Tần Vô Song gật gật đầu, Mộng Huyễn Thiên Trì thì hắn đã nghe nói qua. Nhưng cũng chỉ là vừa mới trên đường tiến nhập Tần gia, nghe Tam Chưởng môn Tần Trùng Dương nhắc tới mà thôi.
Mộng Huyễn Thiên Trì là một trong năm đại Cấm địa của Thần trên Đại lục Thiên Huyền. Đồ Đằng Tộc nơi đây gọi là Côn Lôn Tiên Tông, Tần Vô Song biết trước mắt cũng chỉ có bấy nhiêu.
Trên thực tế, Tần Vô Song đã sớm cùng người của Mộng Huyễn Thiên giao tiếp qua. Lúc trước ở Oản Tử Cốc, tiểu nha đầu Thủy Nhược Lan, Tần Vô Song đã từng bị phụ nhân cung trang kia tra tấn qua. Nữ tử này, kỳ thật chính là nhân vật thuộc Mộng Huyễn Thiên Trì.
Chẳng qua Tần Vô Song vẫn luôn chẳng hay biết gì mà thôi, hắn vẫn luôn cho rằng đám người kia là thế lực nào đó bên trong Hiên Viên Khâu.
- Trưởng lão Quan Kỳ, Mộng Huyễn Thiên Trì, là Cấm địa của Thần tại khu vực phương Tây nhỉ?
Trưởng lão Quan Kỳ gật đầu:
- Đúng vậy, là Mộng Huyễn Thiên Trì, cùng Hiên Viên Khâu giống nhau, cùng là Cấm địa của Thần, hơn nữa lại còn là Cấm địa của Thần quan hệ tương đối thân thiết nhất nữa.
- Ố? Giữa các đại Cấm địa của Thần, cũng có phân ra quan hệ thân thiết và không thân thiết hay sao?
Tần Vô Song rất ngạc nhiên hỏi.
- Điều đó là đương nhiên…
Trưởng lão Quan Kỳ ha hả cười nói:
- Bình thường, Vô Tận Đông Hải cùng Thiên Hỏa Nam Cương, cùng với ba đại Cấm địa của Thần khác qua lại cũng không thân thiết cho lắm. Nói tương đối, Hiên Viên Khâu, Mộng Huyễn Thiên Trì cùng với Cực Bắc Tuyết Vực, ba đại Cấm địa của Thần này, cũng là Cấm địa của Thần mà các tu luyện giả nhân loại giữ vai trò thống lĩnh, quan hệ với nhau tương đối thân thiết. Còn Vô Tận Đông Hải, thế lực tu luyện giả nhân loại ở nơi đó vô cùng ít. Thiên Hỏa Nam Cương, còn lại là cục diện linh thú cùng tu luyện giả nhân loại chia đều lẫn nhau cùng quản lý…
Tần Vô Song nghe xong Trưởng lão Quan Kỳ giải thích, có chút suy nghĩ gật đầu:
- Trưởng lão lúc trước nói cơ hội lịch lãm, chính là đi đến Mộng Huyễn Thiên Trì sao?
Trưởng lão Quan Kỳ ha hả cười:
- Đúng, nếu là tính qua lại bình thường, có đi hay không cũng không có gì. Nhưng cơ hội lần này vô cùng khó có được. Ở Hiên Viên Khâu, có tư cách mà được mời chính thức, chỉ có tám môn Thiên Đế Sơn mà thôi.
- Ồ? Mời? Lời mời của Mộng Huyễn Thiên Trì sao?
Trưởng lão Quan Kỳ hướng nhìn xa xăm nói:
- Lần này mời là chuyện không hề đơn giản, không thể coi thường, là Đồ Đằng Tộc Côn Lôn Tiên Tông tổ chức Vạn Pháp Triều Tông Hội của Mộng Huyễn Thiên Trì, một vạn năm mới có một lần sự kiện to lớn như vậy. Đây cũng là sự kiện còn bảo lưu từ thời lịch sử truyền thừa của Côn Lôn Tiên Tông tới nay…
- Sự kiện do thế lực Đồ Đằng tổ chức…
Tần Vô Song trong lòng nhất động, khó trách lại được coi trọng như thế. Địa vị của Côn Lôn Tiên Tông ở Mộng Huyễn Thiên Trì, tựa như địa vị của Hiên Viên Tộc ở Hiên Viên Khâu.
