Khí Trùng Tinh Hà

Chương 145: Chương 145: Cường thế xông vào sơn môn






Bên ngoài Cực Âm Sơn, mấy gã thám tử của Tinh La Điện đã giám sát Cực Âm Sơn nhiều ngày, nhận được liên hệ của Nhị Điện chủ, gã thám tử cách đó gần nhất liền từ chỗ tối hiện thân ra.

- Thuộc hạ tham kiến Nhị Điện chủ, Liễu Sứ giả!

Tên thám tử đó cung kính nói.

- Không cần đa lễ. Cực Âm Tông có động tĩnh gì không?

- Bẩm Nhị Điện chủ, Cực Âm Lão Nhân mấy ngày trước đột nhiên vội vàng quay về núi, tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì lớn. Đám người của thuộc hạ lo lắng bị Cực Âm Lão Nhân phát hiện, vì vậy vẫn không dám tiếp cận quá gần. Bọn chúng cụ thể có hoạt động gì trong Cực Âm Tông, đám người thuộc hạ tạm thời vẫn không cách nào dò xét được.

Truân Trung Trì khoát tay chặn lại:

- Không cần dò xét, gọi người ra đây. Theo ta vào núi.

Giám sát Cực Âm Tông, cũng không phải là công việc phái đi dễ dàng gì, ai chẳng biết tính cách thô bạo của Cực Âm Lão Nhân, vạn nhất đắc tội với hắn, cho dù là đệ tử Tinh La Điện, cũng khó tránh khỏi chịu chút khổ cực.

Sáu gã thám tử toàn bộ hiện thân, nhìn thấy Tần Vô Song bên cạnh Truân Trung Trì, đều cảm thấy hiếu kỳ, nhưng không có ai dám mở miệng hỏi.

Truân Trung Trì nói:

- Đây là đệ tử quan môn mà ta mới nhận, Tần Vô Song.

- Vô Song xin ra mắt chư vị sư huynh đồng môn!

Tần Vô Song cũng rất biết lễ nghĩa, dõng dạc nói.

- Ha ha, Vô Song sư đệ không cần khách khí. Có Nhị Điện chủ tự mình chỉ dạy, Vô Song sư đệ tiền đồ sau này không thể hạn lượng. Những sư huynh như chúng ta, thật sự theo không kịp.

Truân Trung Trì cũng không khách khí, cười hắc hắc hai tiếng, dùng tay ra hiệu, một đám người trực tiếp xông vào tuyến cảnh giới bên trong cánh cửa của Cực Âm Sơn.

Loại người từng trải như Truân Trung Trì đương nhiên không thể không biết vị trí của tuyến cảnh giới. Nhưng trong lãnh thổ của Đế quốc Đại La, cũng không có nơi nào hắn không dám đi. Một Cực Âm Sơn hèn mọn này, đương nhiên cũng không đáng để hắn để ý.

- Thần thánh phương nào, mau mau dừng chân!

- Dừng lại, kẻ tự tiện xông vào lãnh địa của Cực Âm Tông, nhất định phải chết!

Một đám môn nhân Cực Âm Tông không ngừng từ chỗ tối chui ra, nhưng những đệ tử này, lại đều là Hậu thiên võ giả, mặc dù tất cả đều có tu vi của Chân Võ Cảnh Bát, Cửu đẳng, nhưng trong mắt Truân Trung Trì, hiển nhiên không có gì khác biệt với con kiến.

- Chết!

Truân Trung Trì nghe thấy từ này, sắc mặt trầm xuống. Lập tức hỏi:

- Vô Song, Cực Âm Lão Nhân tới trấn Đông Lâm ngươi, giết chết bao nhiêu người?

Tần Vô Song nói:

- Không dưới trăm người!

- Đều là những người như thế nào?

- Đại đa số đều là tôi tớ của Tần gia ta, còn có một số là người buôn bán qua đường nghỉ lại.

Tần Vô Song nhắc tới chuyện này, trong lòng lại bùng lên hỏa khí.

Truân Trung Trì gật gật đầu:

- Được, có cừu không báo không phải quân tử. Không thể để chuyện này trở thành gánh nặng trong lòng ngươi, ảnh hưởng đến tu luyện. Như vậy đi, hôm nay chúng ta đến Cực Âm Tông này một chuyến. Ngươi thấy kẻ nào thì giết kẻ ấy, cho đến khi ngươi thấy đủ thì dừng. Cực Âm Tông số người không nói là nhiều, nhưng mấy trăm môn nhân vẫn có đủ, muốn tiêu diệt một trăm tính mạng, vẫn dư dả.

