Khí Trùng Tinh Hà

Chương 986: Chương 986: Chủ Thần tương ngộ






Vương Thiền và Tần Vô Song có thể coi là có quan hệ khá tốt, tươi cười ngẩn lên:

- Vô Song Chủ Thần, chúng ta đợi đã lâu!

Trong những người này, cũng chỉ có Vương Thiền dám cùng Tần Vô Song trêu ghẹo như vậy. Hiên Viên Dương nhìn thấy Tần Vô Song, nào còn có ngạo khí năm nào, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, không biết có bao ngượng ngùng.

Cung may Tần Vô Song không phải là người thù dai, chỉ khẽ cười, nói với bọn Vương Thiền:

- Chư vi, Đại sư huynh Lý Bố Y của ta ở dưới đợi các vị, đại cục của Đại lục Thiên Huyền, vẫn cần mượn uy tín của các vị để ổn định. Chuyện Tinh Hà Kết Giới này, các vị tạm thời không cần can dự.

Bọn Vương Thiền nghe thấy Tần Vô Song nói vậy cũng không hề phản đối, dù sao, bọn họ biết, một khi đại quân của Đại lục Phong Vân xông tới, căn bản không có cơ hội để bọn họ ra tay. Với thực lực của bọn họ, trước mặt đại quân của Đại lục Phong Vân, cũng chỉ là một quân cờ không thể bình thường hơn.

Một khi đã không cần xung phong ra trận, bọn họ cũng không ngốc mà đi thể hiện cái gọi là nhiệt huyết, mà rất thức thời cáo từ rời đi. Đương nhiên những lời khách sáo không thể không nói vài câu.

Sau khi bọn người Vương Thiền rời đi, Tần Vô Song cho bọn người trong Chúng Thần vệ đội tạm thời ẩn mình trong Tinh Hà Thông Thiên Tháp, còn hắn đem theo vài cường giả đi lên chỗ cao nhất quan sát tình trạng của Tinh Hà Kết Giới.

Lúc này, công kích của Đại lục Phong Vân đang dừng lại. Tinh Hà Kết Giới tuy tương đối hỗn loạn, nhưng vẫn có thể gọi là tương đối ổn định. Chỉ là vết nứt trên Tinh Hà Kết Giới đã rất rõ ràng.

- Lợi hại!

Âm Ma Thiên Tôn thì thào nói.

- Lão Đại, cái này có gì ghê gớm?

Đồ Ông có vẻ không tán đồng.

- Ta xem cũng chỉ vậy mà thôi, lực công kích không thể coi là rất mạnh. Nếu đủ mạnh thì đã sớm phá vỡ rồi!

- Ngươi biết gì chứ?

Âm Ma Thiên Tôn cười quỷ dị.

- Ta nói là Tinh Hà Kết Giới lợi hại, bị Thiên Tôn Thần Khí công kích mà vẫn đứng vững đến bây giờ. Thiếu chủ, Đại lục Thiên Huyền của các ngươi quả là ngọa hổ tàng long, ha ha!

Tần Vô Song cười nói:

- Năm đó tiên tổ của Đại lục Thiên Huyền hy sinh Thần hồn bày ra Tinh Hà Kết Giới, nếu không có sư phụ của ta âm thầm sử ra một chút lực khí, chỉ e không thể ngăn được khí thế như lang như sói của Đại lục Phong Vân. Nếu nói lợi hại, sư phụ ra tùy tiện ra tay cũng có thể làm chậm vài vạn năm công kích, đó mới gọi là lợi hại!

- Ha ha, ta nói là nói sư phụ của Thiếu chủ lợi hại. Chỉ e không kém Xích Dương Thánh Hoàng!

Âm Ma Thiên Tôn quả cũng nói đúng điểm trọng yếu.

- Âm Ma Thiên Tôn, đừng chỉ đứng đó nói không, ngươi xem xem tại sao Đại lục Phong Vân lại đột nhiên dừng tay lại? Không thể nào là biết khó mà lui chứ?