Tần Vô Song tuy rằng ở Tần gia Thiên Đế Sơn cũng đã lâu, lại từ trước tới giờ không nghe nói qua Hiên Viên Tộc có bất cứ tin tức gì truyền ra ngoài. Đồ Đằng Tộc là thế lực bí ẩn nhất, ẩn mặt lãnh đời của các lãnh vực Cấm địa của Thần, nhưng cũng là nắm trong tay thế lực mạnh mẽ nhất. Dưới những tình huống bình thường, tuyệt đối sẽ không hiện thân. Cho nên, trong các thế lực ở Hiên Viên Khâu, nghĩ muốn nịnh bợ thế lực Đồ Đằng cũng cơ hồ là không có cơ hội.
Trưởng lão Quan Kỳ thở dài:
- Vô Song, một cơ hội lịch lãm này thập phần khó được, Tần gia chúng ta cũng được mời. Nhưng quy định số lượng, từng tông môn, nhiều nhất chỉ có thể phái ra sáu người. Có thể nói là, tất cả thế lực của tám môn Thiên Đế Sơn chúng ta cộng vào, cũng chỉ có thể đi bốn mươi tám người. Cho dù là Thiên Đế Môn Tân gia, cũng không ngoại lệ…
Mỗi tông môn cũng chỉ có sáu danh ngạch? Tổng cộng bốn mươi tám danh ngạch. Mặc dù năm đại Cấm địa của Thần toàn bộ cộng vào, cũng mới hơn hai trăm người mà thôi. Tên là sự kiện đại hội, nhưng nhân số khách mời không khỏi là ít một chút nhỉ?
- Một khi đã là Đồ Đằng Tộc mời, Hiên Viên Tộc không thể không đi…
Tần Vô Song tò mò hỏi.
- Đồ Đằng Tộc, thì phải là giao lưu giữa các thế lực Đồ Đằng. Tám môn Thiên Đế Sơn chúng ta khẳng định là không có tư cách mà hỏi tới. Vạn Pháp Triều Tông Hội này vạn năm mới tổ chức một lần. Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm. Tần gia Thiên Đế Sơn chúng ta, cường giả đạt tới một vạn tuổi, cũng không biết là có hay không.
- Đại Chưởng môn cũng chưa tới một vạn tuổi sao?
Tần Vô Song nhịn không được hỏi.
- Ha ha, Đại Chưởng môn thần bí khó lường, ngay cả đám Trưởng lão chúng ta cũng không có khả năng đoán biết được.
Trưởng lão Quan Kỳ mỉm cười đứng lên:
- Vô Song, một cái danh ngạch này vô cùng khó được. Có thể trải qua cạnh tranh tài năng mới giành được. Phân phối cụ thể là một Chưởng môn, mang theo năm đệ tử trẻ tuổi tham dự. Đến nỗi Tôn giả, Trưởng lão, căn bản cũng không có tư cách. Thế mới nói lần này ngươi phải tranh thủ, là một trong năm đệ tử trẻ tuổi đứng đầu.
- Năm danh ngạch mà thôi?
Tần Vô Song ngẫm nghĩ:
- Năm danh ngạch, bản thân giành lấy một cái, khẳng định là có hy vọng.
Tần Vô Song một chút tự tin ấy vẫn là có.
Trưởng lão Quan Kỳ cười nói:
- Vô Song, một thế hệ đệ tử Tần gia trẻ tuổi, ngoài Đại sư huynh Tần Thái Trùng thực lực cực kỳ xuất sắc nổi trội ra, vẫn còn năm sáu kẻ trẻ tuổi tương đối có thực lực. Tranh lấy bốn danh ngạch, có lẽ sẽ có từ sáu đến bảy người. Vô Song, ý tứ của Tam Chưởng môn là, để ngươi tận lực mà làm. Ông ấy thật sự hy vọng ngươi đi để có thêm kiến thức…
Không thể không nói, bất kể là Tần Vân Nhiên hay là Tần Trùng Dương, đối với tương lai của Vô Song đều là thập phần xem trọng. Nhưng tương lai là tương lai, hiện tại có thể, cũng không có nghĩa sau này vẫn có thể dìu dắt hắn vô hạn.
Tần gia Vấn Đỉnh Sơn là một đại gia tộc, chú ý chính trực công bình. Bất kỳ thời điểm nào, làm việc tư lợi cho bản thân cũng không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
Tần Vân Nhiên cùng Tần Trùng Dương có tâm muốn đề bạt Tần Vô Song, bồi dưỡng Tần Vô Song, nhưng xét trên phương diện vấn đề này, cũng rất khó dành riêng đặc quyền cho hắn.