Nhị Điện chủ nói ra những lời này, khẩu khí bình tĩnh, phảng phất việc tàn sát môn nhân Cực Âm Tông đối với hắn mà nói chỉ là một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt không đáng kể, cũng bình thường giống như ăn ngủ.

Tần Vô Song trái lại không động thủ, mở miệng nói:

- Sư tôn, hôm nay ta giết môn nhân Cực Âm Tông, Cực Âm Lão Quái nhất định cho rằng ta ỷ vào danh tiếng của sư tôn, cáo mượn oai hùm. Cực Âm Tông, ta lần sau sẽ lại đến. Đợi tu vi của đồ nhi vượt qua Cực Âm Lão Quái, sẽ tự mình đến cửa tìm hắn. Chuyện hôm nay, sư tôn có thể quyết định!

Liễu Sứ giả và sáu gã thám tử đều đưa ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Tần Vô Song. Bọn họ vốn cảm thấy Tần Vô Song này thực sự quá may mắn, có thể bái làm môn hạ của Nhị Điện chủ. Bây giờ xem ra, người ta cũng không có dự định mượn danh tiếng của Nhị Điện chủ, khoác lác không kiêng nể.

Đổi lại là người lòng dạ hẹp hòi, có cơ hội như vậy, tất nhiên sẽ đại khai sát giới, còn có thể khách khí cái gì? Có chỗ dựa vững chắc như Nhị Điện chủ, cho dù là đem cả nhà Cực Âm Tông tàn sát, Cực Âm Lão Quái cũng không dám làm gì. Nếu có một câu huyên náo, Nhị Điện chủ muốn diệt Cực Âm Lão Quái cũng chỉ là một hành động đơn giản.

Truân Trung Trì cũng không ngờ đồ đệ mà mình mới thu nhận lại có cá tính như vậy, ngoài mặt không có biểu thị gì, nhưng trong lòng thực sự vui mừng.

Sự chọn lựa này của Tần Vô Song khiến sự đánh giá của Truân Trung Trì đối với hắn lại cao thêm một bậc.

Nhưng mà, Tần Vô Song không ra tay, cũng không có nghĩa Truân Trung Trì sẽ chịu để yên, lạnh lùng cười, nhìn môn nhân Cực Âm Tông từ bốn phương tám hướng tiến ra.

Bảy phương hướng, tổng cộng là hai mươi mốt người.

Một khi đã đến một chuyến, không xuất ra chút hành động, không giết chết mấy người, làm sao có thể làm chấn động đến nhân vật bưu hãn như Cực Âm Lão Quái?

Ánh mắt quét qua một vòng, nheo lại thành một đường. Đột nhiên thản nhiên nói:

- Hai mươi mốt tên. Rất tốt, lấy các ngươi ra để thị uy cũng tốt.

Còn chưa nói xong, cánh tay cũng không thấy nhấc lên, tựa hồ không cách nào nhìn rõ hắn ra tay như thế nào. Chỉ cảm thấy trước mặt hoa đi, ngón tay của Nhị Điện chủ đã điểm được một vòng. Dưới một vòng này hình thành một hình cung nửa vòng tròn.

Ngay sau đó. Xoát xoát xoát. Liên tiếp là hai mươi mốt tiếng bạo liệt thanh thúy. Hai mươi mốt người đó giống như hai mươi mốt cọc gỗ, bị trúng đích tập thể. Ầm ầm vỡ vụn, nổ thành một đoàn huyết vụ.

Một đòn này của Truân Trung Trì, như có như không, ngay cả Tần Vô Song cũng hoàn toàn không thể hình dung ra tốc độ của hắn. Bởi vì với nhãn quang của hắn, căn bản không nhìn thấy rõ hắn ra tay như thế nào.

Phảng phất chỉ là cánh tay khẽ động một chút. Nhưng chỉ cần một chút này, đầu ngón tay đã liên tục công kích hai mươi mốt lần. Tốc độ như vậy, đã không phải là bốn chữ ‘Nghe rợn cả người’ có thể hình dung được.

