Khí Trùng Tinh Hà

Chương 678: Chương 678: Cuộc chiến thầm lặng






Rời khỏi Vạn Hoa Cốc, Tần Vô Song nhẩm tính, hắn đã ở trong Vạn Hoa Cốc gần một tháng rồi. Cũng chỉ khoảng nửa tháng nữa là đến Vạn Pháp Triều Tông Hội.

Bay được một lúc Tần Vô Song bỗng nhớ ra một việc.

- Cửu Phương Vân Phi vẫn còn trong Vạn Hoa Cốc!

Tần Vô Song bỗng nhớ ra Cửu Phương Vân Phi:

- Nếu cấm chế Vạn Hoa Cốc mãi không mở thì Cửu Phương Vân Phi sẽ vô cùng nguy hiểm!

Đúng lúc đang khó xử, Tần Vô Song bỗng phát hiện Ngọc bài Truyền thức của mình có động tĩnh.

Hắn ngạc nhiên, đã rất lâu rồi không dùng Ngọc bài Truyền thức, từ sau khi phi thuyền Tiên Diệp xảy ra chuyện, Ngọc bài cứ ở trạng thái bị phong ấn không thể sử dụng được.

Lúc này bỗng nhiên có động tĩnh đương nhiên là Tần Vô Song sẽ cảm thấy kỳ lạ. Sau khi khởi động, đầu bên kia là giọng của Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên.

- Vô Song, ngươi đang ở đâu đấy?

Tần Vân Nhiên nói luôn.

Tần Vô Song cười khổ:

- Nhị Chưởng môn, ta đang ở giữa đường, Nhị Chưởng môn đến Côn Luân Tiên Tông rồi à?

- Hà hà, đúng thế, bốn người Thái Trùng đều đến rồi, Tần gia ta chỉ còn thiếu mỗi ngươi thôi.

Tần Vân Nhiên biết Tần Vô Song không sao, tâm trạng rất tốt.

- Nhị Chưởng môn, rốt cuộc chuyện này là sao? Có phải có kẻ chơi ác không?

Tần Vô Song không kìm được hỏi.

Tần Vân Nhiên cười:

- Vô Song, chuyện này nói thì dài lắm, sau này có cơ hội rồi nói. Ngươi cũng đừng để bụng, việc này không nhằm vào chúng ta đâu. Chúng ta chỉ là cái túi xả giận của người ta thôi. Ha ha… ngươi không sao thì tốt rồi, mau đến Côn Luân Tiên Tông đi.

Tần Vô Song cũng biết chưa biết chừng chuyện này không phải nhằm vào họ thật. Nếu không, muốn giở trò đơn giản nhất là giết luôn chứ cần gì phải vứt giữa đường thế này?

Tần Vô Song trầm ngâm rồi hỏi:

- Nhị Chưởng môn, ở đó có tiện nói chuyện không?

Tần Vân Nhiên ngạc nhiên, nhưng không để lộ điều gì, cười thoải mái:

- Giờ bằng hữu đều ở đây cả, náo nhiệt lắm!

Tần Vô Song nói:

- Được, Nhị Chưởng môn, vậy ta kể cho Chưởng môn nghe.

Tần Vân Nhiên thấy Tần Vô Song như vậy biết chuyện rất quan trọng, gật đầu nói:

- Được, ngươi nói đi!

Tần Vô Song nói:

- Nhị Chưởng môn, Tân gia Thiên Đế Môn giờ ít nhất có hai kẻ chưa đến đúng không? Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông cũng ít nhất có một người chưa đến đúng không?

- Ừm, đúng thế, có lẽ vẫn đang trên đường.

Tần Vân Nhiên giữ giọng bình tĩnh để người khác không sinh nghi.