Âm Ma Thiên Tôn cười chế giễu một tiếng:

- Biết khó mà rút? Thiếu chủ, ngươi quá xem thường dũng khí của đám quân liều mạng này rồi. Trừ phi đao kề trên cổ bọn chúng, nếu không ngươi hy vọng bọn chúng biết khó mà lui, đó là nằm mơ giữa ban ngày.

- Như vậy là tốt nhất!

Tần Vô Song cười lạnh:

- Chúng ta sẽ nói cho chúng biết, đây là lãnh địa của chúng ta, không phải là nơi chúng muốn làm gì thì làm. Mấy vạn năm trước, bọn chúng xâm lược Đại lục Thiên Huyền, hống hách ngang ngược, mấy vạn năm sau, nhất định phải cho chúng biết, Đại lục Thiên Huyền, là nơi bọn chúng vĩnh viễn không thể chạm vào được.

- Được, Thiếu chủ, ta phát hiện ngươi càng ngày càng có bá khí rồi!

Âm Ma Thiên Tôn trêu đùa. Đối mặt với đối thủ cấp độ Chủ Thần, Âm Ma Thiên Tôn thực sự chưa thể có được cảm giác nghiêm túc đối địch.

Đến nay công lực của hắn đã gần khôi phục đến độ nguyên mãn, trừ Đại Càn Thiên Tôn đích thân đến, còn không muốn Âm Ma Thiên Tôn coi trọng, đó là không thể nào.

Tần Vô Song nhìn Tinh Hà Kết Giới đang nghiêng ngả như sắp đổ, cười nói:

- Chư vị, không bằng chúng ta hợp lực, phá vỡ Tinh Hà Kết Giới này, thế nào?

- Được!

Mười đạo thân ảnh phóng lên, giơ ra vũ khí mạnh nhất, hướng lổ hổng của Tinh Hà Kết Giới đánh tới.

Ầm!

Tinh Hà Kết Giới vốn dĩ đã tả tơi, dưới sức tấn công mạnh mẽ này, cuối cùng đã hoàn toàn rách nát, giống như một tấm gương bị đập nát vụn ra, mảnh vụn văng ra bốn phía, giống như một trận tinh vũ đang rớt xuống, tráng lệ vô cùng.

Đồng thời với đó, từ trong tinh vũ, một đạo thân ảnh đem theo tử quang cường liệt từ dưới bay vọt lên trên tầng mây, xông lên tinh hà bát ngát.

Người này lưng giắt song kiếm, tay ôm trước ngực, thần thái tuấn lãng, dáng người vươn cao, thêm vào ánh mắt lạnh lẽo như dao, cả thân hình giống như một lưỡi dao sắc nhọn treo trên tinh hà mênh mông.

- Hả?

Phong Chủ Thần từ lúc Tinh Hà Kết Giới bị vỡ ra, đã trở nên cảnh giác, Hộ pháp bốn phía cũng tự giác vây lại, hộ thành một đạo phòng ngự.

Phong Vân Chủ Thần nhìn ra xa, chỉ thấy bên kia Đại lục Thiên Huyền, trong đám tử quang vọt lên trời cao, chỉ có một chàng trai trẻ tuổi vươn thẳng giữa tinh hà, cho người ta một cảm giác khí thế hừng hực sục sôi.

- Đại ca, thế này là thế nào?

Vân Chủ Thần có chút hồ đồ.

Nhìn thấy tình trạng vỡ nát của Tinh Hà Kết Giới, rõ ràng là bị phá vỡ từ phía Đại lục Thiên Huyền. Theo lý mà nói, Đại lục Thiên Huyền vây đắp lại Tinh Hà Kết Giới còn không kịp, sao lại điên rồ đến nỗi chủ động phá vỡ Tinh Hà Kết Giới chứ?

Đây quả thực đã đảo ngược mọi nhận thức thông thường.