Nếu cho một kẻ mới tới như Tần Vô Song hắn nhận được đặc quyền, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới bầu không khí của cả Tần gia. Cho dù Tần Vân Nhiên cùng Tần Trùng Dương có yêu thích tán thưởng Tần Vô Song thế nào thì cũng sẽ không làm ra cái loại lựa chọn không khôn ngoan như thế này.
Bọn họ càng hy vọng là âm thầm cấp cho Tần Vô Song một ít trợ lực, để Tần Vô Song bằng vào chính thực lực của mình mà xuất hiện, như vậy, sự bồi dưỡng ngày sau để Tần Vô Song làm người nối nghiệp củaTần gia, sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận một chút.
Tần Vô Song không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên biết dụng tâm gian khổ của bọn họ. Một khi hai vị Chưởng môn đối với hắn chờ mong như vậy, hắn cũng không thể cự tuyệt. Bèn nói với Trưởng lão Quan Kỳ:
- Trưởng lão, xin bẩm báo lại hai vị Chưởng môn đại nhân, bất kể là hình thức chọn lựa gì, Vô Song cũng sẽ toàn lực ứng phó.
Trưởng lão Quan Kỳ ha hả cười:
- Tốt! Vô Song, ta cũng rất kỳ vọng vào ngươi. Nhân tiện nói một câu, tuy rằng sự kiện lần này vô cùng khó được, nhưng cũng không cần quá mức để ý đến được mất thắng bại. Dù sao ngươi tới Tần gia cũng chưa bao lâu, còn đám kia trong hàng ngũ của Đệ tử Trung tâm, bọn họ đều là từ nhỏ liền nhận sự bồi dưỡng của Tần gia rồi.
Tần Vô Song biết đây là sự nhắc nhở của Trưởng lão Quan Kỳ, để hắn mặc dù không được khinh địch, nhưng vạn nhất không có làm được, cũng không phải quá uể oải chán chường.
Ngẫm lại cũng đúng, vừa rồi cái gã Tần Thiếu Hồng kia tới đây, cũng đã là cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn, một phần thực lực kia, thật sự là không tầm thường, lập tức hỏi:
- Trưởng lão Quan Kỳ, ngươi nói năm sáu người kia, có phải là bao gồm cả Tần Thiếu Hồng trong đó?
- Tần Thiếu Hồng? Các ngươi từng giao tiếp qua?
Trưởng lão Quan Kỳ cũng có chút giật mình.
Tần Vô Song cũng không giấu diếm:
- Trước kia từng giao tiếp qua…
Trưởng lão Quan Kỳ cười cười, thở dài:
- Vô Song, Tần Thiếu Hồng kia, đúng là một trong số đó. Các ngươi không có cái gì xung khắc đó chứ?
Trưởng lão Quan Kỳ là một người vô cùng nhạy cảm, hắn trước kia ở Chính Khí Đường thấy Tôn giả Tri Hòe phản đối Tần Vô Song trực tiếp trở thành Đệ tử Trung tâm, trong lòng liền để lại lưu ý một chút.
Lúc này đây nghe Tần Vô Song nhắc tới Tần Thiếu Hồng, tự nhiên để ý kỹ hơn một chút. Tần Thiếu Hồng là đệ tử nhất mạch mà Tôn giả Tri Hòe toàn lực bồi dưỡng, Trưởng lão Quan Kỳ không thể nào không biết.
Tần Vô Song bâng quơ nói:
- Xung khác thì tựa hồ cũng không phải, chỉ có điều Tần Thiếu Hồng dường như có chút bá đạo quá mức…
Trưởng lão Quan Kỳ cười khổ nói:
- Đứa nhỏ này chính là kế thừa tính cách của Tôn giả Tri Hòe, tính cách cường hãn là tương đối hiển lộ ra ngoài. Vô Song, nếu không quá cần thiết, vẫn là không nên cường hãn quá mức với hắn.
Thủ đoạn của Tôn giả Tri Hòe, ở Tần gia Vấn Đỉnh Sơn cũng là vô cùng nổi danh. Với thân phận một người mới như Tần Vô Song, cho dù được Chưởng môn nhân yêu mến, đó cũng không có nghĩa hắn có thể cùng với Tôn giả Tri Hòe so kè trực diện với nhau.
Tần Vô Song biết Trưởng lão Quan Kỳ nhắc nhở cũng chỉ là vì hắn, không tỏ ý kiến, chỉ là cười cười. Bao Bao cũng không vui ý:
- Trưởng lão Quan Kỳ, cái tên Tần Thiếu Hồng kia khiêu khích khi dễ tới cửa, chúng ta cũng không thể làm con rùa rụt cổ được. Lão Đại nhà ta chính là sợ làm bị thương đồng môn chi nghị, chứ không phải thật sự sợ hắn…
Cô Đơn cũng nói:
- Chẳng phải như vậy à? Cái tên kia, dáng vẻ kiêu căng bá đạo. Cảm giác thật giống như Thăng Long Pha là lãnh địa của riêng bọn chúng vậy.