- Yến Thiên Tùy của Thiên Phạt Sơn Trang, Lôi Oanh của Lôi Đình Tông và cả Tân Vô Vọng của Thiên Đế Môn đều không thể đến nữa rồi. Chúng đã chết cả rồi. Nhị Chưởng môn, không phải ta giết chúng mà là Nga Mi Đạo Trường…

Tần Vô Song bèn kể giản lược về sự việc ở Vạn Hoa Cốc, rồi nói:

- Tân Vô Kỵ biết ta lấy được Thần Đạo Quả nhất định sẽ đuổi theo truy sát. Nhưng với điều kiện hắn phải thoát khỏi Vạn Hoa Cốc. Nhị Chưởng môn, mọi người phải đề phòng người của Nga Mi Đạo Trường.

Tần Vân Nhiên vừa thấy thất kinh lại vừa mừng rỡ. Thất kinh vì không ngờ Nga Mi Đạo Trường lại nham hiểm tàn độc đến vậy. Mừng là bị Tần Vô Song có được Thần Đạo Quả!

Với Tần gia đang trong hoàn cảnh bất lợi thì đây đúng là một tin cực tốt!

Tần Vân Nhiên dễ dàng phân tích được, nếu Tần gia có thêm hai Thần đạo cường giả nữa thì sẽ có được một tương lai ra sao!

Nói không khách khí, nếu Tần gia một lúc có được hai Thần đạo cường giả thì trong ngày hội lớn Thiên Đế Sơn mười bảy năm sau sẽ rất có khả năng thay thế Tân gia làm Thiên Đế Môn!

Nghĩ đến đây trong lòng Tần Vân Nhiên dậy sóng, nhưng bên ngoài vẫn bình thản, mỉm cười nói:

- Vô Song, vậy ngươi hãy mau đến Côn Luân Tiên Tông, chuyện khác để về Hiên Viên Khâu rồi nói.

Tần Vân Nhiên lúc này tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, hắn không muốn biểu lộ điều gì khiến các tông môn khác chú ý.

Tần Vô Song nói:

- Nhị Chưởng môn, giờ ta lo, Tân Vô Kỵ không đoạt được Thần Đạo Quả, vạn nhất thẹn quá hóa giận, công bố tin này ra thì mọi thế lực sẽ nhằm vào Tần gia chúng ta. Với sự thâm hiểm của Tân Vô Kỵ thì không phải không có khả năng hắn sẽ làm thế!

Nếu vậy thì lúc này Tần Vô Song mà đến Côn Luân Tiên Tông rất có thể là tự chui đầu vào rọ. Đến lúc đó, các thế lực sẽ phái cao thủ truy sát hắn đoạt Thần Đạo Quả.

Tần Vân Nhiên nghe Tần Vô Song nói vậy cũng hiểu, nhất thời trầm ngâm không nói gì.

Tần Vô Song nói:

- Nhị Chưởng môn hãy yên tâm. Ta sẽ tùy cơ ứng biến.

Tần Vân Nhiên nói:

- Được, vậy cứ thế đi!

Tần Vân Nhiên cất Ngọc bài Truyền thức đi vì hắn nhận thấy Tân Thiên Thần của Tân gia Thiên Đế Sơn đang nhìn hắn với ánh mắt chẳng có ý gì tốt.

Tần Vân Nhiên không sợ Tân Thiên Thần, cười ung dung, nhưng trong đầu đang bàn tính. Có Thần Đạo Quả rồi thì Vạn Pháp Triều Tông Hội cũng không còn quan trọng nữa.

Tuy ngày hội vạn năm này rất hiếm có nhưng với tông môn bình thường cũng chỉ là đến xem náo nhiệt, không thể có được lợi ích gì.

Tần Vân Nhiên đang suy ngẫm liệu có nên bảo Tần Vô Song về Hiên Viên Khâu trước không. Nhưng giờ rất nhiều ánh mắt đang chú ý nên hắn cũng không tiện nói gì.

Tên Tân Thiên Thần tươi như không cười, tiến lại:

- Vân Nhiên huynh, Tần gia hình như thiếu một người thì phải?