Liễu Sứ giả cùng một đám thám tử nhìn thấy tình huống này, liếc nhìn nhau, bội phục không ngớt. Bọn họ đồng dạng không nhìn rõ Nhị Điện chủ ra tay như thế nào.

- Nhị Điện chủ thần uy đại phát, thuộc hạ bội phục!

Liễu Sứ giả tán thưởng tận đáy lòng.

- Ha ha, làm nóng tay mà thôi. Chúng ta tiếp tục đi tới. Dọc đường kẻ nào ngăn cản đều sẽ gặp phải kết cục như vậy!

Khẩu khí của Truân Trung Trì, có vẻ bá đạo vô cùng. Giữa lúc giơ tay nhấc chân, tràn ngập uy nghiêm của nhất đại Điện chủ.

Quả nhiên, dọc đường đi vào, không ngừng có kẻ canh gác nhảy ra. Kết cục cũng giống như vậy, đều bị Nhị Điện chủ giơ tay nhấc chân diệt thành tro bụi.

Cực Âm Lão Nhân lúc này, đang suy nghĩ làm thế nào trốn khỏi Đế quốc Đại La, suy nghĩ làm thế nào tiêu diệt Tần gia, vì Lệ Vô Kỵ mà báo thù, đột nhiên ngoài cửa sáu tên đệ tử tâm phúc nhất tề chạy vào.

- Sư phụ, có kẻ địch cường đại từ bên ngoài xông vào, dọc đường các tốp canh gác không ngừng bị tiêu diệt. Đã tiến đến gần nội viện của Cực Âm Tông rồi!

Cực Âm Lão Nhân trừng mắt, có địch nhân xâm nhập? Cực Âm Sơn này mặc dù không phải là nơi có địa thế hiểm nguy. Nhưng trăm năm nay cũng chưa từng có kẻ nào dám đến làm càn, trực tiếp giết đến tận cửa! Kẻ nào lại dám ăn mật gấu gan hùm như vậy chứ?

Cực Âm Lão Nhân cũng không phải là thiện nam tín nữ trong miệng không có răng nanh cùng với máu tanh. Ngược lại, hắn từ trước đến nay luôn hoành hành bá đạo, thấy ai không vừa mắt lập tức xuống tay tận sát cả nhà người ta.

Dưới tình huống bình thường, hắn không đi chọc người khác, người khác đã phải thắp nhang cám ơn trời phật. Với tính cách của Cực Âm Lão Nhân, cộng thêm tâm tình ác liệt gần đây của hắn, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Hắn cười gằn một tiếng, lẩm bẩm tự nói:

- Đi xem xem, là kẻ khốn khiếp nào không có mắt không tròng, ta phải khiến hắn hối hận vì đã đi một chuyến này!

Thân ảnh chợt lóe, một luồng bạch quang cuốn ra, trực tiếp vút qua khỏi động. Phía sau mang theo sáu gã đệ tử cấp bậc Tiên Thiên, bảy luồng thân ảnh phút chốc rơi xuống, chặn ở quan khẩu trên đường nhất định phải đi qua của nội môn Cực Âm Sơn.

Tu vi của Truân Trung Trì, cao hơn Cực Âm Lão Nhân rất nhiều, đương nhiên trong nháy mắt đã cảm nhận được khí tức Cực Âm Lão Nhân mang theo cơn giận dữ từ trong động phủ thoát ra. Mỉm cười nói:

- Cực Âm Lão Quái đến rồi, trò hay cũng đến rồi!

Lập tức cũng không khách khí, đĩnh đạc giẫm chân chạy về phía trước. Thoạt nhìn, bước tiến của hắn cũng không lớn, tần suất cũng không đủ nhanh. Nhưng đồng thời vừa hạ chân xuống, đã ở ngoài ba bốn mươi trượng. Tần Vô Song và Liễu Sứ giả dốc hết toàn lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bám theo phía sau.

Cực Âm Lão Nhân vẻ mặt sát khí, đứng ở chỗ cao nhất của quan khẩu, thôi động khí tức cường đại của hắn không chút kiêng nể, thanh âm đưa ra xa xa:

- Cao nhân phương nào, mà dám đến Cực Âm Sơn ta gây chuyện?

Một câu này truyền ra, kéo dài cuồn cuộn, phảng phất như từng trận thiên lôi, hòa âm chấn động khắp thiên địa, ầm ầm giống như vạn mã lao nhanh, trống trận dồn dập. Nếu là tu vi yếu một chút, bị sóng âm này đánh đến, cũng nhất định khí huyết quay cuồng.

