhất cử nhất động của Tả Thiên Tứ. Thấy Tả Thiên Tứ đỡ đòn nhưng cơ thể lắc lư xiêu vẹo, biết hắn không còn được linh hoạt như cũ nữa. Một lần nữa lên dây cung, toàn bộ tinh thần tập trung hết vào Thần Tú Cung.

Dường như cả trời đất này chỉ còn cây Thần Tú Cung này và mục tiêu phía xa kia. Giết! Nhất định phải bắn chết hắn!

Tần Vô Song lúc này chỉ có một ý nghĩ đó. Bất cứ tình hình gì xung quanh cũng không khiến hắn quan tâm nữa.

Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì lúc này cũng không ra tay mà chỉ đứng ở một góc trấn giữ đường tháo chạy của Tả Thiên Tứ.

Vô tình, hai người bọn họ, Tử Điện Phần Diệm Thú, và Tần Vô Song đã hình thành nên một tam giác bao vây Tả Thiên Tứ ở giữa, để mặc Bao Bao tận tình giày vò hắn.

Mỗi lần tiếp đòn của Bao Bao là cả đan điền của Tả Thiên Tứ run rẩy. Cùng là Hư Võ Cảnh, dù Tả Thiên Tứ có không bị thương thì mỗi đòn của Bao Bao đều khiến hắn khó khăn chứ đừng nói lúc này hắn đang bị thương. Bị thần uy của Bao Bao khống chế, tuy Tả Thiên Tứ có thể tự bảo vệ nhưng thực sự không thể đối phó được với người khác nữa.

Tần Vô Song nheo mắt, kéo dây cung, bắn! Lần này là hai mũi tên bắn cùng lúc tạo thế song long tranh châu.

Ánh sáng xanh lục bay đi như nhuộm xanh cả không gian, bầu trời dường như cũng trở thành miếng ngọc phỉ thúy khổng lồ. Bao hàm trong ánh sáng đó là sát khí vô tận, nộ hỏa đầy trời.

Tả Thiên Tứ đỡ liên tiếp ba chiêu, đang định tháo chạy thì cảm thấy sau lưng có hai luồng sát khí như đến từ địa ngục, âm u, khủng bố, tuyệt tình.

Mắt Tả Thiên Tứ mở to, cơ thể rung lên một cái biến thành hư ảnh bay lên trời, nhưng tiễn thế đã thành, đâu có cho hắn cơ hội chạy trốn?

Vút! Vút!

Liên tiếp hai mũi tên, dứt khoát, gọn gàng, găm chặt thân hình hư hóa của Tả Thiên Tứ.

Phập! Phập!

Hai mũi tên biến mất trong cơ thể Tả Thiên Tứ rồi bỗng bay ra từ phía trước ngực.

Cơ thể Tả Thiên Tứ ngừng lại giữa không trung, hai đạo huyết quang tóe ra, hắn rơi xuống một cách nặng nề và tuyệt vọng. Trên mặt là sự kinh hoàng chưa từng có, cúi đầu nhìn hai lỗ hổng trên ngực với ánh mắt không thể tin được.

Hắn sao có thể ngờ hôm nay mình lại chết ở Hồng Vân Sơn. Nhưng sự thật lại tàn khốc như vậy, không cho hắn một chút ảo tưởng nào.

Hai mũi tên xuyên thấu qua người hắn, làm thương tổn đến đan điền. Trừ phi thần tiên hạ phàm, nếu không thì không thể cứu được! Bao Bao cười lớn, giơ gậy lên đập xuống!

Rầm!

Đầu Tả Thiên Tứ bị đánh vùi xuống đất, hoàn toàn tách khỏi cái cổ, cả cái đầu bị chôn vùi dưới lớp đất bùn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.