Việc bất thường tất có yêu ma. Vân Chủ Thần khóe mép khẽ động, nói thầm:

- Đại ca, hình như chúng ta đã xem nhẹ Đại lục Thiên Huyền!

- Là sao?

Phong Chủ Thần trong lòng căng thẳng.

Hai người này đều là cường giả đã trở thành Chủ Thần rất nhiều năm rồi, nhãn lực đều rất linh mẫn. Thấy Tần Vô Song khí thế như vậy, trong lòng đã nhìn ra vài phần thực lực.

- Chủ Thần? Đại lục Thiên Huyền không ngờ xuất hiện Chủ Thần của chính bọn chúng?

Vân Chủ Thần vô cùng bất ngờ, nói:

- Đại ca, người trẻ tuổi này, khí thế mạnh mẽ không kém gì chúng ta!

Phong Chủ Thần cười lạnh nói:

- Thế thì đã sao? Một tên tiểu tử mồm hôi mùi sữa, cho dù may mắn trở thành Chủ Thần, sao có thể chống cự lại với hai chúng ta chứ. Ta xem tám phần chắc chắn là Đại lục Thiên Huyền quả nhiên có kỳ ngộ. Ngươi xem tên này một mình nghênh ngang xông lên, thực là hành động thiếu chín chắn của một kẻ ấm đầu. Chỉ nhìn vào điểm này, có thể biết người này không khó đối phó.

Vân Chủ Thần cũng cảm thấy phân tích của Phong Chủ Thần có vài phần căn cứ, chỉ là, điều bất ngờ này đến quá đột ngột, căn bản không nằm trong sự tính toán của bọn chúng.

Cảm giác nằm ngoại dự tính này, làm cho trong lòng hắn có chút bất an.

- Đại ca, ngươi tình hình thế nào rồi?

- Khôi phục bảy tám phần rồi. Ngươi thế nào?

Phong Chủ Thần hỏi.

- Cũng khôi phục bảy tám phần rồi!

Vân Chủ Thần đáp.

- Đại ca, ta đi xem xét một chút, xem tên tiểu tử này rốt cuộc thực lực thế nào.

- Được! Lão Nhị, ngươi đi xem một chút cũng tốt.

Phong Chủ Thần gật đầu đồng ý.

Vân Chủ Thần bay ra khỏi phi thuyền, cưỡi tường quang Chủ Thần, bay về phía bên kia Tinh Hà Kết Giới, dừng lại cách Tần Vô Song khoảng ngoài ngàn trượng.

Tần Vô Song cười lạnh:

- Thế nào. Đại quân Đại lục Phong Vân xâm lược, lẽ nào còn coi trọng phong độ, muốn một đánh một với ta sao?

Vân Chủ Thần nghe Tần Vô Song nói như vậy, trong lòng lại càng thêm vài phần nghi hoặc.

- Các hạ từ đâu tới, nhìn dáng vẻ, không giống cường giả của Đại lục Thiên Huyền?

Tần Vô Song thản nhiên đáp:

- Ta không phải cường giả của Đại lục Thiên Huyền, hình như không cần Đại lục Phong Vân ngươi can thiệp? Nếu ta đoán không lầm, ngươi chính là Nhị Chủ Thần, Vân Chủ Thần?

Bị nói toạc ra thân phận, Vân Chủ Thần càng thêm vài phần nghi hoặc. Hiển nhiên, người trẻ tuổi này hiểu rất rõ tình hình của bọn chúng. Xuất hiện ở đây, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, mà là có chủ đích.

- Đại lục Thiên Huyền năm xưa mạo phạm Đại lục Phong Vân, ân oán mấy vạn năm, hôm nay phải kết thúc. Các hạ có phải là cường giả của Đại lục Thiên Huyền? Nếu không phải, không cần thiết phải cuốn vào việc thị phi này.

Vân Chủ Thần rốt cuộc vẫn không hy vọng gây hiềm khích với Tần Vô Song.

