Thời gian bảy ngày đã qua, Tần Vô Song thông qua quan sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn đã khống chế toàn cục, phát hiện năm mươi người nắm giữ Tinh Hà Lệnh cao cấp thì có bốn mươi tám người đã ít nhất tiến nhập vào tầng thứ tám rồi.
Riêng Vân Hồng Nhi vẫn thong dong ở tầng thứ sáu của mê cung. Vẫn là loại tốc độ không nhanh không chậm đó, dường như tới Thần Khí Mê Cung này không phải để thám hiểm, mà đến để ngắm cảnh vậy!
Đến lúc này, Tần Vô Song có thể khẳng định, Vân Hồng Nhi này nhất định có vấn đề!
Tần Vô Song gần như không nhịn được nữa, định ra tay đem Vân Hồng Nhi thu làm Khôi Lỗi rồi nói sau. Nhưng suy xét đến việc Vân Hồng Nhi có thể vẫn còn có bạn, vạn nhất đánh rắn động cỏ thì lại mất hay.
Dù sao thực lực của Vân Hồng Nhi so với những cường giả trước kia không giống, một Chân Thần Đạo cường giả, nếu một đòn không hạ được, để hắn cảnh giác thì sẽ phiền toái lớn.
Trong Thần Khí Chi Môn này, muốn truy sát một người, không dễ dàng như ở bên ngoài. Ai cũng không thể hoàn toàn thi triển chân tay, toàn lực chiến đấu!
Dù sao, Thần Khí Mê Cung cũng không phải hạng tầm thường, cơ quan đầy rẫy, vạn nhất không cẩn thận chạm phải cấm chế nào đó, truy sát không thành, ngược lại chính mình sẽ chết trước.
May mắn duy nhất là, Vân Hồng Nhi kia cũng chưa phát hiện ra có người theo dõi hắn, trên đường đã ít đi thái độ cẩn thận, mà càng ngày càng to gan, khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó.
Tần Vô Song biết rằng, ở tầng thứ sáu mê cung này, đương nhiên sẽ có một số đồ tốt, ví như Vũ khí Thần đạo hay Thần đạo Chiến y, cũng như một số bí pháp tu luyện. Nếu cẩn thận tìm kiếm, chắc chắn sẽ có chút thu hoạch.
Tuy nhiên, Vân Hồng Nhi có tu vi Chân Thần Đạo sáu kiếp, lại cẩn thận như vậy, chắc chắn không đơn giản là tìm kiếm những thứ đồ kia.
Vũ khí Thần đạo, Thần đạo Chiến y, trước mặt Chân Thần Đạo năm kiếp căn bản là không đáng nhắc tới. Trừ phi là vũ khí Chân Thần Đạo, nếu không, muốn làm cho Chân Thần Đạo cường giả liếc mắt một cái cũng khó.
Bắt đầu từ tầng thứ sáu mê cung, ven đường liền có rất nhiều dấu tích chiến đấu của thời đại Chúng Thần Thái cổ, xương khô huyết tinh, mấy vạn năm đã qua mà không hề biến đổi gì!
Cũng không biết Thần Khí Mê Cung rốt cuộc bảo trì thế nào, có thể làm cho mấy vạn năm thời gian, như chưa từng trôi qua vậy. Chỉ có điều, những dấu tích chiến đấu ven đường này, ngoài di cốt ra, căn bản không có vũ khí và trang bị gì.
Rất hiển nhiên, ở nơi ai cũng có nhìn thấy thế này, cho dù có vũ khí và trang bị, xưa nay đã có bao nhiêu đoàn thám hiểm từng tiến vào, hiển nhiên không thể lưu đến bây giờ.
Đến bây giờ, cơ hội tìm thấy đồ tốt còn sót lại là vô cùng nhỏ bé. Đến nay muốn nhặt được đồ tốt trong Thần Khí Mê Cung, chỉ có duy nhất hai con đường: Con đường thứ nhất, là đi tìm ở những nơi chưa từng mở ra. Con đường còn lại là tập trung tinh thần, cẩn thận tìm kiếm.
Tần Vô Song cả hành trình không hề phân tâm, một bên quan sát Thần Khí Mê Cung, một bên quan sát nhất cử nhất động của Vân Hồng Nhi.
Thần Khí Mê Cung này, quả nhiên tầng sau nguy hiểm hơn tầng trước. Tuy rằng con đường này đã có vô số người đi qua, nhưng trên đường đi, vẫn còn rất nhiều khó khăn không lường trước được.
Có những loại cơ quan cấm chế, cũng có loại quái thú ẩn mình trong bóng tối. Đương nhiên, muốn gây nguy hiểm cho Tần Vô Song, hiển nhiên là không thể nào!
Kiên nhẫn của Tần Vô Song đối với Vân Hồng Nhi càng ngày càng ít đi. Vân Hồng Nhi này, không ngờ cũng có thể nhẫn nại đến vậy, mười ngày đã qua, mới chuyển qua tầng thứ bảy mê cung.
