Không ngoài dự tính, hai Võ Thánh Ba Thục Quốc không hề chậm trễ, đã thành con cáo già hàng chục năm rất có năng lực phán đoán. Trong hình thế không ổn, họ vốn không hề do dự đưa ra lựa chọn khôn ngoan nhất. Chỉ có như vậy, mới bảo đảm được Ba Thục Quốc không bị lôi vào vòng xoáy thị phi. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể tránh rước họa từ Tinh La Điện.
Đại Ngô Quốc bị Tần Vô Song làm loạn đã tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, đã trút giận vào Đại Ngô Quốc, mục tiêu kế tiếp là Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc.
Tuy Tây Sở Quốc vẫn chưa trực tiếp giao đấu với Bách Việt Quốc, nhưng dù sao cũng là hung thủ gián tiếp hại chết Cừu Lệnh Đức, Tần Vô Song không tìm được lý do nào để tha thứ cho Đệ nhị Võ Thánh.
Hắn có thế không giết bất kỳ người nào ở Tây Sở Quốc nhưng nhất định phải giết Đệ nhị Võ Thánh, phải giết Ngự đệ Vương gia Mễ Trung Dã mà hắn giam giữ ở Võ Thánh Sơn.
Hai người này đã từng đặt chân lên lãnh thổ Bách Việt Quốc, hành vi của họ tuy chưa cấu thành tội xâm lược, nhưng mang dã tâm xâm lược, dựa vào điểm này nhất định phải chết.
Đây là điểm mấu chốt của Tần Vô Song, nếu bất kỳ ai trong Tây Sở Quốc ngăn cản, hắn tuyệt đối không nương tay, dù là Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử ngăn cản, Tần Vô Song cũng phải chơi đến cùng.
E rằng bây giờ không thể giết ông ta, đợi sau khi hắn tham gia Khảo hạch Cuối năm ở Tinh La Điện sẽ đến giết ông ta! Đệ nhị Võ Thánh Tây Sở Quốc không chết, Tần Vô Song quyết không bỏ qua.
o0o
Lúc này ở Tinh La Điện có rất nhiều đệ tử đã về đến sư môn của mình.
Hổ Tiết Điện mà Ngũ Điện chủ Tinh La Điện tọa trấn là ở bên trái của ngũ đại điện Tinh La Điện, do Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành chủ trì, lúc này, một phần trong mười hai Đệ tử Trung tâm của hắn đã về đến Hổ Tiết Điện.
Ở cửa mật thất Hổ Tiết Điện có một thanh niên mặc áo vàng nhìn là biết cách ăn mặc của Đệ tử Trung tâm, nhìn vẻ mặt hắn hình như đang đợi người.
Một lúc sau, có một người trạc tuổi hắn đi ra từ cửa mật thất, nhưng nhìn mặt có vẻ giỏi giang hơn, thấy đệ tử áo vàng liền hỏi:
- Cổ sư huynh, tìm ta gấp như vậy có chuyện gì sao?
Cổ sư huynh mặc áo vàng vội nói:
- Luật sư huynh, có mật báo từ Tây Sở Quốc, mời Luật sư huynh xem.
Hai người này xuất thân từ Tây Sở Quốc, cũng là niềm tự hào của Tây Sở Quốc. Tây Sở Quốc có ba Đệ tử Trung tâm ở Tinh La Điện, luôn là niềm tự hào của toàn dân Tây Sở Quốc.
Đặc biệt là hai người này, không những là Đệ tử Trung tâm, mà còn là môn hạ đặc biệt của Ngũ Điện chủ, lại càng oai hơn trong số các đệ tử khác. Luật sư huynh nhận mật báo, đọc qua, mặt hơi biến sắc:
- Tần Vô Song?
- Đúng vậy, Luật sư huynh, từ khi huynh trở về luôn bế quan, có lẽ chưa biết, vài tháng trước, đích thân Nhị Điện chủ chọn Tần Vô Song làm đệ tử quan môn, còn vì Tần Vô Song cãi nhau với các Điện chủ khác một trận, xem ra tiểu tử đó rất được sủng ái.
- Hây?
Luật sư huynh lắc lắc đầu, vẻ mặt khinh thường:
- Tên tiểu tử này đã vào Tinh La Điện, không lo tu luyện, lại chạy về Bách Việt Quốc kết thù với Tây Sở Quốc chúng ta sao.
- Luật sư huynh, thái độ của Tần Vô Song rất rõ ràng, muốn Tây Sở Quốc ta cúi đầu trước hắn. Việc này, nếu huynh không đứng ra, e rằng lần này Tây Sở Quốc sẽ trượt dốc.
- Một đệ tử mới nhập môn mà đã hoành hành bá đạo, chẳng lẽ hắn không biết hai người chúng ta cũng là Đệ tử Trung tâm, là môn hạ Điện chủ sao?
- Nghĩ thì cũng không thể không biết, Dịch Trần Tử không thể không nói cho hắn biết. Luật sư huynh, Tần Vô Song thiếu niên đắc ý, lại được Nhị Điện chủ yêu thương, vô cùng yêu ngạo, chưa chắc đã coi chúng ta ra gì.