Trong lòng vẫn có vài phần hy vọng gặp may.

- Mạo phạm? Ta chỉ nghe nói, mấy vạn năm trước, có một đám Dị tộc như lang sói tấn công Đại lục Thiên Huyền, bị tiên tổ của Đại lục Thiên Huyền nào giết nào phong ấn. Còn một đám nội ứng tàn dư, trăm năm nay cũng bị lôi ra hết. Lại không biết rằng, các hạ nói đến việc mạo phạm, thể hiện ở chỗ nào?

Lời nói của Tần Vô Song không mặn không nhạt, nhưng lại như mũi dao đâm thẳng vào Thần hồn của Vân Chủ Thần.

- Các hạ rốt cuộc là ai? Theo như ta biết, Đại lục Thiên Huyền không đào tạo ra được cường giả cấp độ Chủ Thần? Nếu thích thể hiện, chỉ e không phải là lựa chọn sáng suốt!

- Ha ha, hay cho câu thích thể hiện. Đại lục Phong Vân của các ngươi có dã tâm xâm lược, nhưng đầu óc toàn là bã đậu sao? Ta từ trong Đại lục Thiên Huyền đi ra, không phải người của Đại lục Thiên Huyền thì ở đâu?

Tần Vô Song phẫn nộ đáp.

- Không thể nào! Đại lục Thiên Huyền mấy cân mấy lạng ta biết rất rõ. Mấy vạn năm trước, cường giả mạnh nhất của Đại lục Thiên Huyền cũng chỉ là Thiên Thần Đạo năm kiếp. Mấy vạn năm sau, Tinh Hà Kết Giới phong ấn, làm sao có thể xuất hiện Chủ Thần cường giả. Các hạ nói phét mà không có bản nháp sao?

Tần Vô Song không đi cãi cọ:

- Ta có phải là cường giả của Đại lục Thiên Huyền thì đã sao? Nói đi nói lại, đội ngũ như lang như sói kia của ngươi muốn đi qua chỗ này của ta có đúng không?

- Ta khuyên các hạ một câu, tu luyện đến thực lực thế này không phải dễ dàng. Phiền não đều do thích thể hiện, cần phải biết rằng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cho dù các hạ là Chủ Thần của Đại lục Thiên Huyền, chỉ dựa vào thần thông của mình các hạ, muốn chặn đoàn quân mười vạn Thần đạo cường giả của ta, cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.

Tần Vô Song cười lớn, đột nhiên sắc mặt trầm xuống:

- Châu chấu đá xe cũng được, tự chui vào lưới cũng được, phải thử qua mới biết là thế nào. Xem cuối cùng là mười vạn quân của các ngươi bị đánh tan tành, hay châu chấu đá xe ta bị các ngươi nghiền nát?

Vân Chủ Thần khẩu khí nghiêm túc:

- Các hạ thực sự muốn ngăn trở?

- Bằng hữu tới, rượu ngon đón tiếp. Chó dữ tới, côn gậy đón tiếp. Ngươi là chó dữ, ở trước cửa Đại lục Thiên Huyền sủa mấy vạn năm rồi, cũng nên phải quét sạch đi rồi. Cũng phải để cho lỗ tai được yên tĩnh phải không nào?

Khẩu khí của Tần Vô Song chanh chua vô cùng, một chút đường sống cũng không để.

Vân Chủ Thần vô cùng tức giận, không ngờ lại cười lớn:

- Được, khẩu khí lớn lắm. Để ta xem rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thần thông mà to gan tới vậy.

Lời vừa dứt, bốn phía Vân Chủ Thần như mây đang múa lượn, nhanh chóng bay tới, hình thành từng lớp từng lớp sóng mây, vô cùng tráng lệ.

Tần Vô Song không dám chậm chễ, lần đầu tiên giao đấu cùng cường giả cấp độ Chủ Thần, hắn phải dốc ra toàn lực.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/4EmoB)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.