Truân Trung Trì biết đây là thể hiện của Cực Âm Lão Quái, đấu uy phong. Chỉ là một chút tu vi này của Cực Âm Lão Quái trong mắt hắn cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

Cũng không hiển lộ quá mức, chỉ là nhẹ hừ một tiếng trong mũi. Trong mũi chợt bắn ra một luồng hừ nhẹ, lại giống như một mũi tên nhọn xuyên mây phá sương, thẳng tiến không lùi vọt về phía trước. Trực tiếp phá vỡ hàng rào sóng âm của Cực Âm Lão Nhân, nhẹ nhàng xuyên qua, giống như mũi đao xuyên phá một tờ giấy trắng, xoạt một phát rồi lao tới trước mặt Cực Âm Lão Nhân.

Cực Âm Lão Nhân chỉ cảm thấy ‘ông’ một tiếng. Toàn thân khí huyết đại chấn động, tay chân tê dại. Sắc mặt vốn thô bạo điên cuồng ngang ngược, nhất thời biến đổi, trắng bệch vô cùng. Giật mình nhìn về phía trước, trong lòng đã bắt đầu băng lãnh.

Đại hành gia vừa ra tay, thực lực đã lập tức triển hiện không chút nghi ngờ. Một tiếng hừ nhẹ này của đối phương, hiển nhiên vẫn chưa phải dốc hết toàn lực, hơn nửa tựa hồ chỉ là một cử chỉ tùy ý tiện phất tay ra mà thôi. Nhưng hiệu quả lại có thể hoàn toàn áp chế được công kích sóng âm mà hắn chuẩn bị kỹ lưỡng vừa rồi. Khoảng cách một trên một dưới này khiến lão gia hỏa tự phụ như Cực Âm Lão Quái cũng không kìm được có chút giật mình, trong lòng lo lắng, biết người đến là cường giả không hề bình thường!

- Sáu người các ngươi hãy chú ý. Nếu người đến quyết tâm gây chuyện, khi vi sư và hắn giao chiến, phải không tiếc tất cả, toàn lực chạy trốn. Nhớ kỹ, tách ra chạy trốn, không được cùng chạy về một phương hướng!

Cực Âm Lão Nhân cẩn thận dặn dò. Tình thế ép buộc người, hắn dù tự phụ, nhưng cảm nhận được thực lực tuyệt đối của cường giả trước mặt mình, cũng không dám tự phụ. Vì vậy sắp xếp đường lui rõ ràng trong đầu.

Trong thế giới của cường giả, núi cao còn có núi cao hơn. Nếu ở trước mặt cường thế, không biết tiến lui. Chịu chết uổng phí, căn bản không có bất cứ đường sống nào để vãn hồi.

Huyết khí và nghĩa liệt ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hoàn toàn không có tác dụng.

- Sư phụ, kẻ địch rất mạnh sao?

Sắc mặt Cực Âm Lão Quái thâm trầm, trên mặt bắp thịt không ngừng chuyển động, điềm nhiên nói:

- Rất mạnh! Nhớ kỹ, phân ra mà chạy. Chạy ra một người tốt một người. Không cần suy nghĩ đến chuyện mai phục đánh lén, cũng không cần suy nghĩ đến chuyện báo thù, lập tức chạy trốn về hướng Đế quốc Thiên Trì. Trừ phi thực lực sau này của các ngươi đại tăng, nếu không tuyệt đối không được quay về cảnh nội của Đế quốc Đại La!

- Sư phụ!

Cực Âm Lão Quái mặc dù nhân phẩm kém cỏi, nhưng các đệ tử tất cả đều trung thành và tận tâm, hiển nhiên không muốn bỏ sư phụ mà đi như vậy.

- Ít nói lời vô nghĩa đi, tùy cơ hành sự, vừa thấy tình thế không ổn, lập tức chạy trốn! Tuyệt đối không cho phép có bất cứ chần chừ gì!

- Vâng!

Ngay vào lúc nào, một luồng thanh âm lãnh đạm vang lên:

- Cực Âm, ra đây gặp ta!

Cực Âm Lão Nhân vừa nghe thấy thanh âm này, trong lòng chấn động, tại sao lại là hắn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.