Luật sư huynh hừ một tiếng:
- Tên tiểu tử này thật là, sắp đến mùng 8 tháng chạp rồi lại đi gây chuyện, hay là hắn không tham gia Khảo hạch Cuối năm?
- Ai biết tên tiểu tử đó muốn làm gì? Luật sư huynh, việc này chúng ta phải quản, không quản, ngộ nhỡ tên tiểu tử này giết sạch Võ Thánh của Tây Sở Quốc chúng ta, chúng ta còn biết giấu mặt đi đâu. Sau này sẽ sống thế nào ở Tinh La Điện này!
Luật sư huynh trợn mắt:
- Như ngươi nơi, chúng ta quản thế nào? Lúc này về Tây Sở Quốc, thời gian cấp bách, ngộ nhỡ bỏ lỡ tụ hội mùng 8 tháng chạp, chúng ta sẽ mất danh phận Đệ tử Trung tâm, đó mới là sống mà gặp quỷ, Dịch Trần Tử cũng càng già càng ngu, đến một tên thiếu niên cũng không giải quyết nổi.
Đừng nhìn tướng mạo của hai người này, kỳ thực tuổi cũng không ít, nếu không cũng không thể thành Tiên Thiên cường giả, vì vậy có phần không tôn trọng khi nói đến Dịch Trần Tử.
- Luật sư huynh, có thể nói đỡ vài câu trước mặt sư phụ, hay là hai huynh đệ chúng ta cùng đi tìm sư phụ? Xin ông ấy ra mặt.
Cổ sư huynh này cũng là người lanh lợi, biết với thân phận của hắn không thể đi đối phó với Tần Vô Song, dù sao Tần Vô Song cũng là tâm phúc bên cạnh Nhị Điện chủ, nếu đắc tội thì đến sư phụ Ngũ Điện chủ cũng không bảo vệ nội họ. Do vậy việc này, vẫn phải là sư phụ đứng ra. Luật sư huynh gật đầu:
- Chỉ có thể làm như vậy?
Hai người biết sự việc nguy cấp cũng không chậm trễ lập tức đến Hổ Tiết Điện bái kiến sư phụ.
o0o
Đệ tử Trung tâm bái kiến Điện chủ vốn không cần phải thông báo nhiều lần, có thể vào trực tiếp nơi ở của sư phụ, chỉ cần ở ngoài thông báo một lần là được. Ngũ Điện chủ nghe có Đệ tử Trung tâm xin cầu kiến, cũng không kiêu căng, lập tức cho họ vào.
- Bái kiến sư phụ!
Hai ngươi cung kính hành lễ.
- Miễn lễ, Khảo hạch Cuối năm sắp đến rồi, các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
- Thưa sư phụ, đệ tử sẽ dốc hết sức, không làm mất mặt sư phụ!
- Hắc hắc, được rồi được rồi… Các ngươi đến đây, có gì thì cứ nói đi? Đều là người của Hổ Tiết Điện, không cần ra vẻ khách khí.
Ngũ Điện chủ này tính tình khôi hài, luôn dung túng các đệ tử, so với các Điện chủ khác, cũng không để ý cung cách của các đệ tử môn hạ.
- Sư phụ anh minh!
- Ân, tiểu Cổ, ngươi nói đi, có chuyện gì?
Vị Cổ sư huynh đó vội nói:
- Sư phụ, là thế này…
Tóm tắt chuyện ân ân oán oán giữa Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc, cuối cùng cường điệu nói:
- Tần Vô Song đó thật không biết lý lẽ, đệ tử và Luật sư huynh đều xuất thân từ Tây Sở Quốc, quốc gia nguy nan, không dám không trở về, xin sư phụ đồng ý.
Luật sư huynh ngầm giơ ngón tay cái, Cổ sư huynh này tạo cho mình hình tượng chính nghĩa, đại nghĩa vì quốc gia. Đang trong lúc cuộc Khảo hạch Cuối năm sắp diễn ra, sư phụ há lại để họ đi? Đã không để họ đi, sư phụ muốn không đứng ra cũng không được.
Hắn và Cổ sư huynh đều không muốn quay về Tây Sở Quốc lúc này, nhưng lại không tiện nói rõ, chỉ có thể dùng cách này để xin Ngũ Điện chủ đứng ra bãi bình.
Ngũ Điện chủ trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói:
- Về Tây Sở Quốc? Hai ngươi muốn phí bỏ tâm huyết của Bản Điện chủ à? Khảo hạch Cuối năm sắp tới, nếu ai bỏ đi, Bản Điện chủ đánh gẫy chân người đó. Việc đó, để ta đứng ra cho các ngươi. Tần Vô Song, tên tiểu tử rất được Nhị Điện chủ yêu mến, chỉ sợ ta cũng không giúp được gì nhiều, ngộ nhỡ không cẩn thận đắc tội với hắn cũng không dễ ăn nói với Nhị Điện chủ.