Tần Vân Nhiên cười:

- Đúng vậy, sao có thể so được với Thiên Đế Môn ngươi chứ? Chắc các ngươi đã đến đủ rồi phải không? Tần gia ta có một đệ tử làm ảnh hưởng tông môn, cũng không biết hắn có đến được không nữa?

Tân Thiên Thần cười lạnh hỏi:

- Vân Nhiên huynh có hứng nói chuyện không?

Tần Vân Nhiên cười:

- Thiên Thần huynh, có gì thì về Hiên Viên Khâu rồi nói. Ở đây nhiều bằng hữu như vậy, lạnh nhạt với ai cũng không hay. Người không biết lại nghĩ chúng ta có âm mưu gì đấy. Ha ha ha, Tuyết Trần huynh, lão huynh đệ chúng ta lâu rồi chưa uống cùng nhau nhỉ?

Tần Vân Nhiên nói chuyện với Tân Thiên Thần nhưng mắt lại nhìn sang bên cạnh, vừa cười vừa tiến lại chỗ Vân Tuyết Trần. Vân Tuyết Trần là người dẫn đầu Vân gia lần này, cũng coi như có giao tình với Tân gia, gật đầu cười:

- Vân Nhiên lão huynh, ta cũng muốn tìm huynh uống vài chén. Nhưng Liệt Hỏa Chu Quả Tửu của huynh lại xung đột với tu luyện của ta, ta không thể uống nhiều được đâu.

Tính cách Tần Vân Nhiên có Hỏa thuộc tính là nổi bật nhất, con đường Thần đạo chuyên công Hỏa thuộc tính. Còn Vân Tuyết Trần thì lại có Băng thuộc tính.

Hai cực băng hỏa đương nhiên là khác nhau, vì thế Vân Tuyết Trần thường không uống Liệt Hỏa Chu Quả Tửu.

- Hà hà, Tuyết Trần huynh, vẫn là Vân gia của huynh lợi hại, người đã đến đủ cả rồi. tám môn Thiên Đế Sơn chúng ta, trừ Vân gia ra thì hình như đều có người chưa đến.

Tân Thiên Thần dày mặt tiến lại:

- Vân Nhiên huynh, người bên huynh chưa đến có phải là Tần Vô Song không?

- Thiên Thần huynh, sao huynh lại có hứng thú với đệ tử môn hạ của ta vậy?

Tần Vân Nhiên hỏi đầy vẻ hiếu kỳ.

- Hà hà, ta chẳng có hứng thú gì với hắn, nhưng ta rất hứng thú với việc hắn làm. Vân Nhiên huynh, nếu ta không nhầm thì vừa rồi huynh liên lạc với Tần Vô Song đúng không?

- Vậy thì sao?

Tần Vân Nhiên thu lại khẩu khí tươi cười, mặt trở nên nghiêm túc.

Vân Tuyết Sơn thấy bộ dạng như muốn động đao động kiếm của họ, cười nói:

- Ta nói hai vị à, đây là Côn Luân Tiên Tông, không phải Thiên Đế Sơn của chúng ta, có gì giận dữ cũng phải kìm nén một chút!

Trong tám môn Thiên Đế Sơn, Tần gia và Vân gia là thế lực lâu đời, khi nói chuyện với Tân gia Thiên Đế Môn thì càng thoải mái, chứ không có sự kính sợ như các tông môn khác.

Dù gì, luận vị trí Thiên Đế, tư cách của Tần gia và Vân gia đều lâu đời hơn Tân gia, số lần và thời gian tại vị cũng nhiều hơn Tân gia.

Tân Thiên Thần cười lạnh nói:

- Tuyết Trần huynh, ta có chút chuyện riêng muốn thương lượng cùng Vân Nhiên huynh. Huynh xem có thể tránh đi một chút không?