Trưởng lão Quan Kỳ là lão nhân của phái trung lập, tự nhiên cũng nghe nói qua việc xấu của Tần Thiếu Hồng. Chỉ là hắn dù sao cũng là người ngoài cuộc, không có tiện nói cái gì.
- Ừm, dù sao các ngươi cũng nên chú ý chừng mực. Tần gia Vấn Đỉnh Sơn chúng ta, tranh đấu về mặt khí phách giữa các đệ tử trong nội bộ cũng là có, nhưng rất ít khi diễn biến đến nông nỗi không thể dàn xếp được.
Ngụ ý vẫn chính là muốn hắn nắm chắc chừng mực, Tần Vô Song trong lòng cũng lĩnh hội được ý tứ của hắn.
- Được rồi, Vô Song, ta lần này đến, là ý tứ cá nhân. Cho nên về chuyện này, ngươi tạm thời phải giữ bí mật mới tốt. Tự mình chuẩn bị cẩn thận trước. Tuy rằng còn không biết phương thức chọn lựa như thế nào để quyết định, nhưng các phương diện ngươi đều cần phải chuẩn bị tốt một chút.
Tần Vô Song vô cùng cảm tạ:
- Trưởng lão Quan Kỳ, lại làm phiền ngài đi một chuyến rồi.
- Ha ha, đâu có. Chức trách của Quan Kỳ ta chính là vì mọi người mà chạy đi chạy lại. Được rồi, dừng bước đi!
Trưởng lão Quan Kỳ vỗ vỗ bả vai Tần Vô Song, ý bảo cố gắng lên, sau đó mới phiêu nhiên rời đi.
Bao Bao thấy Trưởng lão Quan Kỳ đi rồi, cười hì hì nói:
- Lão Đại, Mộng Huyễn Thiên Trì, nghe nói có rất nhiều mỹ nữ à.
Tần Vô Song cũng lườm một cái:
- Tiểu tử kia, mùa xuân tới rồi, xem ra ngươi ngo ngoe muốn quậy phá a…
Bao Bao cười hắc hắc, cũng lộ ra một ý cười thực cổ quái.
Mộng Huyễn Thiên Trì? Tần Vô Song đối với Mộng Huyễn Thiên Trì, kỳ thật còn có một phần trí nhớ. Phân trí nhớ này, vẫn là từ chỗ của Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên mới biết được.
Phần trí nhớ này, thì lại cùng với Thần Tú Cung của hắn có quan hệ. Lúc trước Tần Vân Nhiên Chưởng môn từng nói, chủ nhân đầu tiên của Thần Tú Cung là cao thủ của Mộng Huyễn Thiên Trì. Đến Hiên Viên Khâu khiêu chiến với Hiên Viên Tộc thất bại, Thần Tú Cung mới bị thất lạc mất. Loại mũi tên phù hợp với Thần Tú Cung, vỗn có chín mũi, gọi là Xạ Nhật Tiễn.
Căn cứ theo sự phỏng đoán của Nhị Chưởng môn, chín mũi Xạ Nhật Tiễn kia là đã bị Hiên Viên Tộc tịch thu mất.
Tần Vô Song tuy rằng rất khát vọng đối với những mũi tên Xạ Nhật Tiễn kia, nhưng trước mắt cũng vẫn là không có đủ can đảm đi Hiên Viên Tộc lấy về Xạ Nhật Tiễn.
Mà Đồ Đằng Tộc của Mộng Huyễn Thiên Trì này, Côn Lôn Tiên Tông, lại tổ chức Vạn Pháp Quy Tông Hội. Thật không biết, Thần Tú Cung này, cùng Đồ Đằng Tộc của Mộng Huyễn Thiên Trì có quan hệ gì hay không?
Nếu là tụ hội bình thường, Tần Vô Song thật đúng là không có hứng thú gì. Nhưng quan hệ tới Đồ Đằng Tộc, cái này tuyệt đối là một cơ hội tuyệt hảo để mở rộng tầm mắt, Tần Vô Song tự nhiên không muốn bỏ mất dịp may.
Cho nên, hắn quyết định toàn lực giành lấy một vị trí. Vừa lúc mượn dùng cơ hội này, cùng đệ tử một thế hệ trẻ Tần gia bàn luận một chút, tăng tiến một chút trao đổi.