Tầng thứ bảy mê cung, có tên gọi là Cực Hạn Sa Mạc Chi Địa. Đập vào mắt đều là cát vàng vô tận, làm cho Tần Vô Song cũng phải tốn ít tinh lực vào việc ẩn thân giấu mình.
May mà, Vân Hồng Nhi này cũng không có ý định lề mề chậm chạp ở tầng thứ bảy mê cung này, mà trực tiếp tìm tới Truyền Tống Trận, tiến nhập tầng thứ tám mê cung.
Đến tầng thứ tám mê cung, hệ số nguy hiểm đã đủ để uy hiếp bất kỳ Hóa Thần Đạo cường giả nào rồi. Cho dù là Chân Thần Đạo cường giả, vào tầng thứ tám mê cung, cũng không dám lơ là!
Tần Vô Song vừa tiến vào tầng thứ tám mê cung, Vương Thiền liền truyền thức tới:
- Vô Song tiểu hữu, tình hình của ngươi bên đó ra sao?
- Chưởng giáo Vương Thiền, Vân Hồng Nhi này thập phần giảo hoạt, vẫn lượn lờ ở tầng thứ tám mê cung. Tình hình bên đó của ngươi thế nào, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đó cũng vô cùng giảo hoạt phải không?
- Hừ, tên này chắc chắn trong lòng có quỷ, ở tầng thứ chín mê cung, có rất nhiều thạch điêu kỳ lạ, và rất nhiều phong ấn. Ngươi phải cẩn thận, nhất định không được để người khác phá hoại những phong ấn đó. Những phong ấn đó, tuy ta không hiểu lắm, nhưng rất có khả năng, là trấn áp yêu nghiệt Thái cổ Dị tộc!
Đây cũng là lời nhắc nhở đầy thiện ý của Vương Thiền.
Tần Vô Song trong lòng có chút cảm kích, nói:
- Chưởng giáo Vương Thiền, ngươi dự tính xử lý Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ kia thế nào?
- Ta bây giờ vẫn chưa ra tay, đợi cái đuôi hồ ly của hắn thò ra rồi, dùng thủ đoạn lôi đình tiêu diệt hắn, quyết không đánh rắn động cỏ, làm hắn như có vẻ bị cấm chế trong mê cung này tiêu diệt vậy. Như vậy, cũng có thể che mắt thiên hạ!
Tần Vô Song cảm thấy rất đúng:
- Được, biện pháp này không tệ, đáng tham khảo. Chưởng giáo Vương Thiền, Lý Bố Y đạo huynh để chúng ta theo dõi hai tên này, nói không chừng, vẫn còn những yêu nghiệt khác. Chúng ta phải tập trung hoàn toàn tinh thần mới được!
- Ha ha, đúng vậy. Vô Song, nếu có vấn đề gì, ngươi trực tiếp hạ tên Vân Hồng Nhi kia đi. Trong mê cung này, ngươi không thể luôn luôn rớt lại phía sau được. Ta nói cho ngươi hay, tầng thứ chín mê cung, trước đây chưa hề mở qua, thứ tốt rất nhiều. Hiện nay rất nhiều người đã bắt đầu phát điên lên rồi.
Tần Vô Song cười cười:
- Được, cho bọn họ cướp đoạt trước một trận. Thứ tốt, ta tin rằng không dễ tìm vậy đâu. Những thứ xuất hiện bây giờ, chẳng qua chỉ là những thứ đồ thông thường. Không đáng giá!
Vương Thiền cười cười, không nói thêm gì nữa.
Hắn biết, gã thanh niên này luôn có chủ kiến của riêng mình. Có lẽ người ta không hy vọng gì ở những thứ đồ trong tầng thứ chín này cũng nên.
Người thừa kế của trận pháp Thái cổ, Vương Thiền biết, bảo vật trên người Tần Vô Song ước chừng không hề thua kém những thế lực Đồ Đằng bọn họ. Đồ trong tầng thứ chín mê cung, có lẽ không lọt vào mắt của hắn. Hơn nữa những thứ xuất hiện bây giờ, cũng chỉ là những bảo vật tạm được, Hóa Thần Đạo cường giả có lẽ sẽ thèm muốn, còn đối với Chân Thần Đạo cường giả mà nói, đó chỉ là thứ bỏ đi.
Trước khi xuất hiện đồ tốt, mọi người không thể nào mất phương hướng được!
Vân Hồng Nhi kia ở tầng thứ tám mê cung lại lề mề mất hai ngày, giống như muốn cố ý để người trong tầng thứ chín mê cung rời đi hết, mới tiến vào.
Chỉ là, một khi đã tiến vào tầng thứ chín, đối với rất nhiều tu luyện giả mà nói, đã vô cùng khó khăn rồi, muốn một mình ở lại tầng thứ chín mê cung làm gì thì làm, hiển nhiên là không thể được!
Vân Hồng Nhi này cũng thông minh, đợi ba ngày rồi cũng tiến vào tầng thứ chín.
Tầng thứ chín mê cung có tên gọi Thiên Tượng Mê Cung. Mê cung này đặc điểm lớn nhất là đá rất nhiều, hình dáng kỳ lạ tư thế kỳ quái làm cho người ta không thể hiểu nổi.