Tuy Vân Tuyết Trần có thân thiết với Tần gia, cũng rất quan tâm chuyện của Tần Vô Song, nhưng đó chỉ là suy nghĩ, vẻ mặt vẫn bình thản, khoát tay đầy phong độ nói:

- Mọi người cứ thương lượng, ta đi đằng này một lát!

Sau khi Vân Tuyết Trần đi khỏi, Tần Vân Nhiên chằm chằm nhìn Tân Thiên Thần với ánh mắt không hề thiện cảm, lạnh lùng nói:

- Thiên Thần huynh, Tần mỗ hình như không có vấn đề gì phải nói với huynh?

Tân Thiên Thần nhếch mép, khóe miệng lộ vẻ chế giễu:

- Vân Nhiên huynh, người quang minh không nói lời mờ ám. Ngọc bài Truyền thức của huynh đã giải phong ấn, của bọn ta cũng vậy. Chuyện huynh biết thì ta cũng biết, việc ở Vạn Hoa Cốc, lẽ nào huynh muốn thần không biết quỷ không hay sao?

Tân Thiên Thần lật ngửa bài như vậy khiến Tần Vân Nhiên rơi vào thế khó xử. Hắn biết Tân Thiên Thần dám nói vậy là có dụng ý của hắn.

- Vân Nhiên huynh, huynh không cảm thấy chúng ta có thể nói về chuyện này một chút sao?

Tần Vân Nhiên lạnh lùng nói:

- Có gì để nói sao?

- Nhiều ấy chứ! Huynh không muốn ta công bố tin này cho thiên hạ chứ phải không? Đến lúc đó, Tần gia sẽ thành con chuột qua đường, ai ai cũng đuổi đánh!

Người không có tội, tội vì mang trên người miếng ngọc.

Tần gia chẳng có thù oán gì với người trong thiên hạ. Thiên hạ sẽ không đối phó với Tần gia.

Nhưng khi Tần gia có Thần Đạo Quả thì đủ để bất cứ thế lực nào trừ Đồ Đằng Tộc phát điên. Dù gì, Thần Đạo Quả cũng tương đương với một Thần đạo cường giả.

- Tân Thiên Thần, ngươi đang nói mớ đấy à? Ngươi nghĩ sẽ có người tin vào lời nói phiến diện của ngươi sao?

- Hà hà, lời nói phiến diện? Thế nếu người của Nga Mi Đạo Trường cũng nói vậy thì sao? Có còn là phiến diện nữa không? Phải biết là Vạn Hoa Cốc chính là địa bàn của Nga Mi Đạo Trường!

Tân Thiên Thần nheo mắt cười.

Mắt Tần Vân Nhiên lóe lên tia sáng sắc lạnh, trầm giọng nói:

- Ngươi muốn thế nào?

- Rất đơn giản, hai Thần Đạo Quả Quả hai bên chia đôi. Chuyện này chúng ta cùng gánh vác. Dù Nga Mi Đạo Trường nói gì, Thiên Đế Môn ta cũng đồng ý làm chứng Tần Vô Song không có mặt tại hiện trường.

Đề nghị này của Tân Thiên Thần cũng rất hấp dẫn. Vì bên ngoài đều biết quan hệ giữa Tân gia và Tần gia không tốt đẹp gì. Nếu Tân gia ra mặt làm chứng cho Tần gia thì chắc chắn mọi người sẽ tin.

Nhưng đấy là với Tân gia, còn với Tần gia, bảo bối đã vào tay, dựa vào gì mà phải chia với Tân gia?

Sự kiêu ngạo trong Tần Vân Nhiên dâng lên, hắn cười lạnh:

- Tân Thiên Thần, ngươi nằm mơ giữa ban ngày đi. Thần Đạo Quả có liên quan gì đến Tần gia ta? Ngươi muốn vu oan giá họa cho Tần gia ta sao? Nói cho ngươi hay, đừng có mơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.