Nghĩ một lúc, lại nói thêm một câu:
- Việc này, Bản Điện chủ cũng có nghe nói, theo lý, là Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc các ngươi đuối lý. Tần Vô Song vì quốc gia như vậy cũng không có gì sai cả. Việc này, Tây Sở Quốc ngươi không muốn trả giá e rằng không được. Nếu Tần Vô Song không phải là môn đệ của Nhị Điện chủ thì còn dễ nói, là môn đệ của Nhị Điện chủ, thì phiền phức rồi.
- Xin sư phụ làm chủ?
- Được rồi được rồi, ta sẽ đi nói vài câu với Nhị Điện chủ, các ngươi yên tâm tu luyện, bất luận thế nào, Bản Điện chủ bảo đảm, tuyệt đối không để Tây Sở Quốc các ngươi thảm hại giống như Đại Ngô Quốc.
Điền Tri Hành có thể hứa hẹn như vậy đã là nhiều rồi. Chủ yếu là ông ta đã biết quá rõ tính cách của Nhị Điện chủ, biết ông ấy không dễ nói chuyện chút nào. Nếu đệ tử môn hạ của ông ấy đi ức hiếp người khác, đi nói vài câu có lẽ còn dễ giải quyết. Nhưng nếu đệ tử môn hạ của ông ấy bị người khác ức hiếp, thì thật không dễ ăn nói. Lần này Bách Việt Quốc là nước bị hại, muốn Truân Trung Trì ra mặt ngăn cản Tần Vô Song, Điền Tri Hành cũng không đảm bảo được.
Cho hai đệ tử lui, Điền Tri Hành lập tức đến Thanh Vân Điện.
o0o
Truân Trung Trì lúc này đã tu luyện xong, đột nhiên nghe có Điền Trí Hành đến, cũng không khách khí.
- Lão Nhị, Khảo hạch Cuối năm sắp đến rồi, đệ tử môn hạ của huynh chuẩn bị thế nào rồi?
- Còn mười mấy ngày nữa là đến mùng 8 tháng chạp, đệ tử môn hạ của ta, trước hai ngày ta thường không cho chúng quay về.
- Ừm!
Điền Tri Hành ngập ngừng không biết nên mở lời thế nào:
- Lão Nhị, dạo này tu vi môn hạ Tần Vô Song của huynh thế nào? Sau Khảo hạch Cuối năm lần này, danh chính ngôn thuận vào hàng Đệ tử Trung tâm rất xứng đáng.
Không nhắc đến chuyện này còn được, vừa nhắc đến chuyện Truân Trung Trì tức không ra hơi. Lúc Tần Vô Song mới nhập môn hạ, ông ấy muốn cho Tần Vô Song làm Đệ tử Trung tâm, người đứng ra phản đối đầu tiên chính là Điền Tri Hành. Tuy việc này đã qua lâu rồi, ông ấy cũng không để bụng, nhưng bây giờ Điền Tri Hành đến Thanh Vân Điện, chủ động nhắc đến việc này giống như cố ý chế nhạo ông ấy, bảo làm sao ông ấy có thể vui được. Lạnh lùng nói:
- Lão Ngũ, đệ đến là để cười ta sao?
- Không dám, Lão Nhị đừng đa nghi, việc Đệ tử Trung tâm lần đó, đệ phản đối không phải vì không nể mặt Lão Nhị huynh, mà là không muốn phá quy tắc của Tinh La Điện chúng ta. Tần Vô Song đó đệ thấy rất được, nếu không lúc đầu cũng không muốn tranh giành với huynh.
Điền Tri Hành biết tính tình của Truân Trung Trì, hắn tán dương như vậy làm Truân Trung Trì bớt giận đi rất nhiều. Quả nhiên, sắc mặt Truân Trung Trì đã bình thường:
- Đệ Tử môn hạ của ta, đệ thấy được hay không cũng không liên quan, Khảo hạch Cuối năm lần này, Tần Vô Song nhất định có thể vào Đệ tử Trung tâm. Các đệ hãy mở to mắt mà xem!
- Đúng thế đúng thế!
Điền Tri Hành tán thành, đột nhiên chuyển khẩu khí.
- Lão Nhị, nghe nói Tần Vô Song đã về Bách Việt Quốc?
Truân Trung Trì trợn mắt:
- Nó đi đâu, ta không can thiệp, mùng 8 tháng chạp, nó sẽ tự về. Ai bảo số nó không tốt như vậy, không được lên Lăng Vân Phong tu luyện. Nếu nó lên Lăng Vân Phong, ta cũng sẽ không để nó tùy tiện chạy lung tung.
Lại là ám chỉ, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Điền Tri Hành đứng ra phản đối.
- Lão Nhị, ở đây chỉ có hai chúng ta, đệ cũng nói thẳng luôn, đồ đệ Tần Vô Song gần đây hoành hành làm Ngũ Điện chủ ta có chút khó xử.
Truân Trung Trì hớn hở nói:
- Vậy sao? Hắn làm gì khiến cho Lão Ngũ có chuyện khó xử? Nói ra để cho ta vui vẻ một chút?
Hắn không hề có ý che dấu ý cười trên sự đau khổ của người khác.