Những tảng đá này, rõ ràng không phải là vật liệu bình thường. Độ cứng của nó, có thể so sánh với Vũ khí Thần đạo của Hóa Thần Đạo bảy, tám kiếp.
o0o
Trong Thiên Tượng Mê Cung, qua ba ngày thải loại, đã có bốn cường giả bỏ mạng, còn vì tranh giành bảo vật mà đánh nhau, cũng đã xảy ra ba bốn vụ!
Đương nhiên, cũng giống như thế giới bên ngoài, mạnh được yếu thua, cuối cùng được lợi, tất nhiên là những kẻ mạnh hơn.
Bọn người Bao Bao, nhớ kỹ lời dặn dò của Tần Vô Song, tuyệt đối không tham gia vào bất kỳ vụ tranh chấp nào. Trừ phi là vật ở ngay trước mặt, bằng không tuyệt đối không tham gia!
Loại giác ngộ này, làm cho bọn họ giảm bớt rất nhiều rắc rối. Đối với những người thật thà không gây chuyện, không ai rỗi hơi đi gây chuyện với họ.
Dù sao, mọi người tới đây là để tìm kiếm bảo vật, tìm kiếm kỳ ngộ, không phải là tới tìm kiếm rắc rối. Chẳng trêu trọc gì ngươi, căn bản không có lý do để gây khó dễ cho nhau. Hòa khí sinh tiền tài mà!
Đợi Vân Hồng Nhi đi tới, những người lưu lại tầng thức chín, hoặc là không có ý định tiếp tục tìm kiếm nữa. Hoặc là đã bị thương, không thể tiếp tục đi lên được nữa.
Còn lại vài người, là do không hài lòng lắm với thu hoạch tại tầng thứ chín, vẫn muốn nán lại tiếp tục hy vọng đào vàng đãi ngọc.
Tổng số cũng chỉ có mấy người, so với số năm chục người mà nói, số lượng đã rất ít rồi.
Đương nhiên, tuyệt đỉnh cao thủ, không có khả năng tụt lại tầng thứ chín.
Vân Hồng Nhi vừa tiến vào, đã thay đổi bộ mặt, sau khi loanh quanh bốn phía nửa ngày, liền bắt đầu thuyết phục những người còn lại, nói rằng phát hiện được một cấm chế bí mật, cần rất nhiều người hợp tác mới có thể phá giải cấm chế kia.
Tần Vô Song lạnh lùng quan sát, xác định Vân Hồng Nhi trong mê cung không hề có đồng bọn tiếp ứng, trong lòng đã có vài phần chủ ý. Nhất thời không vạch trần, mà cũng giả vờ như tu luyện giả đang bị tụt lại ở tầng thứ chín mê cung, cố ý lượn lờ trước mắt Vân Hồng Nhi một chút.
Hắn vốn dĩ nghĩ rằng, Vân Hồng Nhi này bốn phía kích động người khác, nhìn thấy Tần Vô Song, nhất định sẽ ra sức mê hoặc.
Nào biết, Vân Hồng Nhi này nhìn thấy hắn, không ngờ có chút kinh ngạc, lập tức biểu tình khôi phục lại bình tĩnh, chào hỏi một câu:
- Tần Vô Song, chủ nhân của Thần Tú Cung?
Tần Vô Song cố làm ra vẻ hồ nghi:
- Cường giả của Ly Vẫn Tộc tại Vô Tận Đông Hải?
Vân Hồng Nhi có chút mỉm cười, cố làm ra vẻ khoa trương nói:
- Đúng vậy, Tần công tử mấy năm gần đây thực sự rất nổi bật. Ta ở tại Vô Tận Đông Hải cũng nghe danh như sấm vang bên tai.
- Ha ha, để mọi người chê cười rồi!
Vân Hồng Nhi gật gật đầu, tò mò hỏi:
- Tần công tử chuyến này thu hoạch thế nào?
Tần Vô Song nhún nhún vai:
- Vẫn chưa phát hiện được gì. Tôm tép nhỏ không có hứng thú, để bọn họ tranh đi. Ta càng có hứng thú với lịch sử Chúng Thần Thái cổ đối kháng với Dị tộc. Vân đạo hữu cảm thấy thế nào?
Vân Hồng Nhi nặn ra một nụ cười, rõ ràng là làm cho có lệ:
- Thời đại Chúng Thần Thái cổ, quả nhiên vĩ đại, cũng rất bi tráng. Nhìn thấy Thần Khí Mê Cung này, mới biết rằng các vị tiền bối quả thật không tầm thường.
Hai người cười nói ha ha, nhưng trong lòng đều có tâm tư. Tần Vô Song muốn thăm dò Vân Hồng Nhi. Còn Vân Hồng Nhi, hiển nhiên đối với Tần Vô Song có chút đề phòng.
Thấy Vân Hồng Nhi có chút thái độ khước từ người khác, Tần Vô Song không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Lẽ nào mình đã bị Vân Hồng Nhi này nhìn ra rồi sao?